Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 667: Cao Thăng sư huynh cuồng ngược Lăng Dạ

Chương 667: Cao Thăng sư huynh cuồng ngược Lăng Dạ
Các tiền bối nhóm Cửu Châu số 1 vây xem vừa cười hiền từ vừa nhìn Tống Thư Hàng với ánh mắt tiếc thương vô hạn.
Đài luyện võ cao có một tí, thế mà Tống Thư Hàng tu vi tam phẩm nhảy lên còn ngã sấp mặt, phản tu chân quá đi mà!
“Chờ một chút, có phải ta nhìn nhầm rồi không?”
Lúc này, Bắc Hà Tán Nhân dụi dụi mắt.
Lúc trước thì hắn không chú ý, nhưng bây giờ nhìn lại thì hắn phát hiện ra quanh người Tống Thư Hàng có ánh “tinh quang” tỏa ra. Đây là đặc trưng của tu sĩ sắp sửa hoặc đã đả thông mạch đầu tiên “mạch Tinh Huy” của tam phẩm mới có đúng không?
Tam phẩm?
Đùa nhau à?
Lần trước hắn gặp Tống Thư Hàng tiểu hữu là ở trận chiến Đoạn Tiên đài của Sở gia, trước cuộc thi máy kéo có tay cầm. Khi đó Thư Hàng tiểu hữu dùng thủ pháp đặc thù biến thành Sở Sở cô nươn của Sở gia, cũng tấn chức lên cảnh giới nhị phẩm ở ngay trong trận chiến.
Từ trận chiến Đoạn Tiên đài đến bây giờ mới có bao lâu? Thế mà Thư Hàng tiểu hữu đã đả thông tám đan điền lớn và vượt qua lôi kiếp nhị phẩm rồi sao?
“Mình nhìn nhầm à?”
Bắc Hà Tán Nhân chọc chọc Dược Sư bên cạnh:
“Dược Sư huynh, ngươi nhìn xem Thư Hàng tiểu hữu đã ở cảnh giới nào rồi?”
Dược Sư quay đầu sang, chiếc chuông nhỏ trên đầu vang lên leng keng không ngừng.
Bắc Hà Tán Nhân: …
Dược Sư:
“Cảnh giới tam phẩm, nhìn khí tức trên người Thư Hàng tiểu hữu thì chắc là mới đột phá không lâu.”
“Tốc độ thăng cấp đáng sợ quá.” Bắc Hà Tán Nhân nói: “Ta giật cả mình.”
Dược Sư: …
Tổ sư, hắn mới là người giật mình nhất đây này.
Hồi tháng 6, là hắn đến tìm Thư Hàng tiểu hữu rồi giao dịch với Thư Hàng một cây Độc Long thảo, sau đó đổi Kim Cương Căn Bản Quyền Pháp và Chân Ngã Minh Tưởng kinh ở chỗ Thông Huyền đại sư, dẫn Tống Thư Hàng bước vào con đường tu chân này.
Thế mà chỉ trong chớp mắt Thư Hàng tiểu hữu đã lên tới cảnh giới tam phẩm rồi.
Dược Sư còn đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để tấn chức cho hoàn mỹ, để khi mình lên cảnh giới ngũ phẩm thì đan phẩm đạt tới bảy long văn đây. Bây giờ Dược Sư mới chỉ có cảnh giới tứ phẩm thôi đấy, đậu xanh thật chứ!
“Quái lạ, bảy đạo hiệu tiểu hữu có tư chất tốt đến thế cơ à?”
Lạc Trần Chân Quân nghi hoặc hỏi.
Đúng lúc này thì Diệt Phượng Công Tử đẩy kính mắt, trên mắt kính lóe lên ánh sáng trí tuệ:
“Ta nghĩ ta đã biết đáp án là gì rồi.”
“Diệt Phượng Công Tử đoán ra cái gì rồi ư?”
Bắc Hà Tán Nhân hiếu kì hỏi:
Lệ Chi Tiên Tử:
“Diệt Phượng đạo hữu đã đổi thân thể với Thư Hàng tiểu hữu mấy lần, chắc chắn là biết một vài bí mật đúng không?”
Diệt Phượng Công Tử lại đẩy gọng kính rồi thản nhiên nói:
“Các ngươi xem, có thấy đạo nhân đang ăn trái cây cạnh đoàn phim kia không?”
“Đạo nhân kia thì có gì kì lạ chứ?”
“Nếu ta đoán không lầm thì hắn chính là Thiên Nhai Tử đạo trưởng, Truyền Công Cuồng trong truyền thuyết.”
Diệt Phượng Công Tử nói:
“Cho nên, chân tướng việc công lực của Tống Thư Hàng tăng vọt chỉ có một!”
Bắc Hà Tán Nhân, Lệ Chi Tiên Tử, Dược Sư, Lạc Trần Chân Quân và các đạo hữu khác trăm miệng một lời:
“Hắn bị Truyền Công Cuồng rót công lực tinh thuần cho, nên cảnh giới mới đột nhiên tăng mạnh ư?”
“Chắc cú luôn.”
Diệt Phượng Công Tử nói.
Giao Bá Chân Quân:
“Không sai, đúng là Thiên Nhai Tử đạo trưởng, ta đã gặp hắn rồi. Mọi người về sau phải để ý đám hậu bối trong nhà một chút, tuyệt đối đừng để chúng nó gặp Thiên Nhai Tử đạo trưởng, nếu không nhất định sẽ bị cưỡng chế truyền công đấy.”
Bắc Hà Tán Nhân tốt bụng nhắc nhở:
“Giao Bá đạo hữu à, hình như gần đây Thiên Nhai Tử đạo trưởng vẫn luôn ở trong biệt thự của Ngư Kiều Kiều con gái ngươi đấy.”
“Đậu má!”
Giao Bá Chân Quân ngây ra rồi lập tức chạy đi tìm Ngư Kiều Kiều, nhất định hắn phải cảnh báo Ngư Kiều Kiều phòng bị đàng hoàng, tuyệt đối đừng để bị tên Thiên Nhai Tử đạo trưởng kia dí đầu truyền công.
Thiên Nhai Tử đạo trưởng ở xa xa giật giật khóe miệng rồi lặng lẽ cầm một cái bánh bao thịt lên gặm. Hắn là Linh Hoàng ngũ phẩm đó nha.
Tuy đám đạo hữu kia nói rất nhỏ nhưng hắn vẫn nghe thấy đấy. Đau lòng quá đi mà.

Trên đài luận võ.
Tống Thư Hàng xoa mặt, bò lên.
Bạch Tôn Giả:
“Thư Hàng, không sao chứ?”
“Không sao, không sao, không đau không ngứa, không sao hết.”
Tống Thư Hàng xua tay nói.
“Tống tiên sinh, cảnh này có cần dùng đóng thế không?”
Phó đạo diễn đoàn phim lên tiếng hỏi. Tống tiên sinh này không chỉ là diễn viên mà còn là nhà đầu tư của phim đấy.
Người ta ra giá dày đến mức không thể chối từ, thần tài thế này, phải cẩn thận muôn vàn, không thể để ngã chết được.
“Không cần không cần, cảm ơn, ban nãy là tai nạn tí thôi, lần sau tôi có thể thực hiện mấy động tác nhỏ này thật đẹp.”
Tống Thư Hàng cười lớn rồi phẩy tay mà nói.
Hơn nữa… nếu hắn diễn không tốt thật thì có thể đẩy hòa thượng Tây lên mà!
“Chúng ta bắt đầu lại nhé?”
Phó đạo diễn hỏi.
“Không thành vấn đề, chúng ta bắt đầu lại!”
Tống Thư Hàng vỗ bụi đất trên người rồi trở về vị trí ban đầu.

Mọi người lại chuẩn bị sắp xếp.
Thư kí trường quay lấy clapperboard ra dập cạch một tiếng.
Lăng Đạo Bạch Tôn Giả thủ vai lại chậm rãi lên đài, gió mơn trớn mái tóc đen dài, trường bào lam nhạt theo gió tung bay.
Đạo diễn Jacob không khỏi cảm thán trong lòng, diễn viên Tống Bạch này thực sự là đẹp đến không bút nào tả xiết, cứ đắp hết những từ ngữ miêu tả vẻ đẹp lên người hắn cũng chẳng sai.
Đây là một người hoàn toàn không cần phải có kĩ xảo diễn gì, chỉ cần từ từ lên đài rồi bình tĩnh đứng đó là có thể lập tức khiến cho vô số khán giả xem phim phải hét chói tai.
Thậm chí đạo diễn Jacob dám cược rằng, nếu ông quay một bộ phim sáu mươi phút, không cần tình tiết, không cần kịch bản, chỉ cần mỗi diễn viên tên Tống Bạch này bước lên đài rồi đứng đó để cho gió thổi bay trường bào của hắn, quay sáu mươi phút đủ các góc độ của hắn thôi… thì bộ phim có thể bán vé ầm ầm, thậm chí là chật ních phòng chiếu, vật phẩm ăn theo cũng cực hot.
Đây là mị lực cá nhân đáng sợ tới cỡ nào chứ.
Không chỉ có vị diễn viên Tống Bạch này, mà ngay cả diễn viên tên là Cổ Hồ đang đứng khoanh tay với vẻ lạnh lùng kia, cũng là trai đẹp hàng đầu thế giới.
Trên người Cổ Hồ còn đượm đà khí chất thế ngoại cao nhân, cho dù hắn không biết diễn tí nào, nhưng cứ ném hắn vào bất cứ đoàn phim thần tượng nào thì hắn cũng có thể diễn nhân vật chính ngon lành.
Tống Thư Hàng ban nãy lộn mèo ngã dập mặt cũng là một thiếu niên tuấn tú.
Có khi bộ phim “giá trên trời” mà ông không thể cự tuyệt, bị buộc phải quay này, sẽ giúp ông bước lên một nấc thang mới trong cuộc đời đạo diễn.
Ít nhất thì lượng thu phòng vé sau khi phim chiếu tuyệt đối không thể kém được.
Trong lúc ông đang suy tư thì Tống Thư Hàng đã tiến vào màn ảnh một lần nữa.
Giống như lúc trước, sau khi sư đệ 1 và sư đệ 2 nói xong, thì Cao Thăng sư huynh do Tống Thư Hàng diễn lạnh lùng nói với Lăng Dạ trên đài:
“Lăng Dạ, lần này ta phải đánh cho ngươi một tháng không xuống được giường.”
Sau khi đọc thoại xong… Tống Thư Hàng giậm nhẹ một chân xuống đất rồi nhảy vụt lên.
Lần này Tống Thư Hàng đã điều chỉnh tốt tư thế lộn mèo trên không trung của mình.
“Bạch tiền bối phù hộ cho con đừng có làm hỏng nữa!”
Tống Thư Hàng thầm nói.
Sau đó hắn thực hiện một cú lộn mèo 360 độ hoàn mỹ trên không trung, rồi vững vàng hạ xuống đài luận võ.
“Thành công!” Tống Thư Hàng hơi kích động. Hắn thân là một tu sĩ tam phẩm, thế mà lại kích động chỉ vì lộn mèo một cú lên được cái đài chưa tới 2 mét.
Tiếp đến là sư tỷ Mộ Dung Họa do Giang Tử Yên sắm vai lên sàn.
Giang Tử Yên vốn có khí chất hơi tà khí, lúc này vừa lên sàn thì đã thể hiện diễn xuất tuyệt vời không ai sánh kịp của mình.
Lúc này đây, cô dịu dàng như nước, trong đôi mắt vốn pha nét tà khí giờ chỉ còn quan tâm ấm áp. Sau khi cô lên sàn thì không nói gì cả, mà chỉ nhìn Lăng Dạ do Bạch Tôn Giả diễn với ánh mắt trìu mến, đong đầy yêu thương.
Tống Thư Hàng đoán Giang Tử Yên đã thay hình tượng Bạch Tôn Giả trong đầu mình là Dược Sư cho nên mới yêu thương nồng nàn đến thế.
Đạo diễn Jacob rất vừa lòng. Nhóm diễn viên này có kĩ thuật diễn xuất rất tốt, tốt hơn so với dự đoán của ông nhiều.

“Hừ.”
Tống Thư Hàng hừ lạnh một tiếng:
“Lăng Dạ, lần này… ngươi muốn gãy chân nào?”
Hắn không hề nghĩ cuối cùng vai Cao Thăng sư huynh lại rơi xuống đầu mình, nếu sớm biết thì hắn đã bảo Cao Mỗ Mỗ sửa thoại đi rồi, câu thoại này làm cho hắn bất an quá đi mất.
“Cao sư huynh, ngươi và ta đã quyết đấu với nhau ở đài luận võ không chỉ một lần, cần gì phải nhiều lời vô ích chứ?”
Bạch Tôn Giả bĩnh tĩnh nói:
“Lần này đấu gì đây?”
“Kiếm, thương, quyền, thoái, côn đều đã tỷ thí rồi, lần này hãy để sư huynh chỉ điểm đao pháp cho ngươi đi.”
Tống Thư Hàng nhếch miệng cười tà.
Dường như trong lúc hắn không để ý thì hắn cũng đã nhập vai rồi.
Bảo đao Bá Toái chậm rãi ra khỏi vỏ. Bá Toái vốn không có vỏ đao, thế nhưng lần này để đóng phim nên hắn đã kiếm vỏ đao cho nó, làm vậy thì lúc rút đao sẽ có khí thế hơn.
Sau khi trải qua tẩy lễ của thiên lôi, toàn bộ cấm chế và trận pháp trên bảo đao Bá Toái bị quét sạch, nó càng đen thẫm hơn, và càng thêm sắc bén.
“Đao thì đao, ta sợ gì ngươi.”
Bạch Tôn Giả trầm giọng nói, vẻ mặt đầy kiên định, sau đó ngài lấy một thanh đao từ giá vũ khí trên đài luận võ xuống.
Tiếp theo chính là tình tiết Cao Thăng sư huynh ra sức nhét hành nhân vật chính Lăng Dạ.
Trước khi lên đài, Bạch Tôn Giả và Tống Thư Hàng đã hẹn trước với nhau.
Tống Thư Hàng chỉ cần dùng đao pháp căn bản, sau hai mươi chiêu thì Bạch Tôn Giả sẽ tự để lộ dấu hiệu thất bại.
Sau đó khi đánh được ba mươi chiêu đầy phấn khích, Bạch Tôn Giả sẽ phối hợp bị Tống Thư Hàng đánh ngã.

Tống Thư Hàng xuất đao, hắn dùng đao pháp căn bản.
“Lăng Dạ sư đệ! Để sư huynh dạy ngươi cách dùng đao!”
Tống Thư Hàng bước Quân Tử Vạn Lý Hành, thân mình lao tới chỗ Bạch Tôn Giả chỉ trong nháy mắt.
Hắn chém ra một đao!
Tuy chỉ là đóng phim, thế nhưng xét về góc độ hay độ mạnh thì đao này của Tống Thư Hàng vẫn gần như hoàn mỹ.
Bạch Tôn Giả nâng đao lên chặn theo bản năng.
Keng!
Một luồng lực lượng mà Tống Thư Hàng không thể tưởng tượng nổi truyền từ đao của Bạch tiền bối sang… sau đó Tống Thư Hàng bị đánh bay ra ngoài.
Bạch tiền bối, đã hẹn là Cao Thăng sư huynh nhét hành Lăng Dạ cơ mà, hành đâu?!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận