Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 814: Một Mũi Tên Trúng Hai Con Nhạn

Chương 814: Một Mũi Tên Trúng Hai Con Nhạn
Cuối cùng Tống Thư Hàng vẫn không thể lấy được dung mạo của Trình Lâm Tiên Tử, mất đi một manh mối quan trọng để tìm ra chân tướng.
Bởi vì mỹ nhân có nốt ruồi lệ đã giận rồi.
“Hết lần này đến lần khác, rốt cuộc ngươi vẫn muốn tìm cớ để hủy hiệp ước đúng không?”
Mỹ nhân có nốt ruồi lệ nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng, nói:
“Dung mạo của ngươi bây giờ khác xa lúc trước, ngươi tưởng rằng ta đây không nhìn ra à? Thế thì đã sao, đợi sau khi ta miêu tả được hình dáng lúc trước của ngươi ra, có phải ngươi sẽ lấy đây làm cái cớ để trốn tránh lời hứa mà ngươi đã từng hứa với ta đúng không?”
Tống Thư Hàng: 0_0
Đờ mờ, mỹ nhân có nốt ruồi lệ nói có lý quá, hắn hoàn toàn không biết nên phản bác lại cô ấy thế nào.
Tống Thư Hàng cảm thấy tài ăn nói của mình quá nát, có lẽ đợi sau khi khai giảng hắn sẽ cân nhắc tham gia mấy tổ chức như kiểu câu lạc bộ biện luận gì đó để nâng cao tài ăn nói mới được.
“Ta đã làm theo giao ước với ngươi rồi, lúc Thiên Đình bị diệt vong ta đã bảo tồn Thiên Giới Dao Trì nguyên vẹn. Hơn nữa ta đã thay ngươi chèo chống Thiên Giới Dao Trì lâu như thế, đã hoàn thành giao ước rồi. Bây giờ ta như đèn đã cạn dầu, cho dù như thế… đến hôn ta một cái mà ngươi cũng không chịu ư?”
Mỹ nhân có nốt ruồi lệ càng nói càng u oán.
Tống Thư Hàng cảm thấy cả người không thoải mái, tại sao cứ làm như hắn là kẻ phụ tình thế này!
Họa này hắn không muốn gánh nhé!
[Thư Hàng, có lẽ… chúng ta thật sự nợ cô ấy chăng?]
Diệp Tư trong cơ thể hắn đột nhiên lên tiếng, vì trong não hải của cô không ngừng hiện lên gương mặt của mỹ nhân có nốt ruồi lệ, còn có cả nốt ruồi ở khóe mắt và nước mắt của cô ấy nữa, điều này khiến lòng cô thắt lại.
[Không phải chúng ta, là cô thôi.]
Tống Thư Hàng nhắc nhở.
[Giữa chúng ta còn phân ta ngươi sao, đúng thật là. Hiện giờ chúng ta đã hợp thể rồi đấy!]
Diệp Tư sư tỷ nói.
[Nếu đã thế thì Diệp Tư sư tỷ đừng ngại ngần, cô chui ra, kiên cường gặp mỹ nhân có nốt ruồi lệ đi!]
Tống Thư Hàng giễu cợt trong lòng.
Đúng lúc hắn đang trầm tư, trong nháy mắt… mỹ nhân có nốt ruồi lệ xuất hiện trước mặt hắn.
Tốc độ của cô ấy quá nhanh, Tống Thư Hàng không thể nhìn thấy rõ động tác của cô ấy.
Sau đó, cô ấy cúi đầu xuống, giơ tay ra nắm lấy cằm của Tống Thư Hàng một cách bá đạo.
Tống Thư Hàng cao một mét tám mươi hai, mỹ nhân có nốt ruồi lệ phải cao bao nhiêu mới có thể nắm lấy cằm hắn từ trên cao như thế chứ? Tống Thư Hàng không khỏi liếc mắt nhìn xuống dưới một cái… Sau đó, hắn phát hiện mỹ nhân có nốt ruồi lệ đang lơ lửng trên không trung, chẳng trách lại cao như thế.
Đợi đã, bây giờ không phải là lúc sỉ vả chuyện này! Với tư thế bá đạo hiện giờ của mỹ nhân có nốt ruồi lệ, chắc không phải cô ấy định cưỡng hôn đấy chứ?
“Khoan đã, xin hãy cho ta một cơ hội giải…”
Tống Thư Hàng muốn chống cự lần cuối cùng.
Nhưng ngay lập tức, Tống Thư Hàng cảm thấy cơ thể của mình tê rần, mất đi sức chống cự.
Sau đó, mỹ nhân có nốt ruồi lệ hôn xuống một cái thật mạnh.
Đây là nụ hôn đầu của ta đấy!
Nụ hôn đầu có cảm giác như thế nào? Tống Thư Hàng bày tỏ, hắn có thể viết một bài văn dài mười nghìn chữ để miêu tả cảm giác của mình.
Một lúc sau, mỹ nhân có nốt ruồi lệ mãn nguyện liếm khóe môi:
“Lời hứa hoàn thành… Nụ hôn này vốn là ngươi nợ ta. Những thứ ngươi nợ ta, ta nhất định sẽ đòi lại!”
Nói xong, cô ấy lùi về đằng sau, bay về trên ghế, người cô ấy mềm oặt tựa vào ghế như đã mất hết sức lực toàn thân vậy. Dường như chuyện cưỡng hôn Tống Thư Hàng đã làm cô ấy hao phí hết tất cả thể lực và ý chí.
Giao ước đã hoàn thành rồi.
Tâm nguyện đã đạt được… Cơ thể của mỹ nhân có nốt ruồi lệ dần dần trở nên trong suốt, bắt đầu từ ngón chân trắng nõn, cơ thể cô ấy từ từ biến thành những đốm sáng, bắt đầu biến mất.
“Cô… Từ đầu chí cuối vẫn luôn chờ đợi một nụ hôn của Trình Lâm Tiên Tử sao?”
Tống Thư Hàng nhìn mỹ nhân có nốt ruồi lệ đang dần biến mất, cười khổ hỏi.
“Đây là lời hứa mà ngươi nợ ta, ta chỉ đợi ngươi tới trả nợ cho ta mà thôi.”
Lệ Trĩ mỹ nhân nằm nghiêng trên ghế đáp lại.
Tống Thư Hàng há to miệng, nhưng lần này hắn không thể thốt nổi câu ta thực sự không phải là Trình Lâm ra khỏi miệng được.
[Nếu như sau này ta có cơ hội gặp được Trình Lâm Tiên Tử, nhất định ta sẽ nói cho cô ấy biết chuyện cô ở đây đợi cô ấy đến trả món nợ một nụ hôn.]
Tống Thư Hàng thầm nhủ trong lòng.
[Hay là đến lúc đó chúng ta để Trình Lâm Tiên Tử trả một cái hôn cho chúng ta nhé? Đây là nụ hôn đầu của chúng ta đấy.]
Diệp Tư sư tỷ tán đồng.
[Nụ hôn đầu của chúng ta ư?]
Tống Thư Hàng cảm thấy không đúng lắm.
[Lúc nãy cô ấy đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn mà! Lúc cô ấy hôn, ta và ngươi đang nhập vào nhau. Ngươi mất đi nụ hôn đầu, ta cũng thế luôn.]
Diệp Tư sư tỷ đáp.
Thực ra mọi chuyện không phải như thế. Lúc mỹ nhân có nốt ruồi lệ cưỡng hôn Tống Thư Hàng, trong lòng Diệp Tư thấy không ổn. Trong lòng cô có cảm giác, nụ hôn này không nên để Tống Thư Hàng nhận lấy. Trình Lâm Tiên Tử nợ mỹ nhân có nốt ruồi lệ một nụ hôn thì phải để cô trả chứ, đây là sứ mệnh của cô.
Dưới sự thúc giục của sứ mệnh to lớn, hiếm khi Diệp Tư sư tỷ không xấu hổ nữa.
Vì vậy, cô ấy muốn chui ra từ trong đầu Tống Thư Hàng, thay Tống Thư Hàng chịu nụ hôn bá đạo của mỹ nhân có nốt ruồi lệ, Nhưng không ngờ, cô ấy mới chui ra được một nửa thì đột nhiên cơ thể tê cứng. Tiếp sau đó, cô ấy bị mỹ nhân có nốt ruồi lệ một mũi tên trúng hai con nhạn luôn.
Lần này lỗ vốn to rồi.
Tống Thư Hàng: 0_0
Hợp thể còn chơi như thế được hả?
Khoan đã, không đúng. Không chỉ mình bị cưỡng hôn, đến Diệp Tư cũng bị cưỡng hôn luôn rồi.
Lỗ nặng quá rồi.

Nhìn cơ thể vẫn đang từ từ hóa thành những đốm sáng của mỹ nhân có nốt ruồi lệ, Tống Thư Hàng thở dài:
“Cô… có còn tâm nguyện nào nữa không?”
Sau khi ngẫm nghĩ, mỹ nhân có nốt ruồi lệ vươn tay tháo mũ phượng trên đầu mình xuống, ném nó cho Tống Thư Hàng, rồi lại cố hết sức cởi phượng bào trên người ra, quẳng cho Tống Thư Hàng luôn.
Sau khi cởi bỏ mũ phượng và phượng bào, mái tóc đen của mỹ nhân có nốt ruồi lệ xõa xuống, quần áo trong màu trắng dưới lớp phượng bào khiến cho cô ấy toát ra vẻ đẹp thê lương yếu đuối.Tống Thư Hàng nhận lấy mũ phượng và phượng bào, hai thứ này đều là vật thật, dựa vào năng lượng dao động trên hai vật này có thể biết đây là hai pháp bảo quý giá.
“Mũ phượng và phượng bào này chính là hạch tâm của Thiên Giới Dao Trì. Lát nữa ngươi giao lại nó cho vị Tôn Giả thất phẩm cùng tới với ngươi đi. Có được hai thứ này thì hắn có thể nắm giữ được Thiên Giới Dao Trì. Nhưng mà… người bạn đồng hành đó của ngươi chỉ có cảnh giới thất phẩm, có thể nắm giữ được mấy phần Thiên Giới Dao Trì thì phải xem bản lĩnh của hắn thôi. Hy vọng thực lực của hắn được như tự tin của hắn, có thể một mình nắm giữ Thiên Giới Dao Trì hoàn chỉnh… Tuy rằng giao ước đã hoàn thành nhưng ta vẫn hy vọng Thiên Giới Dao Trì có thể được bảo tồn nguyên vẹn. Đừng phá hỏng nó.”
Giọng nói của mỹ nhân có nốt ruồi lệ càng ngày càng yếu ớt.
Tống Thư Hàng cẩn thận cất mũ phượng và phượng bào đi.
“Cô có còn lời gì muốn nói với Trình… nói với ta không?”
Tống Thư Hàng cắn răng nói, nếu như đã gánh họa thì gánh tới cùng đi.
Tự bản thân hắn lựa chọn gánh họa, cho dù phải quỳ cũng phải gánh cho chót.
Lệ Trĩ mỹ nhân trợn mắt lên với Tống Thư Hàng, sau đó cố hết hơi tàn, nói:
“Trình Lâm, ngươi là đồ khốn kiếp, bíp bíp bíp ~~ bíp bíp bíp ~~.”
Tống Thư Hàng: …
Mình đây là nổi máu M à, tự dưng đưa lên cho người ta mắng.
Sau khi mắng xong, mỹ nhân có nốt ruồi lệ hoàn toàn mất hết sức lực.
Cô ấy mềm oặt nằm xuống ghế, không động đậy gì, cơ thể càng ngày càng trong suốt, tất cả những bộ phận từ eo trở xuống đều đã biến thành những đốm sáng. Hai mắt của cô ấy cũng mất dần tiêu cự.
Tống Thư Hàng chắp hai tay lại, niệm Địa Tạng Độ Hồn Kinh. Hắn không phải đang siêu độ mà chỉ là muốn tiễn mỹ nhân có nốt ruồi lệ một đoạn đường mà thôi.
Mỹ nhân có nốt ruồi lệ hơi nghiêng mặt sang, nhìn Tống Thư Hàng đang chắp hai tay lại. Trong lúc mơ hồ, dường như cô ấy đã nhìn thấy bóng hình quen thuộc kia.
Người đó luôn luôn buộc đạo quan xiêu xiêu vẹo vẹo, dù có đỡ thế nào cũng không ngay ngắn được, trên người cô ấy mặt đạo bào rộng có hoa văn màu vàng, màu vàng là màu mà cô ấy yêu thích… Rõ ràng lúc đội mũ phượng mặc phượng bào trông cô ấy rất xinh đẹp nhưng cô ấy chỉ thích đạo bào xiêu xiêu vẹo vẹo kia.
Chủ nhân ban đầu của Thiên Giới Dao Trì, một trong những Trường Sinh Giả của Thiên Đình, Dao Trì Nữ Đế Trình Lâm, cũng chính là tội nhân lớn nhất đã phản bội lại Thiên Đình viễn cổ.
Mỹ nhân có nốt ruồi lệ mỉm cười thỏa mãn, sau đó cơ thể của cô ấy hoàn toàn tiên tan, biến mất trong không trung.
Mà Tống Thư Hàng cũng vừa niệm hết từ cuối cùng trong Địa Tạng Độ Hồn Kinh.

Hai bàn tay đang hợp lại thành hình chữ thập của hắn buông xuống, Tống Thư Hàng cảm thán:
“Thật là đáng tiếc, cuối cùng còn có một vấn đề không kịp hỏi.”
Đầu của Diệp Tư chui từ cổ Tống Thư Hàng ra, cô ấy nói:
“Không kịp hỏi tên của cô ấy hả?”
Tống Thư Hàng bị cái đầu chui ra của Diệp Tư dọa sợ, xem ra về sau hắn phải tập làm quen với việc Diệp Tư ở trong cơ thể hắn, thật đúng là một chuyện lâu dài mà.
Hắn lắc đầu, đáp:
“Không, không phải là chuyện này, là một vấn đề quan trọng hơn nữa cơ.”
Diệp Tư:
“Vấn đề gì thế?”
“Ta không kịp hỏi giới tính của cô ấy.”
Tống Thư Hàng nói:
“Cũng không biết cô ấy là nam hay nữ nữa.”
Diệp Tư:
“Chắc là nữ nhỉ?”
Nếu như là nữ thì thôi, nhưng nhỡ đâu là nam thì Tống Thư Hàng sẽ bật khóc mất.
“Hay là coi như chưa từng xảy ra chuyện này đi, chỉ cần nghĩ thôi đã thấy không ổn rồi.”
Tống Thư Hàng nói.
Diệp Tư an ủi:
“Không sao đâu, thù này chúng ta cứ nhớ để đấy. Lần sau mà gặp được Trình Lâm Tiên Tử chúng ta đòi nợ gấp đôi luôn.”
“Nói không chừng Trình Lâm Tiên Tử đã chết từ lâu rồi thì sao?”
Tống Thư Hàng nói.
“Cũng đúng, vậy chẳng phải là không báo thù được à?”
Diệp Tư thở dài buồn bực, lại rúc vào trong cơ thể Tống Thư Hàng.
“Ừm.”
Tống Thư Hàng đáp.

Trong lúc họ đang nói chuyện, cái không gian dị thứ nguyên một phân làm ba này bắt đầu khôi phục lại.
Bạch Tôn Giả và Tô Thị A Thập Lục xuất hiện bên cạnh Tống Thư Hàng.
Bạch tiền bối nhìn Tống Thư Hàng bằng ánh mắt tò mò, Tô Thị A Thập Lục cũng nhìn Tống Thư Hàng với vẻ mặt vô cùng khẩn trương.
“Hả? Chỉ có mình ngươi thôi à?”
Bạch tiền bối hỏi.
Tô Thị A Thập Lục cũng nhìn xung quanh một lượt, không nhìn thấy thân ảnh của mỹ nhân có nốt ruồi lệ.
Tống Thư Hàng gật đầu, hắn đang muốn trả lời… thì đúng vào lúc này, trên người hắn có một ngọn lửa màu vàng cháy lên.
Ngọn lửa màu vàng này càng ngày càng mãnh liệt. Hơn nữa Tống Thư Hàng còn cảm thấy ngọn lửa màu vàng này đang dần dần ngưng tụ thành hình người.
“Đây là cái gì?”
Tô Thị A Thập Lục hỏi với vẻ nghi hoặc.
Tống Thư Hàng:
“Là ánh sáng công đức của ta, nó đột nhiên bốc cháy, có chuyện gì thế này?”
“Là do ánh sáng công đức ra biến đổi về chất, lúc nãy ngươi đã làm gì hả?”
Bạch Tôn Giả hỏi.
Ánh sáng công đức thay đổi về chất á?
Bạn cần đăng nhập để bình luận