Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 873: Trên thế giới này không có thứ gì là không thể bán!

Chương 873: Trên thế giới này không có thứ gì là không thể bán!
Phía dưới, Bạch Tôn Giả bình tĩnh thu liễm khí tức, tiếp tục bước lên trời.
Trên chín tầng trời, mười mấy ánh mắt theo sát Bạch Tôn Giả.
Nhưng lần này... không có ai ra tay ngăn cản hắn.
Không ai nguyện ý lãng phí khí lực của mình cả. Bọn họ phải dồn khí lực vào lưỡi đao, dùng để tranh đoạt Thiên Đạo vào thời khắc quan trọng nhất.
Vì vậy Bạch Tôn Giả càng lên càng cao, một đường lên trên chín tầng trời, tập hợp chung với tất cả Trường Sinh giả.
...
Thông Nương nhìn mà ngây người.
Dù sao cô cũng đã theo chân Tống Thư Hàng trải qua sự kiện Vạn Thư Sơn ở Nho gia, cô biết thế nào là tranh đoạt Thiên Đạo, thậm chí cô còn biết cặn kẽ quá trình tranh đoạt Thiên Đạo giữa Thánh Nhân Nho gia với người khác.
Bạch Tôn Giả có tư cách tranh đoạt Thiên Đạo ư?
Bạch Tôn Giả là Kiếp Tiên cửu phẩm?
Bạch Tôn Giả dùng một kiếm chém tàn một vị Trường Sinh giả?
Lượng tin tức quá lớn, suýt nữa thì đầu óc của Thông Nương ngưng hoạt động.
Cô đang nằm mơ sao?
Không đúng, nếu là đang nằm mơ thì tại sao ta không phải là vai chính? Tại sao tự dưng lại nằm mơ thấy Bạch Tôn Giả?
Chẳng lẽ... ta đã thầm yêu hắn từ lúc nào mà chính ta cũng không hay?
Mặc dù khác loài, nhưng Bạch Tôn Giả thật sự tuấn mỹ đến mức không giống phàm nhân, còn đẹp trai hơn tiểu tử Tống Thư Hàng nhiều, mình yêu Bạch Tôn Giả cũng là chuyện rất dễ hiểu.
Nhưng trí tưởng tượng của ta phong phú quá mức rồi thì phải? Vậy mà lại nằm mơ thấy Bạch Tôn Giả tranh đoạt Thiên Đạo với Trường Sinh giả? Hơn nữa cảnh trong mộng còn sống động như thật nữa chứ?
×××××
Trên chín tầng trời.
Các Trường Sinh giả tranh đoạt Thiên Đạo đều ẩn giấu bản thân trong vầng sáng của mình, vậy nên không ai thấy rõ dung mạo của bọn họ.
Có Trường Sinh giả dùng ánh mắt kiêng kỵ nhìn Bạch Tôn Giả, một số khác lại coi Bạch Tôn Giả như không khí, cũng có người dùng ánh mắt hiền hòa đánh giá Bạch Tôn Giả.
Trong đó có một vị Trường Sinh giả trên đỉnh đầu mang phật quang vô cùng chói mắt hóa ra chân thân, mỉm cười thân thiện hỏi Bạch Tôn Giả:
“Đạo hữu, nên xưng hô thế nào?”
“Bạch.”
Bạch Tôn Giả trả lời.
“Xin chào Bạch đạo hữu, ta là Công Đức Đạo Nhân.”
Không ngờ vị Trường Sinh giả mang phật quang trên đỉnh đầu này lại gọi là Công Đức Đạo Nhân.
Bạch Tôn Giả hiếu kỳ nhìn về phía Công Đức Đạo Nhân.
“Đừng để ý, phật quang trên đỉnh đầu là do ta tham khảo phương pháp siêu độ của Phật môn, sau đó chuyển hóa ánh sáng công đức thành đấy, chứ bản thân ta là tu sĩ Đạo gia.”
Công Đức Đạo Nhân cười ha ha nói.
Nói xong, hắn lại tò mò nhìn Bạch Tôn Giả:
“Đạo hữu, ngươi đã khai phá ra đạo của chính mình rồi đúng không?”
Mặc dù phần lớn Trường Sinh giả đều là sau Kiếp Tiên cửu phẩm mới bắt đầu chân chính khai phá đạo của mình, chứng đạo trường sinh.
Nhưng cũng có một số Trường Sinh giả đã bắt đầu tìm kiếm đạo của mình ngay ở Huyền Thánh bát phẩm, thậm chí là ở cảnh giới sớm hơn nữa.
“Ừ.”
Bạch Tôn Giả lãnh đạm gật đầu một cái.
“Thì ra là vậy, thảo nào...”
Công Đức Đạo Nhân khẽ gật đầu nói.
Những Trường Sinh giả còn lại cũng ngầm hiểu trong lòng. Nếu đã khai phá ra đạo của mình, mặc dù chỉ mới vừa tấn thăng Kiếp Tiên cửu phẩm nhưng chỉ cần có thời gian tích lũy, tự nhiên có thể chứng đạo trường sinh.
Nói cách khác, thực lực của vị Kiếp Tiên cửu phẩm này không thua kém Trường Sinh giả bao nhiêu cả. Cảnh giới bằng nhau, chẳng qua là thiếu tích lũy mà thôi.
Tên voi thần kia bại cũng không oan.
Công Đức Đạo Nhân rất biết ăn nói, chẳng mấy chốc đã làm thân với Bạch Tôn Giả. Mặc dù hai người là đối thủ tranh đoạt Thiên Đạo nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, Công Đức Đạo Nhân có cảm giác mình và Bạch Tôn Giả đạo hữu rất hợp nhau.
Đây là một cảm giác kỳ diệu, mà sau khi đạt tới cảnh giới Trường Sinh giả, loại cảm giác này sẽ không tự dưng xuất hiện. Cho nên khi Trường Sinh giả voi thần ra tay với Bạch Tôn Giả, Công Đức Đạo Nhân cũng âm thầm chuẩn bị pháp thuật để có thể giải cứu Bạch Tôn Giả bất cứ lúc nào.
Nhưng không ngờ sức chiến đấu của Bạch Tôn Giả lại vượt xa dự liệu của hắn, từ đầu đến cuối không hề cần hắn hỗ trợ.
Cho nên... khi Bạch Tôn Giả lên trên chín tầng trời, Công Đức Đạo Nhân đã chủ động tới nói chuyện với Bạch Tôn Giả.
Cho dù sau đó hai bên sẽ là đối thủ tranh đoạt Thiên Đạo, nhưng vào lúc này, hắn vẫn có thể làm bạn với vị Bạch đạo hữu này.
Trong lúc tán gẫu, Công Đức Đạo Nhân vẫn chú ý giữ đúng mực, sẽ không làm vấn đề của mình khiến người nghe phản cảm. Hắn không hỏi Bạch Tôn Giả các loại tin tức nhạy cảm như công pháp hay xuất thân.
Chỉ nói về một số sở thích mà thôi.
Không lâu sau, Công Đức Đạo Nhân và Bạch Tôn Giả đã tìm được sở thích chung.
Bạch Tôn Giả thích tốc độ... tốc độ cực hạn! Bất kể là phi kiếm, phi đao, pháp bảo hay thuyền tiên, chỉ cần là pháp bảo tốc độ cao, hắn đều thích.
Công Đức Đạo Nhân cũng thích tốc độ cực hạn, nhưng không yêu thích rộng như Bạch Tôn Giả, hắn chỉ thích loại pháp bảo phi toa mà thôi.
Hắn có một món pháp bảo có tên là Phi Toa Xuyên Qua Chư Thiên Vạn Giới, tốc độ nhanh không tưởng, bằng vào tốc độ của phi toa có thể xuyên qua vạn giới.
Món pháp bảo này được giới tu sĩ công nhận là pháp bảo có tốc độ nhanh nhất ngoài pháp bảo loại hình không gian! Thậm chí ở cự ly ngắn, xuyên không gian cũng không nhanh bằng tốc độ của nó. Xuyên không gian còn cần phải mở ra không gian, tiến vào cửa không gian rồi đi ra từ một đầu khác.
Còn Phi Toa Xuyên Qua Chư Thiên Vạn Giới thì chỉ cần khởi động, vèo một cái, là có thể đến mục tiêu. Trong cự ly ngắn, tốc độ còn nhanh hơn cả xuyên không gian.
Bạch Tôn Giả tỏ vẻ rất hâm mộ món pháp bảo này.
Đáng tiếc, pháp bảo này là của quý của Công Đức Đạo Nhân, được cưng như trứng... cùng lắm cũng chỉ có thể cho Bạch Tôn Giả thưởng thức một lát mà thôi.
Cứ như vậy, ở trên chín tầng trời, thời gian chậm rãi trôi qua.
Mà bầu không khí giữa các Trường Sinh giả cũng càng ngày càng nặng nề.
...
Thông Nương vẫn lấy góc độ người ngoài cuộc để xem diễn biến của câu chuyện.
Lúc này Thông Nương có một suy đoán, mộng cảnh quỷ dị này hẳn không phải là cô phát tình nằm mơ thấy Bạch Tôn Giả, mà là bị kén lớn ảnh hưởng nên mới tiến vào giấc mộng này.
Nếu đây là giấc mộng nói về Bạch Tôn Giả chinh chiến Thiên Đạo, vậy kế tiếp hẳn là phần cao trào của bộ phim này!
Tiếp theo chắc hẳn là các cảnh Trường Sinh giả đánh nhau kịch liệt, sau đó người mạnh nhất sẽ chứng đạo bất hủ, trở thành Thiên Đạo mới?
Thông Nương hưng phấn nghĩ.
Nếu được chứng kiến vô số Trường Sinh giả đại chiến, cho dù cô chỉ đứng ở một bên xem cũng kiếm bộn nha!
Hơn nữa Bạch Tôn Giả trong mộng mạnh như vậy, cuối cùng hắn có thể trở thành Thiên Đạo hay không?
Đang lúc Thông Nương háo hức chờ mong đến cảnh các Trường Sinh giả đại chiến thì đột nhiên... mộng cảnh đen thui.
“Bị đứng hình?”
Thông Nương trợn to mắt.
Không thế nào, ở ngay thời điểm mấu chốt lại đứng hình, tàn nhẫn quá đấy!
“Không muốn đâu, cho ta xem tiếp đi mà, ít nhất phải để ta xem xong, để ta biết được kết cục đã chứ!”
Thông Nương bất mãn hét lớn.
Dường như... nghe được thanh âm của Thông Nương.
Bóng tối lui dần, cảnh mới xuất hiện.
Cảnh này là cảnh Bạch tiền bối thăng thiên.
Ơ? Trường Sinh giả đại chiến đâu? Đâu mất rồi!
Nội dung câu chuyện nhảy thẳng đến khúc cuối, Bạch Tôn Giả tuấn mỹ vô song, trên người bao phủ ánh sáng đại đạo.
Loại ánh sáng đại đạo này rất huyền diệu sâu xa, Thông Nương chỉ mới nhìn một cái, trong lòng đã sinh ra vô số lĩnh ngộ.
Đây là trạng thái còn tuyệt vời hơn cả lĩnh ngộ.
Thông Nương cảm giác sau khi ra khỏi giấc mộng này, cảnh giới của cô nhất định sẽ tăng vọt. Chỉ cần cho cô ba năm, cô tin chắc mình có thể trùng kích cảnh giới tam phẩm, trở thành cường giả cùng cấp với Tống Thư Hàng, nhưng với điều kiện là trong khoảng thời gian đó Tống Thư Hàng không lên cấp nữa.
“Bạch tiền bối thăng thiên? Lẽ nào... Bạch tiền bối đã trở thành Thiên Đạo?”
Thông Nương đột nhiên phản ứng lại.
Bạch tiền bối... là Thiên Đạo?
Vậy Bạch tiền bối trong hiện thực là sao? Acc clone của Thiên Đạo à?
Không đúng không đúng... Thời gian sai lệch.
Thông Nương sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Thiên Đạo đương nhiệm hiển nhiên là vị Trường Sinh giả quỷ dị đã tranh đấu với Thánh Nhân Nho gia. Tuy sức chiến đấu của vị Trường Sinh giả nọ không mạnh bằng Thánh Nhân Nho gia, nhưng nhờ vào lực khôi phục bất tử, hắn miễn cưỡng đánh bại Thánh Nhân Nho gia, đoạt được chức vị Thiên Đạo.
Trường Sinh giả đang giữ chức Thiên Đạo hiện tại tuyệt đối không phải là vị Bạch tiền bối trong mộng.
Thông Nương khẽ nuốt nước miếng, chẳng lẽ Bạch tiền bối... là Thiên Đạo xa xưa hơn?
Trong lúc Thông Nương suy tư.
Bạch tiền bối đang thăng thiên đột nhiên dừng lại.
Hắn cau mày, cố sức suy nghĩ, ánh sáng đại đạo trên người hắn càng ngày càng đậm. Trong hư không có một loại lực lượng phủ xuống người hắn, muốn kéo hắn vào trong Thiên Đạo, để hắn hòa làm một thể với Thiên Đạo.
Nhưng Bạch tiền bối dựa vào sức mạnh của bản thân, gắng sức dừng lại.
Một lát sau, Bạch tiền bối cúi đầu nhìn xuống phía dưới.
“Công Đức đạo hữu... Ngươi còn sống không?”
Bạch tiền bối hỏi.
“Đương nhiên còn sống, Bạch đạo hữu yên tâm đi, bần đạo chưa chết đâu.”
Thanh âm của Công Đức Đạo Nhân truyền tới, chỉ là trong giọng nói lại có vẻ khá yếu ớt. Hiển nhiên là ngay lúc Thông Nương bị đứng hình, các Trường Sinh giả đã trải qua một trận đại chiến thảm khốc.
Mà kết quả của cuộc đại chiến chính là Bạch tiền bối đoạt được cơ hội thăng thiên.
“Mới vừa rồi may mà đạo hữu ngươi và ta kề vai chiến đấu, nếu không ta đã sớm đại bại trước sự vây công của các Trường Sinh giả khác rồi.”
Trong hư không, Bạch tiền bối nói.
“Bạch đạo hữu, ngươi muốn thăng thiên thì thăng nhanh đi. Ngươi cứ chậm chạp như vậy, bần đạo đau gan lắm.”
Công Đức Đạo Nhân đáp.
Trơ mắt nhìn cơ hội chấp chưởng Thiên Đạo vụt khỏi tay mình, Trường Sinh giả nào mà không đau gan chứ?
“À, thật ra là thế này… đột nhiên ta không muốn thăng thiên nữa.”
Bạch Tôn Giả nói.
“Gì?”
Công Đức Đạo Nhân trợn to hai mắt.
“Lúc phi thăng tới một nửa, trong lòng ta chợt cảm thấy bất an. Ta cảm giác ta còn chưa chuẩn bị xong, bây giờ còn chưa phải lúc để ta trở thành Thiên Đạo.”
Bạch tiền bối nghiêm túc nói.
“Đừng có đùa, lúc này mà ngươi còn do dự cái gì nữa? Nhanh thăng thiên làm Thiên Đạo của ngươi đi, sau đó nhớ chiếu cố ta một chút ta là được.”
Công Đức Đạo Nhân nói.
Bạch tiền bối cau mày:
“...”
Hắn thật sự cảm thấy khá bất an.
Sau khi suy nghĩ một lát, Bạch tiền bối nói:
“Công Đức đạo hữu, có muốn làm một cuộc giao dịch không?”
“Giao dịch gì?”
Công Đức Đạo Nhân nghi hoặc hỏi.
“Ngươi có muốn tư cách Thiên Đạo này không? Ta muốn bán tư cách thiên đạo lần này.”
Bạch Tôn Giả nghiêm túc nói.
Công Đức Đạo Nhân:
“Cái gì???”
“Dùng Phi Toa Xuyên Qua Chư Thiên Vạn Giới của ngươi để đổi đi.”
Bạch Tôn Giả chìa tay ra, nói với Công Đức Đạo Nhân:
“Một tay giao tiền, một tay giao hàng. Đưa Phi Toa Xuyên Qua Chư Thiên Vạn Giới cho ta, Thiên Đạo để ngươi làm.”
Công Đức Đạo Nhân ngây ngẩn cả người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận