Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 108: Oán Hồn Của Đàn Chủ?

Chương 108: Oán Hồn Của Đàn Chủ?
Tống Thư Hàng không hoảng sợ, hắn sử dụng "Chân ngã minh tưởng kinh" để lan tỏa tinh thần lực, sử dụng bí quyết “trinh sát”. Trong trường hợp mắt không nhìn thấy, hắn còn có pháp môn tinh thần lực của tay mơ là “trinh sát” để nương tựa, nhờ vào nó để mình không hoàn toàn rơi vào thế bị động.
Bên cạnh đó, tay hắn mau chóng mò vào túi áo, tay trái cầm một lá kiếm phù, tay phải cầm một lá phá tà phù. Kể từ hôm qua, khi mơ thấy cái giấc mơ kỳ quái nọ, hắn liền mang theo mấy lá bảo phù để đề phòng vạn nhất.
“Dẫu cho không thể vào luân hồi, vĩnh viễn thành quỷ vật... cũng phải đời đời kiếp kiếp quấn lấy ngươi!”
Nỗi hận ngập trời xộc thẳng về phía Tống Thư Hàng, khiến da gà da vịt của hắn nổi hết lên.
Là giọng của đàn chủ!
Chẳng nhẽ là do nỗi hận trước khi chết, cùng với câu nguyền rủa khi ấy, mà đàn chủ hóa thành lịch quỷ, tìm mình đòi mạng thật?
Nực cười, đàn chủ khi còn sống hắn còn không sợ, huống chi là một đàn chủ đã chết?
“Nếu là lịch quỷ oán hồn thì... Phá!”
Tống Thư Hàng cầm phá tà phù, gầm nhẹ. Luồng linh lực cuồng bạo hóa thành cơn lốc, quét sạch khoảng không mấy chục mét quanh hắn!
Trong cơn lốc linh lực này, bất cứ quỷ vật bẩn thỉu, hoặc tà năng đều bị sức mạnh của cơn lốc xé nát, không giữ lại được gì!
Màn đêm vừa che khuất đôi mắt của Tống Thư Hàng tan thành mây khói, tiếng la hét đầy oán hận của đàn chủ cũng biến mất.
Tầm nhìn của Tống Thư Hàng trở lại bình thường, sau đó, hắn thấy trước mình khoảng năm mét, có một bóng người lơ lửng như quỷ hồn, người nọ mang vẻ ngoài của đàn chủ. Cơn lốc linh lực cuốn qua cái cơ thể của quỷ hồn ấy, nhưng... con quỷ đó không hề bị thương!
Sức manh của phá tà phù có thể xé nát một quỷ tướng có sức mạnh tương đương với tu sĩ nhị phẩm cơ mà!
“Có thể hứng thẳng sức mạnh của phá tà phù sao?”Tống Thư Hàng vội vàng siết lấy kiếm phù, ngầm chọn mục tiêu là quỷ hồn của đàn chủ.
Bấy giờ, quỷ hồn của đàn chủ mở to mắt, cặp mắt trống rỗng, mặt không biểu tình, nó vốn đã không có linh trí.
Sau khi cơn lốc linh lực tan mất, quỷ hồn của đàn chủ không bị trói vào một chỗ nữa, nó hét lên một tiếng rồi vươn tay chồm về phía Tống Thư Hàng. Cách tấn công của nó như loài dã thú, không hề có chiêu thức gì mà chỉ là đánh loạn theo bản năng.
“Quyền pháp căn bản tam!" Một tay Tống Thư Hàng cầm kiếm phù, duy trì trạng thái sẵn sàng kích hoạt bất cứ lúc nào. Tay kia quặp thành long trảo, rồi lấy trảo chống lại trảo của đàn chủ quỷ hồn.
Hắn không dùng kiếm phù luôn, bởi ở trạng thái trinh sát, hắn nhìn thấy trạng thái của quỷ hồn này có chút kỳ quái.
Uỳnh uỳnh!
Trảo thủ của một người một quỷ đụng vào nhau, vang lên tiếng đánh trầm trầm chắc nịch, Tống Thư Hàng bất giác lùi về sau bai bước.
Về phần quỷ hồn của đàn chủ, nó cũng phải xoay ba vòng trên không rồi mới đứng vững được.
“Quá yếu!"
Tống Thư Hàng nhận ra, quỷ hồn của đàn chủ mới sinh ra, nó yếu vô cùng! Nếu so ra thì cũng chỉ ngang bằng kẻ mới có cảnh giới khai tâm khiếu, còn đang 100 ngày cơ bản như hắn. Thậm chí... còn yếu hơn một chút!
Một điểm đáng lưu ý nữa là, quỷ hồn của đàn chủ dường như không có thần chí, chỉ tấn công theo bản năng như loài dã thú.
“Gào!”
Quỷ hồn của đàn chủ thét lên một tiếng, rồi lại lao về phí Tống Thư Hàng, cách tấn công của nó y hệt lần trước, cũng vươn quỷ trảo ra.
“Quyền pháp căn bản, một!”
Lần này, Tống Thư Hàng chọn cách lấy quyền để đối trảo, quyền phải lao ra như đại bác, miệng hắn lẩm nhẩm quyền kinh khẩu quyết.
Tu luyện nhiều lần như vậy, hắn đã có thể tùy ý phối hợp quyền kinh khẩu quyết và quyền pháp.
Quyền này vừa tung ra, linh lực trong thiên địa như được dẫn đường, chúng bám vào nắm đấm của Tống Thư Hàng.
Hắn vừa tu luyện ba lần ở tòa nhà của Dược Sư, tinh, khí, thần của cơ thể không được nhiều. Nhưng dưới trạng thái dẫn lối cho linh lực trong thiên địa, thì hoàn toàn có thể thi triển đôi ba chiêu thức.
Rầm!
Trảo và quyền đụng nhau, bấy giờ, cả cánh tay của quỷ hồn đều bị đòn đánh kia của Tống Thư Hàng nổ nát, để rồi hóa thành vụn vỡ, tan biến giữa không trung.
Nhưng... quỷ hồn của đàn chủ chẳng cảm nhận được điều gì, việc quỷ trảo bị đánh nát không ảnh hưởng gì đến nó. Hơn nữa, cánh tay vừa nát bươm đó còn khiến sức mạnh từ cú đấm của Tống Thư Hàng bị tản đi!
Quỷ hồn của đàn chủ rít lên, nó nhân cơ hội này để chồm lên Tống Thư Hàng, rồi há miệng, lộ ra hàm răng sắc lẻm, nó cúi xuống cắn về phía cổ của Thư Hàng. Phát cắn này mà thành công, cổ của Tống Thư Hàng thế nào cũng bị xé thủng.
Đến khi ấy, báo ngày mai sẽ đưa mấy cái tin đại loại như “Kinh hoàng khi một thanh niên đụng phải xác sống!”
“Kinh nghiệm chiến đấu non yếu quá... Dùng đám lưu manh tầm thường để luyện quyền, dẫu sao cũng không sánh bằng chiến đấu với tu sĩ.”
Tống Thư Hàng thở dài.
Quỷ hồn của đàn chủ vừa sinh ra, yếu hơn mình rất nhiều, thế nhưng nó dựa vào phong cách tấn công điên cuồng mà có thể dễ dàng đẩy mình vào tình cảnh nguy hiểm!
“Giáp!”
Hắn gầm khẽ một tiếng, một lá bảo phù trong tay sáng lên.
Choang!
Miệng của quỷ hồn cắn phải một lớp chắn mỏng mang, nếu nó không cắn nữa, thì hàm răng sắc bén của nó cũng đỡ bị rụng.
Tiếc rằng... quỷ hồn của đàn chủ không có thần trí, nó cứ ôm rịt lấy Tống Thư Hàng, rồi há mồm cắn vào lớp chắn trên cổ hắn, nom chẳng khác gì chó điên.
“Kết thúc rồi.”
Tống Thư Hàng hô khẽ.
“Quyền pháp căn bản, hai!”
Quyền như sao rơi, mỗi quyền đều có linh lực của thiên địa, chỉ trog nháy mắt, hơn hai mươi quyền đã đập vào quỷ hồn của đàn chủ.
Quỷ hồn của đàn chủ không biết né, nó yên lặng hứng trọn hai mươi quyền này như cái bao tải cát. Cơ thể nó nát thành mảnh, rồi từ từ tan đi.
Ngay cả cái thời khắc khi cơ thể sắp tan biến, nó vẫn vô cùng hung dữ và cố chấp, nhất quyết phải lao mồm vào cắn lá chắn xung quanh Tống Thư Hàng...
Lá chắn ấy tỏa sáng dìu dịu, nhưng không hề tan vỡ.
Dù là đòn mạnh nhất của đàn chủ khi còn sống, thì cũng chẳng thể phá nổi sức phòng ngự của giáp phù. Huống chi là quỷ hồn hình thành từ câu nguyền đầy oán hận được sinh ra sau khi hắn chết.
Tống Thư Hàng thở ra một hơi hồn khí, rồi đứng lặng hồi lâu.
Sau đó, hắn thở dài, rồi đi thẳng về đại học Giang Nam, chẳng thèm quay đầu lại.
Lần này... chắc đàn chủ chết thật rồi nhỉ? Đến cả quỷ hồn cũng tan biến rồi, chắc là không tìm đến hắn nữa nhỉ?
Đám bạn cùng phòng trong ký túc xá vẫn chưa về, xem chừng hôm nay chúng nó không định về rồi.
Tống Thư Hàng mở mắt tính, đăng nhập vào nhóm Cửu Châu số 1 theo thói quen.
Hôm nay trong nhóm rộn ràng lắm.
Thư Hàng kéo lên trên để xem lịch sử nói chuyện.
Đầu tiên là Dược Sư online, rồi mở màn:
“Gần đây trong nhóm có ai đi biển Đông để tìm cái hòn đảo thần bí bồng bềnh đó không?”
“Ta đang chuẩn bị qua đó, có chuyện gì xảy ra hả?”
Bắc Hà Tán Nhân trả lời, dạo trước, chính hắn là người định lập nhóm để qua khám phá cái hòn đảo thần bí kia.
“Đang trên đường qua biển Đông đây.”
Một tiền bối có ID là Cổ Hồ Quan Chân Quân mỉm cười đáp.
Được dùng tên đuôi là chân quân, thì ắt vị này cũng là linh quân lục phẩm như Bạch Chân Quân! Nhưng bối phận của hắn ngang với Bắc Hà Tán Nhân, đều là vừa đột phá cảnh giới ngũ phẩm, thăng lên lục phẩm được hơn mười năm.
“Cổ Hồ, ngươi cũng đi qua góp vui hả? Ta đã đến quanh khu biển Đông rồi, nhưng vẫn chưa thấy hòn đảo thần bí kia. Lúc nào ngươi tới thì chúng ta gặp nhau đi.”
Cuồng Đao Tam Lãng nói.
Túy Nguyệt Cư Sĩ cũng xuất hiện, mỉm cười:
“Tam Lãng huynh, chẳng phải ngươi đang bế quan sao?”
“Ha ha ha, thì ta lại xuất quan chứ sao.”
Cuồng Đao Tam Lãng cười sang sảng đáp lại nhiệm vụ tiếp đãi Bạch Chân Quân đã giao cho Tống Thư Hàng tiểu hữu, hắn còn bế quan cái bíp gì nữa?
Túy Nguyệt Cư Sĩ gửi một cái icon mặt cười, sau đó lại lặn xuống.
Cái đặc điểm gõ chữ chậm của Dược Sư lại được dịp thể hiện, các tiền bối đã nói cả tràng rồi, hắn mới nhắn ra dòng thông tin số hai.
“Hòn đảo thần bí đó có điều gì đó rất lạ... Chỗ ta có hai vị đạo hữu và đạo đồng vừa đi ra từ nơi ấy. Nhưng bọn họ đều bị mất hết phần lớn ký ức có liên quan đến nó, chỉ có một vị đạo đồng nhớ được vài chuyện lặt vặt trên đó, nhưng ký ức cũng không hoàn chỉnh. Nên trước khi định lên đó thì mọi người nhớ chuẩn bị thật kỹ đã nhé.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận