Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 997: Lão Gia Tử Có Con Tim Thiếu Nữ?

Chương 997: Lão Gia Tử Có Con Tim Thiếu Nữ?
Tô Thị A Thập Lục làm giáo viên á?
Nhìn trời ~~ Nói thật, Tô Thị A Thập Lục có gương mặt trẻ con, nhìn cứ như học sinh cấp ba ấy, làm sinh viên nhìn còn non nữa là, không ngờ cô nàng này lại chạy đến làm giáo viên.
Đến lúc đó, không biết lúc sinh viên khoa mỹ thuật của đại học Giang Nam đến lớp, bỗng dưng phát hiện giáo viên của mình trông bé bé xinh xinh thế kia thì sẽ nghĩ gì đây?
“Đừng có xem thường ta nhé.”
Tô Thị A Thập Lục hơi hất cằm lên:
“Kỹ thuật vẽ của ta cừ lắm đấy.”
Tống Thư Hàng cười hỏi:
“Thật à? Cừ cỡ nào?”
“Ha ha, Tiểu Thập Lục nhà bọn ta từng bái họa vương Hi tiên sinh của Cực Hạo thư viện làm thầy đấy. Tài năng của con bé đã được Hi tiên sinh thừa nhận, rất xứng với hai chữ tuyệt vời luôn.”
Lúc này Tô Thị A Thất ngồi kế bên Tô Thị A Thập Lục bèn cười nói.
Nghe tên Cực Hạo thư viện thì biết ngay là một môn phái nào đó trong giới tu sĩ rồi. Tuy rằng Tống Thư Hàng chưa từng nghe tên của vị họa vương Hi tiên sinh kia, nhưng có thể được các đạo hữu khác tôn xưng là họa vương thì tài vẽ tranh của vị Hi tiên sinh này nhất định sẽ rất đỉnh. Có thể được hắn thừa nhận thì tất nhiên tài nghệ của Tô Thị A Thập Lục cũng không kém đi đằng nào.
“Bội phục bội phục!”
Tống Thư Hàng chắp tay nói với Tô Thị A Thập Lục.
“Hứ!”
Tô Thị A Thập Lục cong môi mỉm cười.
Lúc này Tô Thị A Thất lại nói:
“Đúng rồi, Thư Hàng tiểu hữu này... Thực tiên yến của Biệt Tuyết Tiên Cơ được xác định trước là sẽ cử hành vào mùng 10 tháng sau. Vốn dĩ ta định tự mình đưa ngươi đi. Nhưng tính thời gian thì đầu tháng 10 này ta sẽ bắt đầu bế quan chuẩn bị độ thiên kiếp ngũ phẩm tấn thăng lục phẩm rồi. Nên lúc đó sẽ do A Thập Lục và vài vị đệ tử khác của Tô thị bọn ta đi với ngươi nhé.”
Tô Thị A Thất nói đến đây thì trong lòng thấy tiếc hùi hụi. Đây chính là bữa tiệc thịnh soạn nhất của tu chân giới đấy! Sắp sửa chờ đến ngày cử hành thì thiên kiếp của hắn lại rục rịch, cả một tháng cũng không chịu chờ cho hắn nhờ.
Đến lúc đó lỡ như tâm ma trong thiên kiếp ngũ phẩm tấn thăng lục phẩm mà huyễn hóa ra cảnh tượng thực tiên yến thì không biết hắn có cưỡng lại nổi hay không đây?
“Thực tiên yến của Tiên Cơ sẽ được tổ chức vào đầu tháng 10 ư? Tầm này cũng được lắm, đúng vào ngày lễ quốc khánh, khi đó bọn ta sẽ được nghỉ bảy tám ngày.”
Tống Thư Hàng cười nói.
Nghĩ tới thực tiên yến của Biệt Tuyết Tiên Cơ thì Tống Thư Hàng đã thèm rỏ dãi. Tài nấu nướng của Tiên Cơ có thể xưng là thiên hạ vô song. Tiên trân yến hồi nghỉ hè đã khiến Tống Thư Hàng mê mệt, thực tiên yến còn cao cấp hơn cái kia sẽ tuyệt vời đến mức nào đây?”
Nghĩ thôi cũng thấy sướng rồi.
Lại nói... Trong tay hắn vẫn còn một thiệp mời trống của thực tiên yến, để xem trên nhóm Cửu Châu số 1 có vị tiền bối nào cần hay không.
“A Thất, đến lúc đi tham gia thực tiên yến thì ta sẽ tách ra, không đi cùng với mấy người kia, ta với họ không hợp nhau... Đến lúc đó ta đi cùng với Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối là được rồi.”
Tô Thị A Thập Lục bỗng lên tiếng.
“Ơ? Lần này Biệt Tuyết Tiên Cơ có mời Bạch tiền bối à?”
Tô Thị A Thất tò mò hỏi lại.
Hắn nhớ kể từ khi Bạch tiền bối từ chối lời thỉnh cầu song tu của Biệt Tuyết Tiên Cơ xong là cô ấy không hề mời Bạch Tôn Giả tham gia thực tiên yến nữa rồi mà.
Sao năm nay lại mời thế này?
Bạch Tôn Giả trả lời:
“Biệt Tuyết Tiên Cơ nói rằng trù nghệ của mình đã tăng cao, nên muốn phân thắng bại với ta ở thực tiên yến đấy mà.”
Biệt Tuyết Tiên Cơ vẫn muốn chinh phục dạ dày của Bạch Tôn Giả, cô cho rằng muốn chinh phục một người đàn ông thì phải nắm bắt được dạ dày của hắn trước. Mà trên trần đời này, nếu có cô gái nào chinh phục được dạ dày của Bạch Tôn Giả thì đó chỉ có thể là cô mà thôi!
Thực tiên yến lần này cô sẽ dốc hết bản lĩnh ra, thề phải chinh phục Bạch Tôn Giả cho bằng được.
“Ra là thế, ha ha ha.”
Tô Thị A Thất cười nói:
“Nếu Bạch tiền bối cũng đi thì ta coi như yên tâm. Thập Lục ngươi đi cùng Tống Thư Hàng tiểu hữu và Bạch tiền bối đi.”
“Được.”
Tô Thị A Thập Lục cười đáp, để lộ má lúm đồng tiền thật sâu trên má.
...
“Đúng rồi, Thư Hàng tiểu hữu này. Mấy tháng trước ta từng hứa với ngươi là sẽ đưa ngươi đến Thiên Hà bí cảnh tầng một của Tô thị để tu luyện, nhưng bây giờ...”
Tô Thị A Thất nhìn Tống Thư Hàng.
Lúc đó Tống Thư Hàng tặng mười sáu gốc long cốt khô đằng cho A Thập Lục, Tô Thị A Thất định đưa Tống Thư Hàng đến Thiên Hà bí cảnh tu luyện xem như thù lao.
Khi đó cảnh giới củaTống Thư Hàng vẫn chỉ là nhất phẩm Dược Long Môn. Nếu như vào Thiên Hà bí cảnh để tu luyện thì có thể ngưng tụ chân khí nhanh hơn, sớm ngày trùng kích cảnh giới nhị phẩm.
Nhưng nay hắn đã là tam phẩm đỉnh phong, bốn mạch cũng đã mở đủ, thiên kiếp tam phẩm tấn thăng tứ phẩm cũng sắp sửa đến. Cho nên cơ hội tu luyện ở Thiên Hà bí cảnh tầng một đã chẳng có tác dụng gì với hắn nữa.
Tô Thị A Thất cảm thấy gan mình đau nhói.
“Bây giờ thì sao?”
Tống Thư Hàng tò mò hỏi lại, sâu bên trong Thiên Hà bí cảnh của Tô thị có ẩn chứa một thiên hà linh mạch khổng lồ. Phàm là những tu sĩ tu luyện trong bí cảnh đó đều có thể khiến thân thể trở nên mạnh mẽ hơn, tốc độ tu luyện lại nhanh gấp mười lần khi ở bên ngoài, là nơi tuyệt vời để bế quan tu luyện.
Cho nên hắn vẫn rất muốn được đến đó tu luyện.
“Bây giờ ngươi mà vào đó tu luyện cũng chẳng có tác dụng gì mấy.”
Khóe miệng của Tô Thị A Thất co giật, đáp lại gọn lỏn.
Tống Thư Hàng:
“Chẳng có tác dụng gì mấy là sao?”
Tô Thị A Thập Lục đưa tay chống cằm rồi giải thích:
“Bởi vì tốc độ tấn cấp của kẻ nào đó nhanh quá, chỉ qua một kì nghỉ hè mà đã leo lên đến tận tam phẩm đỉnh phong. Thiên Hà bí cảnh tầng một chỉ có hiệu quả tốt nhất cho tu sĩ nhất phẩm và nhị phẩm, đối với tu sĩ tam phẩm thì linh lực ở đó không đủ dày.”
Tống Thư Hàng:
“Ơ...”
“Ta bắt đầu tu luyện từ khi bé tí, đến giờ cảnh giới chỉ mới đến tứ phẩm, nhưng ngươi thì đã sắp sửa đuổi kịp cảnh giới của ta mất rồi.”
Tô Thị A Thập Lục nghĩ đến đây thì bỗng thấy tủi thân:
“Ta còn là dạng thiên tài trong số những người cùng trang lứa của nhóm Cửu Châu số 1 đấy nhé.”
“Cả ta nữa, ta tu luyện từ bé mà đến giờ chỉ mới có cảnh giới thất phẩm thôi này.”
Bạch Tôn Giả nói rất đỗi nghiêm túc:
“Ta cũng là thiên tài trong nhóm Cửu Châu số 1 đấy!”
“Sư phụ, ta cũng tu luyện từ bé mà giờ chỉ mới tam phẩm thôi đây này!”
Tước yêu Tiểu Thải khóc một dòng sông, cô không ngờ chỉ trong một kì nghỉ hè mà sư phụ Tống Thư Hàng đã từ nhất phẩm leo lên đến gần tứ phẩm rồi. Nghĩ lại mới thấy tủi thân làm sao, thời gian tu luyện của cô lâu ơi là lâu, còn gặp phải nguy cơ hết tuổi thọ nữa.
“Thư Hàng sư huynh, ta cũng bắt đầu tu luyện từ nhỏ, đến bây giờ chỉ mới có cảnh giới nhất phẩm nè.”
Bé Thi chớp mắt nói:
“Ngươi có thể cho ta biết bí quyết giúp ngươi từ nhất phẩm lên đến tam phẩm chỉ trong một mùa hè là gì được không?”
Tống Thư Hàng: ...
“Khụ, nói tóm lại là món thù lao đó đã không thích hợp đối với Thư Hàng tiểu hữu ngươi nữa. Thế này nhé, ta sẽ nghĩ cách đổi sang món thù lao nào đó hợp với ngươi. Nếu thật sự không được thì ta sẽ quy phần thù lao này thành tài liệu dùng để luyện chế pháp bảo bản mệnh của ngươi vậy. Chờ ngươi tấn chức lên tứ phẩm thì nhất định phải luyện pháp khí bản mệnh... Thật ra thì từ tam phẩm ngươi đã phải bắt đầu tu luyện pháp khí bản mệnh rồi. Nhưng tốc độ tấn chức của ngươi nhanh quá, chắc là đến chính bản thân ngươi cũng chưa nghĩ ra nên luyện chế món pháp khí bản mệnh gì luôn đúng không?”
Tô Thị A Thất cười nói.
Tống Thư Hàng khóc ròng:
“A Thất tiền bối đoán trúng rồi.”
Vốn dĩ hắn muốn luyện chế một loại pháp khí dạng đao cho rồi.
Nhưng mấy hôm trước lấy được Đao Cổ Vô Hình xong thì Tống Thư Hàng cảm thấy nếu luyện pháp khí bản mệnh thành đao thì phí của lắm, hắn cũng có chơi phong cách song đao đâu mà.
Cho nên chính Tống Thư Hàng cũng không biết nên luyện chế pháp khí bản mệnh loại nào luôn.
“Cố mà nghĩ đi, nhất định phải luyện chế ra được pháp khí bản mệnh trước cảnh giới ngũ phẩm. Không thì xem như quá muộn rồi.”
Tô Thị A Thất dặn dò:
“Mà nói chứ, không phải là vài tháng nữa là ngươi lại đột phá đến cảnh giới ngũ phẩm đấy chứ?”
“Sao mà được chứ, ta nhất định sẽ cực kỳ cẩn thận trong việc tấn thăng lên cảnh giới ngũ phẩm mà.”
Tống Thư Hàng nói chắc nịch.
Cảnh giới ngũ phẩm là một cảnh giới cực kỳ quan trọng.
Ngưng tụ kim đan, số lượng đan văn trên đó đại biểu cho tương lai của một vị tu sĩ.
Có vài vị tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 đều muốn đợi đến lúc nắm chắc hơn 90% tỉ lệ thành công ngưng tụ được bảy long văn đổ lên thì mới tấn chức ngũ phẩm.
Tống Thư Hàng ở trong nhóm Cửu Châu số 1 khá lâu rồi nên cũng nghĩ như thế, nếu ngưng tụ kim đan thì phải ngưng tụ được ít nhất bảy long văn đổ lên.
Không chắc ăn thì tuyệt đối không thể tấn cấp.
[Một viên kim đan định đại đạo], đan thành thì không có gì để tiếc! Tấn chức ngũ phẩm nhất định phải chắc chắn, tuyệt đối không thể nóng lòng nhất thời được!
“Tư tưởng khá lắm.”
Tô Thị A Thất cười nói.
...
Một lát sau, hai chiếc xe đến cổng của khu đại học Giang Nam.
Học sinh muốn lái xe vào bên trong khu đại học Giang Nam thì cần phải trải qua một loạt thủ tục rắc rối, mấy thứ đó thật sự rất phiền phức. Chủ yếu là lãnh đạo của khu đại học Giang nam không ủng hộ việc học sinh tự lái xe đến trường, mấy năm gần đây thì mới đỡ gắt hơn.
Nhưng giáo viên thì không thành vấn đề.
Xe của Tô Thị A Thập Lục thuận lợi chạy vào trong trường...
Xe của Bạch tiền bối cũng chạy vào trót lọt. Theo lý thuyết thì xe của Bạch tiền bối chưa làm thủ tục nên không được vào trường. Nhưng dù sao đi nữa thì xe của Bạch tiền bối vẫn chạy vào gọn ơ, còn không có ai cản lại nữa.
Tống Thư Hàng quy hết việc này lên vận may nghịch thiên của Bạch Tôn Giả.
Hai chiếc xe limousine dài hơn mười mét chạy thẳng vào trường như thế khiến vô số người ghé mắt nhìn theo.
Tống Thư Hàng im lặng móc lá bùa do Túy Tinh Cư Sĩ chế tạo cho hắn ra đeo lên. Hắn cảm giác bây giờ mình rất cần cái hiệu quả người vô hình của nó.
“Mong là đừng có bị nhòm ngó nhiều quá, nếu như bị nhiều người thấy cảnh mình bước xuống từ xe của Bạch tiền bối thì cuộc sống trường học của mình sau này coi như tiêu luôn.”
Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.
Tài xế của Tô Thị A Thất và Tô Thị A Thập Lục xuống xe trước, sau đó đi vòng ra sau mở cửa cho A Thất và A Thập Lục.
Rõ ràng tài xế của bọn họ vô cùng chuyên nghiệp.
Khi Tô Thị A Thập Lục trong bộ vest công sở và Tô Thị A Thất bước xuống thì lập tức thu hút ánh nhìn của vô số học sinh.
“Hay lắm, có A Thất tiền bối anh tuấn và A Thập Lục đáng yêu thu hút tầm ngắm, mình lại lặng lẽ chuồn ra khỏi xe thì sẽ không bị ai chú ý nữa.”
Tống Thư Hàng vừa nghĩ vừa lấy một chiếc kính râm to tướng ra khỏi vòng tay pháp khí của mình rồi đeo lên.
Nhưng hắn không thấy cảnh Bạch tiền bối nhìn động tác chuyên nghiệp của vị tài xế nhà Tô Thị A Thất với vẻ đăm chiêu suy nghĩ.
Sau đó Bạch Tôn Giả mở cửa xe, bước ra với khí thế vô cùng ngầu lòi.
Ánh nắng rọi xuống người của Bạch Tôn Giả, khiến ánh mắt của tất cả mọi người có mặt ở đây tựa như bị một thỏi nam châm cực mạnh thu hút, bất giác nhìn về phía hắn.
Sau đó Bạch Tôn Giả đi đến chỗ Tống Thư Hàng và bé Thi ngồi, mỉm cười mở cửa xe ra cho bọn họ.
Cơ mặt của Tống Thư Hàng khẽ co giật.
Bé Thi mỉm cười bước ra khỏi xe.
“Bạch tiền bối, ta tự xuống được rồi.”
Tống Thư Hàng vội nói, sau đó nhanh chóng mở cửa bên kia chui ra.
Thế là ánh mắt của mọi người vẫn luôn tập trung ở chỗ Bạch Tôn Giả và bé Thi.
Hắn lặng lẽ xuống xe, lại có thêm bùa hộ mệnh của Túy Thiên Cư Sĩ cho nên không khiến người khác chú ý lắm.
Nhưng ngaykhi Tống Thư Hàng vừa lặng lẽ chui xuống xe thì bỗng đâu có một bóng người chạy nhào tới từ phía xa.
Đó là một lão giả râu tóc bạc phơ với tốc độ chạy cực nhanh!
Điều đáng sợ hơn nữa chính là lão giả này còn dùng tư thế chim non về tổ nhào đến chỗ hắn.
Hình như bị lão gia tử này có một con tim thiếu nữ thì phải? Tư thế nhào tới trông bể bóng mù mắt luôn. Tống Thư Hàng bất giác né qua một bên, thử nghĩ đi, bị một ông già nhào vào lòng như thế có nổi hết gai óc lên không.
Nhưng Tống Thư Hàng không thể tránh được, cuối cùng vẫn bị lão giả này ôm lấy cổ.
Đậu xanh, đây là một vị Linh Hoàng ngũ phẩm!!!
“Hu hu hu hu hu, rốt cuộc ta cũng tìm được ngươi rồi! Thư Hàng tiểu hữu, rốt cuộc cũng tìm được ngươi rồi.”
Lão giả tóc bạc khóc òa lên, khóc nẫu hết cả ruột gan.
Nước mắt tuôn như thác đổ, không thể nào ngừng lại được.
Cực kỳ khoa trương.
Mỗi giọt nước mắt tuôn trào đều tròn vo sóng sánh, to cỡ viên bi, nối thành một chuỗi trông vô cùng khoa trương.
Tống Thư Hàng bị ôm cảm giác được quần áo của mình đã ướt nhẹp mất rồi...
Đậu xanh chứ.
Nhưng nói ra thì Tống Thư Hàng cứ cảm thấy bộ dạng khóc lóc của lão giả này quen lắm.
Đúng rồi, lúc Diệp Tư khóc cũng có cảm giác thế này đây.
Á phì phì phì!
Tống Thư Hàng thầm phì ba lần!
Diệp Tư khóc là lệ mỹ nhân, bộ dạng nức nở đáng yêu khiến người ta thương tiếc.
Nhưng lão gia tử này khóc như thế trông chẳng đẹp đẽ chút nào, ai không biết chắc còn tưởng là hắn đã ức hiếp gì ông ấy dữ lắm đây.
“Vị lão gia tử này, ngài tìm ta có gì... Ơ? Ngài không phải là vị .... ấy ấy gì đó đây ư?”
Tống Thư Hàng chợt hỏi.
Hắn nhớ ra mình từng thấy vị lão gia tử này rồi. Khi quay phim ở địa chỉ cũ của Bích Thủy các, Tô Thị A Thất tiền bối từng dắt vị lão gia tử này, Diệp Tư, Đậu Đậu và Đồng Quái Tiên Sư về cùng.
Nhưng nhất thời hắn lại không nhớ nổi đạo hiệu của vị lão gia tử này.
“Chào buổi sáng nhé, Khốc đạo hữu.”
Bạch Tôn Giả thấy Khốc Lão Nhân thì mỉm cười chào hỏi.
“Khốc Lão Nhân đạo hữu, sao ngươi lại đến đây thế?”
Tô Thị A Thất tò mò hỏi hắn.
“Ớ? Bạch tiền bối, A Thất đạo hữu, hu hu hu, các ngươi đều ở đây cả ư.”
Khốc Lão Nhân lau nước mắt, nhìn Tô Thị A Thất và Bạch Tôn Giả.
Ngượng chết mất thôi, hắn vốn còn muốn tránh mặt Bạch tiền bối, ngại không dám gặp ngài ấy, nào ngờ bây giờ lại tự mình chạy đến thế này.
“Ngươi tìm Thư Hàng có chuyện gì à?
Bạch Tôn Giả vẫn tò mò hỏi tiếp.
“Huhuhu, là thế này, Thư Hàng tiểu hữu... Xin hỏi ngươi có biết thiên khấp bảo điển hay không?”
Khốc Lão Nhân bèn mở lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận