Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1001: Thứ Này Là Ai Phát Minh Đây? Kéo Ra Ngoài Bắn Chết Bỏ!

Chương 1001: Thứ Này Là Ai Phát Minh Đây? Kéo Ra Ngoài Bắn Chết Bỏ!
Ban đầu cô cũng không hề phát hiện mình bị mất đồ, sau khi đi vài bước thì mới chợt nhận ra điều gì đó, bèn đưa tay sờ túi áo của mình.
“Thôi chết, điều khiển rơi đâu mất rồi.”
Cô xoay lại nhìn quanh ở sau lưng, quả nhiên, điều khiển của cô đã rơi cách đó vài mét.
Đúng lúc này lại có một học sinh cao chừng hai mét đi ngang qua, trông thấy cái nút điều khiển ở dưới đất thì cúi người nhặt lên.
Người to con nọ tên Nam Hạo Mãnh, là thành viên cốt cáng của đội tán đả trong khu đại học Giang Nam. Anh ta là một gã to con cười lên trông có vẻ thật thà chất phác, cũng coi như người quen sơ sơ của Tống Thư Hàng. Học kỳ trước anh ta cảm thấy mình đã đánh khắp đại học Giang Nam vô địch thủ, cảm nhận được sự tịch mịch của cao thủ rồi, lại vì ra mặt cho đám đàn em mà đi tìm Tống Thư Hàng khiêu chiến, chỉ mong được đánh một trận ra trò. Kết quả sau hai chiêu thì anh ta đã đo đường, đây chính là toàn bộ quá trình anh ta quen biết Tống Thư Hàng.
“Bạn gì đó ơi, bạn làm rơi đồ này.”
Nam Hạo Mãnh nhặt nút điều khiển kia lên rồi gọi cô gái ở phía trước. Để tránh cho thân hình bồ tượng của mình dọa cô gái kia, Nam Hạo Mãnh còn dùng tới nụ cười mặt ngu đặc trưng của mình.
Cô gái nhìn điều khiển trong tay Nam Hạo Mãnh, gương mặt đỏ bừng lên.
“Cảm ơn nhé.”
Dường như cô hơi căng thẳng, cố gắng kéo cái vali to đùng nhích về phía Nam Hạo Mãnh.
Nam Hạo Mãnh nhìn cô gái trước mặt, cô kéo một chiếc vali to đùng có vẻ rất vất vả. Cô có một mái tóc xoăn tự nhiên, lông mi cong dài, xấu hổ đỏ bừng mặt như một quả táo mọng nước, khiến cho người ta kềm lòng không đặng chỉ muốn cắn một cái.
Nam Hạo Mãnh lại nhìn chiếc điều khiển trong tay mình, suy nghĩ bắt đầu bay cao bay xa.
[Nói không chừng chiếc điều khiển này là thứ khiến cho cô gái kia sợ hãi] trong đầu anh ta đột nhiên toát ra một suy nghĩ thế này.
Sau đó anh ta giữ nguyên nụ cười như đức mẹ trên môi, ấn ngón cái bấm nút điều khiển ngay trước mặt cô gái như một loại bản năng.
Ngay khi thấy Nam Hạo Mãnh bấm nút thì vẻ mặt của cô gái lập tức cứng đờ. Đậu xanh!!! Không thấy bộ dạng của ta đáng yêu xinh xắn thế này hay sao, ngươi đi bấm cái nút chết giẫm kia làm gì hả???
Ngay sau đó... chiếc vali trong tay cô tự động bật ra trông như một loại khoa học kỹ thuật cao cấp vậy.
Sau khi vali mở ra thì để lộ thành vali bằng hợp kim sáng lấp lánh. Bên trong chứa một thứ trông giống như hỏa tiễn vệ tinh phiên bản thu nhỏ thế hệ mới hay thấy trong các bộ phim điện ảnh trên tivi. Lúc này ở phía đuôi của hỏa tiễn chợt có khói lửa phụt ra, bắn nó bay thẳng lên trời.
Nhìn qua cũng khiến người ta cảm thấy rất nguy hiểm.
Trong lòng Nam Hạo Mãnh bỗng xuất hiện điềm chẳng lành.
Trong tiếng ầm ầm và bản mặt ngu người của anh ta, hỏa tiễn cỡ nhỏ kia bay thẳng lên không trung.
Sau đó, khi bay đến độ cao dự định cách mặt đất 300 mét thì nó đột nhiên nổ mạnh.
ầm ầm!!!
Tựa như sấm rền ngay giữa ngày hè, từng tiếng nổ mạnh ầm ầm nổ to, vang vọng khắp bầu trời.
Nam Hạo Mãnh mở to hai mắt ra nhìn, bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ hết hồn.
Anh ta đã đoán đúng phần đầu, nhưng không đoán được phần sau.
Cô gái kia giật thót, không chỉ cô ấy mà toàn bộ khu đại học Giang Nam đều giật mình.
Tiếng nổ mạnh kia thật sự rất đáng sợ.
Sau lưng Nam Hạo Mãnh ướt đẫm mồ hôi lạnh. Khỏi cần phải nói, cái điều khiển mà anh ta bấm khi nãy chính là nút khởi động phóng hỏa tiễn của chiếc vali này.
Đậu xanh, thứ nguy hiểm như thế không phải nên đặt mật mã bằng giọng nói hay mật khẩu gì dài dài vào, bảo đảm nó sẽ không bị kích hoạt dễ dàng ư? Sao lại làm một cái điều khiển bé bé xinh xinh kiểu này cho thứ nguy hiểm như thế chứ?
Tiếp theo Nam Hạo Mãnh lại nghĩ đến một chuyện... Có phải anh ta sắp tèo rồi không?
Hoa Hạ quản lý mấy loại vũ khí kiểu này gắt lắm. Đừng nói là kiểu hỏa tiễn loại nhỏ có uy lực mạnh thế này, cho dù là hàng rởm thì cũng sẽ bị quản lý chặt chẽ.
Bây giờ hỏa tiễn này nổ với uy lực mạnh như thế thì không thể nào liệt nó vào phạm vi pháo kép được.
Vậy thì lại xuất hiện vấn đề rồi đây, liệu người bấm phải nút điều khiển như anh ta có bị coi thành phần tử khủng bố hay không?
Nam Hạo Mãnh chợt thấy tim mình lạnh lẽo quá.
Sao mình lại ngứa con mợ nó tay thế này?
...
“Đau đầu qáu, không biết lần này trong hỏa tiễn chứa thứ gì đây.”
Cô gái giơ tay che mắt, ngửa mặt lên nhìn hỏa tiễn vừa phát nổ nọ.
Cô gái giữ vali cũng không biết hỏa tiễn trong vali của mình có tác dụng gì.
Thứ này là vật thí nghiệm mà bạn tốt của sư phụ cô đã nhờ cô giao cho sư phụ, dù sao thì cũng là một loại chất nổ.
Cho nên cô không rõ liệu sau khi hỏa tiễn này phát nổ thì còn kèm theo tác dụng đáng sợ gì nữa không.
...
Trên bầu trời.
Sau khi hỏa tiễn kia nổ thì có một luồng khói đặc lan ra.
Tốc độ lan ra của nó rất nhanh, chỉ trong nháy mắt thì đã bao phủ phạm vi bầu trời hơn ngàn mét ở trên đại học Giang nam.
Đúng là che trời lấp đất.
Sau một hồi lâu, tầng khói trên trời lại áp xuống dưới với tốc độ cực nhanh, thứ này thật sự không khoa học chút nào.
Toàn bộ khu đại học Giang nam đều bị sương khói bao phủ. Vì sự ảnh hưởng của nó nên tầm nhìn của người thường đã giảm xuống phạm vi dưới năm mét, quá năm mét thì chỉ có thể thấy được bóng người mờ nhạt mà thôi.
...
“Khói ư?”
Nam Hạo Mãnh nhìn đám khói kia. Đây chính là thứ do vụ nổ hỏa tiễn khi nãy tạo ra ư? Chăng lẽ thứ đó là một cỗ máy tạo sương cỡ lớn ư? Nhưng máy tạo sương có cần thiết kế nổ kinh hồn như vậy không?
Sau đó Nam Hạo Mãnh lại nghĩ, nếu chỉ là khói thì không thể tạo thành tổn thương cho người khác, cho dù anh tacó bị định tội thì chắc tội cũng sẽ nhẹ thôi nhỉ?
“Đây không phải khói mà mà sương mù.”
Lúc này cô gái kia mới gãi mái tóc xoăn nhẹ của mình, cất tiếng giải thích.
“Gì cơ? Sương mù á?”
Nam Hạo Mãnh ngu người, cái hỏa tiễn kia là bom sương ư?
Cô gái khẽ gật đầu, cô ngồi xổm xuống moi bản thuyết minh ở trong vali ra.
Sau khi xem xong thì cô lại giải thích:
“Đây là một vật thí nghiệm vô cùng quý giá, người chế tác muốn để cho con người biết được sự đáng sợ của sương khói nên mới nghiên cứu và chế tạo ra loại bom này. Muốn dùng nó để cảnh tỉnh mọi người rằng phải bảo vệ môi trường tự nhiên.”
Nam Hạo Mãnh: ...
Bạn gì ơi, mình học dốt, bạn đừng có lừa mình nhé?
Chế tạo ra một quả bom sương mù làm ô nhiễm môi trường với mục đích bảo vệ môi trường ư?
Đậu xanh nó chứ, có phải vị khoa học gia chế ra thứ này bị đứt dây thần kinh nào hay không? Trong hoàn cảnh Trái Đất bị ô nhiễm nặng nề thế này còn tạo ra thứ đó nữa à?
Cái này có khác gì câu chuyện cười về nhà khoa học chế tạo muỗi kháng lạnh để bù vào mùa đông không có muỗi, loại này đáng bị kéo ra ngoài bắn chết một trăm lần nhé!
“Aiz.”
Sau khi thở dài, thiếu nữ kia mới nhìn cả vùng sương khói kia rồi nói:
“Bây giờ không phải lúc bàn về hỏa tiễn đó. Vấn đề bây giờ chính là chúng ta nên xử lý đống sương mù kia kiểu gì đây?”
Màn sương khói dày đặc đột nhiên xuất hiện đã khiến cho rất nhiều người hoảng sợ.
“Xử lý kiểu gì ư?”
Nam Hạo Mãnh ngơ ngác nhìn màn sương giăng đầy trời kia, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng, trừ khi là thần tiên trong truyền thuyết hạ phàm, bằng không với khoa học kỹ thuật hiện tại thì căn bản không thể nào giải quyết cả một tầng sương khói dày đặc lớn cỡ này được.
Bây giờ chỉ còn nước chờ gió nổi lên thổi tan màn sương khói này chăng?
...
Một bên khác.
Tước yêu Tiểu Thải ngẩng đầu nhìn màn sương đột nhiên bao phủ xuống:
“Cái gì thế này?”
“Chắc là có liên quan với vụ nổ khi nãy đó, màn sương này được sinh ra từ quả hỏa tiễn lúc nãy vừa bay lên trời rồi phát nổ.”
Tô Thị A Thất nói.
“Đây không phải là thủ đoạn khoa học kỹ thuật bình thường đúng không?
Khốc Lão Nhân chợt nói tiếp.
Với thủ đoạn của khoa học kỹ thuật hiện tại, khó mà khiến một quả hỏa tiễn nho nhỏ tạo thành một tầng sương khói khổng lồ như thế được.
Bạch Tôn Giả gật đầu nói:
“Đúng thế, bên trong màn sương này ẩn chứa khí tức linh lực, là sản phẩm kết hợp thủ đoạn của tu sĩ và khoa học kỹ thuật.”
Bé Thi bịt mũi:
“Là kiệt tác của vị đạo hữu nào đó ở gần khu đại học Giang nam này ư? Nhưng tạo ra ảnh hưởng lớn cỡ này, nói không chừng sẽ khiến liên minh tu sĩ để ý đến mất.”
Cái gọi là liên minh tu sĩ kia cũng xêm xêm với minh chủ võ lâm trong mấy quyển tiểu thuyết võ hiệp vậy.
Liên minh tu sĩ cũng có một vị minh chủ, có điều lão minh chủ đã bế quan gần năm trăm năm rồi. Ngay cả phó minh chủ rồi toàn bộ trưởng lão của liên minh đều đang trong tình trạng bế quan.
Chỉ cần trong tu chân giới không xảy ra biến đổi kinh thiên động địa gì thì liên minh tu sĩ chỉ để trưng cho có mà thôi.
Nhưng có liên minh tu sĩ này thì cũng có thể dằn mặt đám người rắp tâm bất lương, khiến cho giới tu sĩ không trở nên quá mức hỗn loạn.
Cũng giống như lần Hư Kiếm phái muốn cướp kiếm quyết của Sở gia vậy, có liên minh tu sĩ đe dọa nên chúng không dám cướp thẳng, cuối cùng còn bị Sở gia ép tham gia Đoạn Tiên đài.
Tiện thể xin nói luôn, trọng tài của trận Đoạn Tiên đài kia cũng là thành viên do liên minh tu sĩ phái tới.
Bây giờ, chuyện gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của người bình thường như màn sương khổng lồ này nhất định sẽ khiến cho thành viên của liên minh tu sĩ ở gần đây chú ý tới.
Khi bé Thi vừa nói xong thì cách đó không xa có một đạo thân ảnh nhanh chóng tới gần chỗ của họ.
Nhìn thì như đang di chuyển rất chậm, nhưng hắn sải bước một cái đã ra hơn mười mét, đây là pháp thuật súc địa thành thốn của đạo gia.
Ba giây sau, đạo thân ảnh kia đã đến gần mấy người Bạch Tôn Giả.
“Chào buổi sáng, bần đạo Thiên Nhai Tử, rất vui khi được gặp các đạo hữu.”
Vị lão giả tóc trắng kia hành lễ với đám người Bạch Tôn Giả và Tô Thị A Thất.
“Hóa ra là Thiên Nhai Tử đạo hữu, đã lâu không gặp.”
Tô Thị A Thất cười đáp.
Đồng thời thân thể của hắn lặng lẽ lùi lại phía sau một bước, tên tuổi của Truyền Công Cuồng đúng là như sấm bên tai.
Cho dù Tô Thị A Thất mạnh hơn Thiên Nhai Tử rất nhiều, nhưng trước một kẻ nghe đâu chỉ cần một ánh mắt đã có thể khiến người khác mang thai... à lộn rồi, là một ánh mắt đã có thể truyền ngót nghét một năm công lực cho người khác, nắm tay một cái thì có thể truyền mười năm công lực như thế, Tô Thị A Thất cảm giác mình không thể không đề phòng.
Tô Thị A Thất vừa lùi lại còn tiện tay kéo cả bé Thi theo.
Khóe mắt của Thiên Nhai Tử co giật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận