Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1006: Đùi vàng của ta đều bị lấy đi rồi ư?

Chương 1006: Đùi vàng của ta đều bị lấy đi rồi ư?
“Đã đỡ hắn ngay chưa?” Tống Thư Hàng hỏi ngay.
Nếu mà không đỡ Bạch tiền bối thì to chuyện rồi. Cái này không giống với đỡ người già, không đỡ mới có chuyện đấy...
“Đỡ rồi, nhưng lại có chuyện nguy hiểm hơn nữa kéo đến, nói chung là ngươi cứ đến đây ngay đi. Nhìn trời, đừng nói gì nữa, mau tới đi mà!” Thất Sinh Phù Phủ Chủ vội la lên.
“Được, ta sẽ qua ngay.” Tống Thư Hàng đáp lại.
Trong lòng thì cảm thấy khó hiểu, đỡ Bạch tiền bối thôi chứ có gì đâu mà nguy hiểm? Chỉ cần Bạch tiền bối không ngã lún đất thì cứ đặt hắn nằm đại ở đâu cũng được mà?
...
Sau khi cúp máy thì Tống Thư Hàng vội vàng chạy đến phòng y tới.
Trong quá trình chạy, hắn nhớ lại nội dung trò chuyện khi nãy, hình như Thất Sinh Phù Phủ Chủ nói Bạch tiền bối thất thần mà cũng giống như đang bế quan thì phải?
Đợi đã!
Bế quan ư?
Không phải chứ...
Trong lòng Tống Thư Hàng thầm than không ổn.
Nếu như bế quan thì không biết Bạch tiền bối bế quan dài hay bế quan ngắn đây?
Nếu như bế quan thời gian ngắn cỡ mấy giờ thì còn may, lỡ Bạch tiền bối bế quan một hơi vài năm luôn thì toi rồi.
Tống Thư Hàng vẫn luôn tự mình hiểu lấy mình.
Bây giờ hắn sắp sửa đón thiên kiếp tam phẩm tấn thăng tứ phẩm, tốt nhất là nên tìm một vị tiền bối hộ pháp giúp hắn. Tô Thị A Thập Lục có Tô Thị A Thất hộ pháp mà còn thất bại một lần. Nếu như Tống Thư Hàng tự độ kiếp một mình mà xảy ra vấn đề gì thì chỉ còn nước chết chắc.
Nếu là bình thường Tống Thư Hàng mà độ kiếp thì rất có thể Bạch Tôn Giả sẽ ở bên cạnh bảo vệ, hộ pháp cho hắn. Nhưng nếu như Bạch Tôn Giả bế quan thời gian dài thì phải nhờ ai hộ pháp cho hắn đây?
Vốn Tống Thư Hàng có hai cái bắp đùi vàng để ôm lúc độ kiếp.
Một là linh quỷ Diệp Tư, cô có cảnh giới ngũ phẩm, trong lúc độ kiếp có thể giúp đỡ rất nhiều cho Tống Thư Hàng.
Hai là Bạch Tôn Giả, hắn là Tôn Giả thất phẩm, lỡ như thiên kiếp có mở hack thì Bạch Tôn Giả cũng có thể ra tay phá hủy thiên kiếp.
Bây giờ hai bắp đùi mạnh nhất của hắn lúc độ kiếp lại lục tục bế quan.
Lại thêm hai tờ mệnh phù với hạt giống của Thất Hoàng Diệu Quả.
Tống Thư Hàng nghi ngờ không biết có phải mình lại sắp sửa gặp một đại kiếp nạn hay không.
Lúc này hắn bỗng nhớ Đồng Quái Tiên Sư tiền bối vô cùng.
...
Tống Thư Hàng chạy tới phòng y tế, đẩy cửa bước vào.
Sau đó hắn thấy Thất Sinh Phù tiền bối đang bê một cái tablet kéo khí thế.
Tống Thư Hàng mắt sắc nên thấy được trên màn hình toàn là ảnh chụp của mấy vị tiên tử xinh đẹp.
Trong đó có vài vị tiên tử mà Tống Thư Hàng đã quen mặt như Lệ Chi Tiên Tử, Đông Phương Lục Tiên Tử, Lưu Huỳnh Tiên Tử, Giang Tử Yên cô nương, thậm chí có cả ảnh của Tô Thị A Thập Lục và Vũ Nhu Tử của nhóm Cửu Châu số 1 nữa. Cùng với rất nhiều nữ tu mà Tống Thư Hàng chưa từng gặp, xem ra có lẽ đây là ảnh của mấy nữ tu nổi tiếng trong tu chân giới rồi.
Thất Sinh Phù tiền bối đang làm gì thế này?
Muốn tìm đạo lữ song tu à?
Không đúng, nếu như muốn tìm đạo lữ song tu thì sao lại có ảnh của Giang Tử Yên cô nương chứ? Không phải Giang Tử Yên cô nương đã song túc song phi với Dược Sư rồi ư?
Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy tư, Thất Sinh Phù tiền bối vuốt màn hình mấy lượt, đột nhiên trong màn hình tablet đột nhiên xuất hiện bức ảnh chụp Bạch Tôn Giả đầu đội mũ phượng, người khoác phượng bào.
Thất Sinh Phù tiền bối lập tức khóc một dòng sông:
“Cái tên chết giẫm nào lại cho cả ảnh của Bạch Tôn Giả vào danh sách thế này?”
Album này hình như là tập tin share kín của nhóm Cửu Châu số 1, trong đó chứa ảnh của tất cả nữ tu trong nhóm Cửu Châu số 1 và những nữ tu nổi tiếng trong tu chân giới.
Chắc chủ nhân của tập tin này cũng có suy nghĩ y hệt như Hoàng Sơn Chân Quân lúc Bạch tiền bối vừa mới xuất quan. Cho các đạo hữu trong nhóm rảnh rỗi thì kéo xem bổ mắt để tăng cường khả năng miễn dịch. Tuy rằng không biết cách kia có hiệu quả cóc khỉ gì không, nhưng dẫu sao cũng tin rồi làm thử thì hơn.
Nhưng không biết tên trời đánh nào lại cho ảnh của Bạch Tôn Giả vào album này.
“Thất Sinh Phù tiền bối, ngài đang làm gì thế?” Tống Thư Hàng hỏi.
Sau khi nghe thấy giọng của Tống Thư Hàng, Thất Sinh Phù Phủ Chủ mới bình tĩnh lại một chút.
Hắn bình tĩnh đặt tablet xuống, sau đó chỉ vào chỗ của Bạch Tôn Giả. Bây giờ hắn căn bản không dám nhìn thẳng vào Bạch Tôn Giả.
Tống Thư Hàng cũng nhìn về phía Bạch Tôn Giả đang dựa lưng vào ghế.
Sau đó hắn lập tức phát hiện hôm nay Bạch Tôn Giả đặc biệt rạng ngời, như thể xung quanh hắn còn kèm theo hiệu ứng lấp lánh, phong cách đặc biệt quyến rũ.
“Mị lực của Bạch tiền bối lại mất kiểm soát à?” Tống Thư Hàng ôm trán hỏi lại.
“Đúng thế. Thất Sinh Phù Phủ Chủ cũng thấy đau đầu: “Một giây trước còn đang ngồi bàn về việc sửa chữa trận pháp độ kiếp với ta, một giây sau tự nhiên lại thất thần. Tiếp theo không biết có phải là tiến vào trạng thái bế quan hay không mà mị lực trên người Bạch tiền bối lập tức mất không chế rồi lan ra.”
Cũng may mà bản phác thảo trận pháp độ kiếp của hắn lần này đã được Bạch tiền bối sửa chữa gần xong hết rồi, phần còn lại hắn tốn chút thời gian cũng có thể từ từ hoàn thiện.
Tống Thư Hàng bước lên thử đẩy Bạch Tôn Giả: “Bạch tiền bối ơi, tỉnh lại nào.”
Nhưng Bạch Tôn Giả không hề có chút phản ứng nào.
Tống Thư Hàng thở dài một hơi, lấy cây tiêu thiên lý truyền âm màu xanh biếc kia ra thổi một cái.
Lúc trước Hoàng Sơn Chân Quân đã giao món pháp bảo này cho hắn, dùng để đón Bạch Tôn Giả xuất quan.
Sau này Tống Thư Hàng vẫn dùng nó để thử xem có phải Bạch Tôn Giả lại bế quan hay không, cộng thêm sẽ bế quan bao lâu.
Chẳng mấy chốc, trong chiếc tiêu xanh biếc kia đã vang lên giọng nói nhu hòa của Bạch Tôn Giả:
“Xoẹt xoẹt... Xin chào, đây là chỗ A Bạch đang bế quan, cách lúc bế quan còn 27 ngày 4 giờ. Xin hãy kiên nhẫn chờ!”
“Bế quan thật rồi.” Tống Thư Hàng thua thật rồi.
Nhưng may mà lần này Bạch Tôn Giả chỉ bế quan ngắn hạn có một tháng mà thôi.
Nếu là một tháng, với tốc độ tu luyện của Tống Thư Hàng bây giờ thì chắc là chưa tiến hành độ kiếp ngay được đâu.
Dù sao thì trước khi chuẩn bị ổn thỏa việc độ kiếp thì Tống Thư Hàng chỉ cố gắng rèn luyện thân thể là chính, không dám tu luyện các loại đao pháp với thuật pháp nhiều.
Cũng ra sức hạn chế tu luyện Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công.
Người khác độ kiếp thì kéo dài vài tháng hoặc một năm cũng không thành vấn đề. Tống Thư Hàng cảm thấy mình kéo dài một tháng cũng sẽ ổn thôi.
“Bế quan gần cả tháng thế này, Thư Hàng tiểu hữu, ngươi hãy nghĩ cách tìm chỗ cho Bạch tiền bối bế quan đi.” Thất Sinh Phù Phủ Chủ nói.
Đồng thời hắn lại liếc nhìn Tống Thư Hàng. Quả nhiên khă năng miễn dịch của Thư Hàng tiểu hữu với mị lực của Bạch tiền bối đã hơn hẳn các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 rồi.
Bây giờ hắn còn không dám nhìn thẳng vào Bạch Tôn Giả, thế mà Tống Thư Hàng lại không có vấn đề gì lớn, chỉ có nhịp tim là đập nhanh hơn một chút thôi, nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể khống chế được.
Có lẽ không phải tự nhiên mà sau lần bế quan này Bạch Tôn Giả lại sống chung với Tống Thư Hàng tận mấy tháng như thế.
Tống Thư Hàng lại nói: “Nhưng phải đưa Bạch tiền bối đến đâu để bế quan đây?”
Đưa về tòa nhà mà Dược Sư đã mua ư? Nhưng hắn cảm thấy đó không phải nơi thích hợp để bế quan. Hơn nữa đó là khu dân cư đông đúc, lỡ như trong lúc bế quan Bạch Tôn Giả lại gây ra động tĩnh lớn gì thì không ổn lắm.
Bí cảnh Dao Trì thì thích hợp đấy, nhưng ở xa quá.
Nghĩ đi nghĩ lại, hai mắt của Tống Thư Hàng đột nhiên sáng lên.
“Có rồi!”
Tống Thư Hàng thu hồi tiêu thiên lý truyền âm, sau đó hắn chạm vào Bạch tiền bối, ý niệm vừa động thì đã chuyển Bạch Tôn Giả vào trong thế giới hạch tâm.
U u u u u ~
Khi Tống Thư Hàng chuyển Bạch Tôn Giả vào trong thế giới hạch tâm thì xung quanh hắn đột nhiên xuất hiện từng đợt kiếm minh.
Trong lòng Tống Thư Hàng chợt dâng lên cảm giác không ổn.
Hắn giơ tay trảo một cái, tế Đao Cổ Vô Hình ra.
Thông qua liên lạc với Đao Cổ Vô Hình, hắn lập tức hiểu rõ, lúc này có vài chục con Kiếm Cổ Vô Hình đang bay vòng quanh bên trong phòng y tế.
Mà ở bên ngoài lại có hơn chín trăm con Kiếm Cổ Vô Hình vờn quanh, bởi vì khí tức của chủ nhân là Bạch Tôn Giả biến mất khiến chúng nó rơi vào trạng thái nóng nảy.
“Nhìn trời.” Tống Thư Hàng nói: “Thất Sinh Phù tiền bối, ngươi có phù bảo nào có thể khiến đám Kiếm Cổ Vô Hình kia hiện hình không?”
“Trên đời này chẳng thứ nào có chức năng đó đâu.”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ đáp. Đờ mờ, hắn cũng vừa mới biết vụ bên người Bạch Tôn Giả lại ẩn giấu nhiều Kiếm Cổ Vô Hình như thế đây này, thót hết cả tim.
Vậy là Tống Thư Hàng đành phải đưa Bạch Tôn Giả ra khỏi thế giới hạch tâm.
Nhất định phải giải quyết hơn một ngàn con Kiếm Cổ Vô Hình này thì mới có thể thuận lợi chuyển Bạch Tôn Giả đi. Bằng không cả bầy Kiếm Cổ Vô Hình hơn ngàn con này mà quậy lên thì to chuyện.
Sau khi cảm ứng được chủ nhân của mình là Bạch Tôn Giả xuất hiện lại, cả ngàn con Kiếm Cổ Vô Hình kia mới yên tĩnh trở lại.
Tống Thư Hàng ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng hắn khoát một tay lên người Bạch Tôn Giả rồi nói:
“Các ngươi nghe cho kỹ đây, lát nữa ta phải đưa Bạch tiền bối vào một chỗ để bế quan, các ngươi hãy thông báo cho đồng loại, tiến vào phạm vi ba thước xung quanh Bạch Tôn Giả theo thứ tự, ta sẽ thử đưa từng nhóm các ngươi vào chỗ bế quan chung với Bạch Tôn Giả.”
Trí tuệ của Kiếm Cổ Vô Hình cũng không tính là thấp, có lẽ sẽ hiểu được ý của hắn.
Trong không trung lại vang lên tiếng kiếm minh u u u u kia.
Hồi lâu sau Tống Thư Hàng thử dùng ý niệm, trực tiếp chuyển các sinh vật trong phạm vi ba thước xung quanh Bạch Tôn Giả vào trong thế giới hạch tâm.
Hắn cũng không biết mình có thể chuyển đám Kiếm Cổ Vô Hình kia vào được hay không, dù sao thì hắn cũng hoàn toàn không cảm ứng được chúng.
Nhưng hắn đã thành công.
Sau khi động ý niệm thì tất cả Kiếm Cổ Vô Hình trong phạm vi ba thước quanh Bạch Tôn Giả đã bị chuyển vào trong thế giới hạch tâm.
Điều khiến cho Tống Thư Hàng cảm thấy hứng thú hơn nữa chính là sau khi Kiếm Cổ Vô Hình tiến vào thế giới hạch tâm thì Tống Thư Hàng có thể thấy rõ chúng nó.
Thế giới hạch tâm là thế giới thuộc về Tống Thư Hàng. Trong thế giới này, không có bất kỳ thứ gì có thể thoát khỏi mắt của hắn.
Thế là Tống Thư Hàng thuận lợi chuyển hơn một ngàn con Kiếm Cổ Vô Hình vào trong thế giới hạch tâm.
Tiếp theo hắn cũng đưa Bạch tiền bối vào đó.
Bên dòng suối nguồn sự sống bên trong thế giới hạch tâm.
Bạch Tôn Giả khoanh chân mà ngồi theo bản năng, một ngàn con Kiếm Cổ Vô Hình kia thì bảo vệ chủ, vây quanh hắn kín mít, không cho bất kỳ thứ gì đến gần Bạch Tôn Giả.
Sau khi xong xuôi thì Tống Thư Hàng thở phào một hơi.
Nhưng tiếp theo lại có vấn đề rồi.
Bạch Tôn Giả tự dưng bế quan như thế thì lát nữa ai dẫn hắn đi nộp tiền bảo lãnh cô gái đã bị Thiên Nhai Tử đạo trưởng bắt đi đây?
Hắn còn phải nhờ cô gái kia hỗ trợ làm độ kiếp trận pháp đấy.
“Thất Sinh Phù tiền bối, ngài có biết bây giờ Thiên Nhai Tử đạo trưởng đang ở đâu không?” Tống Thư Hàng hỏi với vẻ chờ mong.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ lắc đầu.
“Nhìn trời, đúng là bất hạnh mà.” Tống Thư Hàng thở dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận