Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1009: Khi thiên kiếp tiến hành cái cách

Chương 1009: Khi thiên kiếp tiến hành cái cách
Tống Thư Hàng thấy cảnh này thì không biết nên nói gì cho phải.
Rốt cuộc là vị thiếu chủ này làm sao mà tu luyện đến cảnh giới ngũ phẩm thế? Thậm chí cón đến cảnh giới sắp sửa trùng kích lục phẩm cơ á? Chẳng lẽ những người ngu ngơ thì tấn cấp cũng nhanh hơn người ta à?
Lúc này vị người hầu có vẻ ngoài hàm hậu kia mới nhìn về phía Tống Thư Hàng rồi cười toe toét với hắn.
Sau đó hắn bắt đầu thuần thục chỉ huy dàn nhạc sư kia giải tán. Toàn bộ quá trình cứ như đã được diễn tập rất nhiều lần vậy!
Cái tên nom có vẻ hàm hậu này mà bổ ra thì chắc chắn trong bụng chỉ toàn màu đen thôi!
...
Tống Thư Hàng lại khởi động thuyền tiên lần nữa, vị thiếu chủ kia dẹp vụ tỏ tình với Biệt Tuyết Tiên Cơ, chuẩn bị bỏ đi như thế đúng là chuyện tốt. Tiếp theo chỉ cần hắn lái thuyền tiên đến chỗ Thiên Nhai Tử đạo trưởng là được.
Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy nghĩ thì sau lưng lại đột nhiên có tiếng hét lớn vang lên:
“Tránh ra, chiếc thuyền tiên ở phía trước mau tránh ra!”
Giọng nói kia truyền đến từ rất xa, hơn nữa nghe quen quen thế nào ấy.
Tống Thư Hàng quay đầu nhìn lại phía sau... với nhãn lực của hắn thì có thể thấy loáng thoáng một chiếc xe điện tay ga đang lao thẳng tới chỗ thuyền tiên của Biệt Tuyết Tiên Cơ với tốc độ sánh ngang tên lửa.
“Chết dở!”
Da đầu của Tống Thư Hàng run lên.
Xe điện tay ga có thể bay trên trời thế này, nhìn kiểu gì cũng thấy chính là chiếc mà Đông Phương Lục Tiên Tử đã chạy.
Đông Phương Lục Tiên Tử chạy xe hai bánh mà vẫn chưa từ bỏ nghề hung thần xa lộ của cô ấy nữa ư? Chị hai ơi là chị hai, em tưởng chị chạy xe bốn bánh mới đáng sợ, nào ngờ chị chạy xe hai bánh vẫn hung tàn như thế.
Chiếc xe điện tay ga kia lao đến ngày càng gần, sau đó Tống Thư Hàng nhìn thấy tư thế chạy xe của Đông Phương Lục Tiên Tử hơi đặc biệt. Chỉ thấy Đông Phương Lục Tiên Tử một chân đạp trên đầu xe, một chân đạp trên yên xe, hình như đây chính là tư thế ngự kiếm phi hành thì phải.
Ngoại trừ ngự kiếm ra, ngay cả chạy xe điện tay ga cũng có thể “cưỡi” để bay ư? Hoặc là nên nói... thật ra nội tạng của chiếc xe điện tay ga này chính là một thanh phi kiếm đây?
Nhìn trời, đợi đã. Bây giờ không phải lúc nghĩ mấy thứ linh tinh này. Giờ ta phải tránh Đông Phương Lục Tiên Tử ngự xe điện tay ga tông trúng mới phải.
Nghĩ tới đây, Tống Thư Hàng dốc hết toàn lực kéo cần điều khiển của thuyền tiên:
“Lên cho ta, bay cao lên điiiiiiii!”
Dưới cố gắng khống chế của Tống Thư Hàng, thuyền tiên đã tăng độ cao lên...
Trong tình huống bình thường, sau khi tăng độ cao lên cỡ này thì dư sức tránh thoát được xe điện tay ga của Đông Phương Lục Tiên Tử mới được.
Nhưng ngay sau đó chuyện khiến Tống Thư Hàng tuyệt vọng đã xảy ra.
Đông Phương Lục Tiên Tử ở sau lưng vì muốn tránh vụ tông xe nên cũng chọn cách tăng độ cao.
Tống Thư Hàng khóc một dòng sông.
Sau đó, không có sau đó...
Chiếc xe điện tay ga của Đông Phương Lục Tiên Tử đã tông thẳng vào đuôi thuyền tiên của Biệt Tuyết Tiên Cơ.
Theo lý thuyết, chiếc xe điện tay ga của Đông Phương Lục Tiên Tử bé tẹo, lực va đập cũng có hạn mà thôi. Nhưng hình như Đông Phương Lục Tiên Tử còn cho thêm một đống trận pháp lên chiếc xe điện tay ga kia. Sau khi thuyền tiên của Biệt Tuyết Tiên Cơ bị tông trúng thì đột nhiên chồm về phía trước.
Thế là Thường Viễn Tử ngáo ngơ trong trạng thái thất tình ở phía trước lại bị thuyền tiên của Biệt Tuyết Tiên Cơ tông trúng.
“Thiếu gia cẩn thận.”
Đợi đến khi thiếu chủ bị tông xong thì nam tử nom có vẻ hàm hậu kia mới lên tiếng nhắc nhở.
Thân thể của Thường Viễn Tử bị thuyền tiên tông bay vèo vèo, còn quay tròn vài vòng giữa không trung.
Trong quá trình quay vòng vòng, dường như hắn bị mất khống chế với năng lượng của bản thân.
Ầm ầm ầm!
Có một tầng mây sét đen thui bắt đầu ngưng tụ trên bầu trời.
Tầng mây sét kia biến thành kiếp lôi bao phủ trên đỉnh đầu của Thường Viễn Tử.
“Tiêu rồi.”
Tống Thư Hàng thầm than. Thiên kiếp của Thường Viễn Tử vừa xuất hiện thì Tống Thư Hàng đã cảm giác được khí tức trên người mình cũng rục rịch ngo ngoe.
Năng lượng trong bốn kỳ mạch của cơ thể hắn đã không kềm được mà muốn xông ra khỏi cơ thể, kéo linh lực thiên địa hóa thành thiên kiếp.
Nếu như thiên kiếp của Thường Viễn Tử và của hắn đánh xuống cùng một lúc thì sẽ chết người thật đấy.
Hay là bây giờ trốn vào trong thế giới hạch tâm nhỉ? Nếu như chui vào trong thế giới hạch tâm thì nói không chừng có thể ngăn cách cảm ứng của hắn và thiên kiếp.
Trong lúc Tống Thư Hàng đang động não suy nghĩ thì trước mặt lại xuất hiện biến hóa.
Chỉ thấy Thường Viễn Tử ổn định thân thể lại, sau đó hắn hít sâu một hơi. Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ linh lực bành trướng trên người hắn đều nội liễm, bị thu hết vào trong cơ thể hắn. Chỉ là chiêu thức điều khiển linh lực thế này cũng không phải Linh Hoàng ngũ phẩm bình thường có thể làm được, người này cũng có bản lĩnh đấy.
Sau khi một thân linh lực đều thu chặt vào trong thì kiếp lôi trên trời cũng ngừng việc ngưng tụ, không hề mở rộng ra nữa. Nhưng kiếp lôi đã ngưng tụ cũng không hề tản đi mà vẫn bao phủ trên đỉnh đầu của Thường Viễn Tử.
Thường Viễn Tử ngẩng đầu lên nhìn lôi kiếp, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc hơn.
Ánh mắt sắc bén thấy rõ, tựa như một thanh thần kiếm rời vỏ. Hắn ở trong trạng thái này hoàn toàn khác hẳn với kiếp ngu ngơ khi tỏ tình với Biệt Tuyết Tiên Cơ.
Cứ như bị tâm thần phân liệt ấy.
Trên bầu trời, bên trong tầng kiếp lôi kia có lôi quang bắt đầu xẹt ra.
Sau đó, tất cả lôi quang bắt đầu ngưng tụ lại. Chỉ lát sau thì đám lôi quang kia đã ngưng tụ thành một ống pháo dài.
Lại là kiểu pháo mới đấy à?
Nhưng vì kiếp vân chỉ mới ngưng tụ có một nửa thì đã ngưng cho nên ống pháo này vẫn chưa hoàn toàn thành hình, chỉ có một đoạn mà thôi.
Ống pháo dài thật dài kia thoáng tập trung vào chỗ của Thường Viễn Tử.
Nhưng Tống Thư Hàng vẫn thấy da đầu tê rần.
Dù ống pháo nhắm thẳng vào Thường Viễn Tử nhưng Tống Thư Hàng vẫn cảm thấy ống pháo đó có thể nã đạn về phía hắn bất kỳ lúc nào.
Thiên kiếp thật sự đã thay đổi rồi! Cũng giống như thiên kiếp của Tô Thị A Thập Lục vậy, thiên kiếp đang cố gắng ngưng tụ thành một khẩu đại pháo.
“Thiếu chủ, xin đừng ra tay!”
Lúc này nam tử vẫn luôn cười đến là vô hại sau lưng Thường Viễn Tử lên tiếng, sau đó hắn lập tức ra tay.
Hắn bước lên trước một bước, giơ tay chộp về phía trước.
Một bàn tay vô cùng khổng lồ lăng không xuất hiện, đánh thẳng vào tầng mây lôi kiếp. Chỉ một trảo đã bóp nát thiên kiếp còn chưa thành hình kia.
Đồng thời nam tử cũng không cười nữa, vẻ mặt ngưng trọng hẳn ra. Hắn dùng truyền âm nhập mật nói với Thường Viễn Tử:
“Thiếu chủ, dường như thiên kiếp đã thay đổi. Thiên kiếp khi nãy rõ ràng khác hẳn với thiên kiếp bình thường. Sau khi ngưng tụ thành hình thì lực lượng của nó sẽ tập trung lại làm một, khó đối phó hơn hẳn. Chúng ta phải lập tức quay về sơn trang, tốt nhất là nhờ Bỉ Ngạn Ma Quân ra tay sửa lại đại trận độ kiếp mới được.”
“Ta biết rồi.” Thường Viễn Tử khẽ gật đầu, sau đó hắn nhìn sang phía thuyền tiên của Biệt Tuyết Tiên Cơ rồi nói:
“Biệt Tuyết Tiên Cơ, ta phải về đây! Chờ ta đến cảnh giới lục phẩm rồi chúng ta song tu nhé.”
“Mơ đi.” Biệt Tuyết Tiên Cơ đáp lại ngay tắp lự.
“Cho ta chút mặt mũi được không? Đừng có từ chối thẳng thừng như thế chứ, dù gì thì chúng ta cũng thường xuyên gặp nhau mà.” Thường Viễn Tử đau lòng nói.
“Chờ ngươi lên đến lục phẩm rồi nói tiếp, bây giờ đừng có léo nhéo nữa, ta đang bận lắm đây.” Biệt Tuyết Tiên Cơ đáp.
“Được!” Thường Viễn Tử cảm thấy mỹ mãn.
Hắn cảm thấy đặc biệt có động lực, xoay người rời đi cùng tên người hầu vẫn đang cười toe toét và nguyên dàn nhạc và đám thủ hạ phụ trách phông màn cánh hoa bay kia.
...
Sau khi thấy kiếp vân biến mất thì Tống Thư Hàng mới thầm thở phào một hơi.
Sau đó hắn nhìn về phía đuôi của thuyền tiên rồi thở dài:
“Thuyền tiên không bị tông hỏng đấy chứ?”
“Nếu dễ hỏng như thế thì không phải là thuyền tiên nữa rồi. Một con thuyền tiên đạt chuẩn thì phải đỡ được thiên thạch va đập trong không gian, có thế mới qua được khâu kiểm tra.”
Thanh âm của Biệt Tuyết Tiên Cơ truyền đến, sau đó cô lại nói thêm:
“Đúng rồi, nhân lúc Đông Phương Lục Tiên Tử còn chưa khôi phục thì chúng ta hãy đi mau đi!”
Lúc này Đông Phương Lục Tiên Tử đang lơ lửng trên không trung, bị cú tông trời giáng khi nãy làm cho đầu váng mắt hoa. Tước yêu Tiểu Thải trong ngực của cô đã trợn mắt ngất xỉu rồi.
“Chúng ta trốn á?”
Khóe miệng của Tống Thư Hàng co giật, người bị tông là bọn họ cơ mà!
Người bị tông lại phải bỏ trốn thế này mới ấm ức làm sao.
“Đi mau đi, đừng có nói nhiều. Bằng không đợi Đông Phương Lục Tiên Tử tỉnh táo lại thì sẽ tông chúng ta thêm vài cú nữa đấy. Lục Tử cô ấy đáng sợ lắm!”
Biệt Tuyết Tiên Cơ giục hắn.
Cô cũng là người quen cũ của Đông Phương Lục Tiên Tử. Chi nhánh 250 của tổ chức toàn bộ yêu quái trên thế giới chung tay kết thành người một nhà từng hợp tác dài hạn với Biệt Tuyết Tiên Cơ. Cho nên tiên cơ biết rõ sự khủng bố của Đông Phương Lục Tiên Tử khi leo lên các phương tiện giao thông.
Tống Thư Hàng nghe thế thì cảm thấy chuẩn không cần chỉnh.
Vậy nên hắn lại khởi động thuyền tiên, nhân lúc Đông Phương Lục Tiên Tử còn chưa khôi phục tinh thần, nhanh chân chạy thoát thân.
Ôi chột dạ quá.
...
Trước khi Đông Phương Lục Tiên Tử tỉnh lại thì thuyền tiên của Biệt Tuyết Tiên Cơ đã chạy mất hút.
Tống Thư Hàng xem bảng chỉ dẫn thì thấy đã sắp đến chỗ ở của Thiên Nhai Tử đạo trưởng rồi.
Lúc này điện thoại của hắn lại vang lên, là Tô Thị A Thập Lục gọi.
Tống Thư Hàng bấm nghe máy: “Alo, A Thập Lục đấy à, có chuyện gì không?”
“Thư Hàng, ngươi tan học chưa?” Tô Thị A Thập Lục hỏi.
“Rồi, ban sáng bọn ta chỉ học có ba tiết nên tan học khá sớm.” Tống Thư Hàng đáp.
“Ta còn phải dạy một tiết nữa, bây giờ ngươi đang ở đâu thế? Khi nãy ta thấy ở khu Giang Nam có thiên kiếp dao động.” Tô Thị A Thập Lục lo lắng hỏi.
“Không sao đâu, không phải ta độ kiếp, ta còn chưa chuẩn bị xong xuôi thì sao dám độ kiếp bừa được chứ? Đúng rồi, cô dạy học xong thì cứ ở trường đợi ta. Biệt Tuyết Tiên Cơ đã đồng ý làm một bàn linh hào cho chúng ta, đến lúc đó ta sẽ đón cô để cô nếm thử tay nghề của Biệt Tuyết Tiên Cơ.” Tống Thư Hàng cười nói.
Sau khi nghe thấy không phải Tống Thư Hàng độ kiếp thì Tô Thị A Thập Lục thầm thở phào:
“Được rồi, à Thư Hàng này. Bây giờ ngươi tránh xa mấy người sắp sửa độ kiếp ấy một chút nhé. Nhất định phải giữ khoảng cách với họ đấy.”
“Yên tâm đi, ta biết mà.” Tống Thư Hàng đáp.
Sau khi nói chuyện với Tô Thị A Thập Lục xong, Tống Thư Hàng lại thở dài. Tuy ta biết thế nhưng có đôi khi lại không thể không đến gần mấy người sắp sửa độ kiếp đó.
Ví như vị Thiên Nhai Tử đạo trưởng mà hắn sắp sửa tiếp xúc vậy, đó cũng là một vị tiền bối chuẩn bị độ kiếp.
Thời gian trôi qua nhanh thật.
Lần trước khi gặp Thiên Nhai Tử đạo trưởng thì Tống Thư Hàng vừa mới hoàn thành thiên kiếp nhị lên tam.
Chẳng lẽ mình thật sự có duyên với Thiên Nhai Tử đạo trưởng, mỗi lần độ kiếp đều gặp trúng hắn à?
Hình như đây cũng không phải dấu hiệu tốt lành gì.
Lại nói, đến lúc đó phải nộp bao nhiêu tiền bảo lãnh cô gái có quan hệ với Bỉ Ngạn Ma Quân kia nhỉ?
Lại liên tưởng đến phong cách của Thiên Nhai Tử đạo trưởng.
Không phải tiền bảo lãnh chính là để đạo trưởng truyền công đấy chứ?
Kiểu như một năm công lực bằng một phần tiền bảo lãnh chẳng hạn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận