Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1017: Họ Tống kia, hôm nay ngươi nhất định phải chết!

Chương 1017: Họ Tống kia, hôm nay ngươi nhất định phải chết!
Chỉ cần chú thuật trói buộc trên người Bạch Hạc Chân Quân biến mất, lại có thể hạn chế hành động của hắn, khiến Bạch Hạc Chân Quân rơi vào trạng thái không thể nào chống cự thì Tống Thư Hàng tự tin có thể dùng rễ hoa sen rút hết toàn bộ tà năng Cửu U trong người hắn ra.
“Ngươi có cách à? Thế thì mau thử xem sao.”
Đông Phương Lục Tiên Tử nói. Thiên Ma Cửu Vũ của cô không thể chống đỡ được lâu, lại nói, trong sự kiện xảy ra ở chi nhánh 250 của tổ chức yêu quái toàn thế giới chung tay kết thành người một nhà lần trước, Tống Thư Hàng tiểu hữu cũng đã nói hắn có thủ đoạn đối phó với tà năng Cửu U. Nhưng Đông Phương Lục Tiên Tử chưa từng tận mắt nhìn thấy Tống Thư Hàng thi triển thủ đoạn đó nên trong lòng vẫn luôn tò mò không thôi.
Lúc này chỉ thấy Tống Thư Hàng giơ tay đặt lên ngực, kích hoạt hình chiếu hoa sen.
Thánh liên hư ảo, như thực như ảo, tuyệt mỹ tựa như một tác phẩm nghệ thuật.
Hơn nũa, bởi vì hạch tâm trong tâm khiếu của Tống Thư Hàng đã bắt đầu biến thành một thế giới, cho nên trên cánh hoa của đóa hoa sen do hắn cụ thể hóa ra bây giờ đã ẩn ẩn xuất hiện những đường đạo văn huyền diệu. Bên trong những đạo văn này cũng ẩn chứa áo bí không gian liên quan đến một tiểu thế giới.
Tuy rằng Đông Phương Lục Tiên Tử không thể hiểu được những đạo văn nà, nhưng bản năng tu sĩ khiến cho bất giác nhìn chằm chằm vào chúng.
“Đẹp quá.”
Đông Phương Lục Tiên Tử không khỏi ngợi khen.
Hoa sen như thực như ảo này tinh sảo đến tột bậc. Lại nói, cô nhớ Tống Thư Hàng còn một dị năng là Thiệt Xán Liên Hoa cũng rất đẹp, lại còn ngon nữa. Thư Hàng tiểu hữu có duyên với hoa sen à?
Ngay khi Đông Phương Lục Tiên Tử vừa khen xong thì phong cách của đóa hoa sen như thực như ảo kia bỗng như thay đổi, rễ của nó vươn dài ra, vô số cái rễ bắn thẳng về phía Bạch Hạc Chân Quân!
Phong cách đẹp như tranh khi nãy thoắt cái đã biến thành quái dị rồi.
Khóe miệng của Đông Phương Lục Tiên Tử co giật, cảm thấy da đầu run lên. Nói thật, cô không giỏi đối phó với mấy thứ có dạng rễ với xúc tu cho lắm.
...
Bị Thiên Ma Cửu Vũ ảnh hưởng cho nên Bạch Hạc Chân Quân đã ngơ ngác đứng im tại chỗ, không hề chống cự gì, mặc cho cả đám rễ cây kia đâm vào người mình. Số lượng rễ cây thật sự quá nhiều, cho nên thân thể nhỏ nhắn xinh xinh của Bạch Hạc Chân Quân đã bị rễ cây lấp kín chỉ trong chớp mắt.
Không có chú thuật trói buộc ngăn cản, đám rễ cây trong trạng thái nửa chân thực lại hư ảo kia trực tiếp xuyên qua thân thể của Bạch Hạc Chân Quân, bắt đầu điên cuồng hấp thu tà năng Cửu U.
Đông Phương Lục Tiên Tử nổi hết cả da gà. Bị nhiều rễ cây đâm vào người như thế, nghĩ thôi cũng thấy đau thấu trời rồi. Có năng lực rễ hoa sen quỷ dị như thế, sau này không biết Thư Hàng tiểu hữu có tìm được bạn gái không nhỉ? Trong lòng Đông Phương Lục Tiên Tử cảm thấy lo lắng giùm cho hắn.
“Đông Phương Lục tiền bối, cô còn kiên trì được bao lâu nữa?”
Lúc này Tống Thư Hàng chợt hỏi.
Hơn mười vạn rễ hoa sen đồng loạt ra sức hút tà năng Cửu U trong cơ thể Bạch Hạc Chân Quân ra, đồng thời cũng bắt đầu chuyển hóa trong thé giới hạcht âm. Một phần của đám tà năng Cửu U này sẽ biến thành nền móng của thế giới hạch tâm, khiến cho diện tích của thế giới hạch tâm trở nên to lớn hơn. Một phần khác thì biến thành nước suối bên trong suối nguồn sự sống kia, có được công dụng tăng thêm 50 năm tuổi thọ.
“Tối đa chỉ cố được chừng nửa phút thôi.”
Đông Phương Lục Tiên Tử ước chừng.
“Nửa phút à? Thế là đủ rồi!”
Tống Thư Hàng nói.
Con hung thú tà năng đáng sợ trong Thiên Giới Dao Trì lúc trước cũng bị hắn hút sạch, nửa phút cũng đủ cho hắn hút Bạch Hạc Chân Quân thành hạc khô rồi.
...
Thời gian dần trôi qua.
Đông Phương Lục Tiên Tử có thể cảm ứng được tà năng Cửu U trong cơ thể Bạch Hạc Chân Quân ngày càng yếu dần, loại khí tức hung hãn phát ra từ trên người hắn cũng dần rút đi.
“Thành công rồi.”
Đông Phương Lục Tiên Tử thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thế này thì không cần phải lo Bạch Hạc Chân Quân cuồng bạo mất khống chế đại náo khu Giang Nam nữa rồi. Nói thật, nếu như một vị Chân Quân lục phẩm mà thật sự mất khống chế rồi phá hoại ngay giữa khu đô thị phồn hoa thì chẳng khác nào thiên tai ập đến cả.
Sau khi tà năng Cửu U trong cơ thể được rút ra thì Bạch Hạc Chân Quân cũng từ từ khôi phục ý thức. Nhưng thân thể của hắn vẫn còn bị tà năng Cửu U ảnh hưởng, không thể nào thống chế tự nhiên được.
Vừa khôi phục ý thức thì Bạch Hạc Chân Quân lập tức cảm ứng trạng thái cơ thể của mình trước.
Khi cảm ứng được đám rễ cây bao bọc và cắm vào trong người mình thì da đầu lập tức run lên. Nhưng may mà hắn cũng cảm ứng được tà năng Cửu U trong cơ thể mình đang bị đám rễ đó điên cuồng hút ra.
“Đây là thủ đoạn trị liệu tà năng Cửu U của vị đạo hữu nào đó ư?”
Bạch Hạc Chân Quân nghĩ thầm trong lòng, tuy rằng thủ đoạn này khiến người ta sởn gai óc, nhưng hiệu quả không tồi chút nào.
Dù là thủ đoạn gì đi nữa, chỉ cần có thể thu phục tà năng Cửu U trong cơ thể hắn là được rồi, cứ xem như bị bệnh phải vào bệnh viện tiêm vài mũi là được.
“Thư Hàng tiểu hữu làm khá lắm.”
Đông Phương Lục Tiên Tử cảm ứng được khí tức của Bạch Hạc Chân Quân đã dần trở lại bình thường.
“Chỉ còn một chút cuối cùng nữa thôi, không thể để lại hậu hoạn về sau được!”
Tống Thư Hàng nói.
Cảm ứng được ý chí của Tống Thư Hàng, rễ của hình chiếu hoa sen ra sức hút chút tà năng Cửu U cuối cùng còn sót lại trong cơ thể của Bạch Hạc Chân Quân ra.
Nhưng hình như chút tà năng Cửu U đó khá cứng đầu.
“Á, đau quá đau quá đau quá, đợi đã, có cái gì đó sắp chui ra rồi!”
Lúc này, Bạch Hạc Chân Quân đang bị rễ sen bọc kín lấy đột nhiên la oai oái.
Khi tia tà năng Cửu U cuối cùng bị hút ra, Bạch Hạc Chân Quân có thể cảm ứng được hình như có thứ gì đó trong cơ thể mình đã bị hút ra cùng với tà năng Cửu U, là thứ đã bắn vào người hắn trong một pháo cuối cùng của con Cửu U tà ma kia .
Chẳng trách có trấn áp kiểu gì thì tà năng Cửu U trong cơ thể hắn cũng không hề ngừng lại mà cứ tiếp tục sinh sôi, ngày càng nhiều hơn. Xem ra chính là do thứ đã bắn vào người hắn giở trò rồi.
Nhưng cái thứ kia bắn vào người hắn kiểu gì thế nhỉ? Chẳng đau chẳng ngứa, ngay cả một vết thương cũng chẳng có, quá sức tà môn.
“Bạch Hạc tiền bối cố chịu một chút nhé, tà năng Cửu U không thể để lại hậu hoạn! Phải một lần xử lý sạch sẽ mới được.”
Tống Thư Hàng hô to.
“Không phải... đợi đã, thứ quỷ đó không phải dạng năng lượng, nó là thứ thực chất nào đó. Ngươi mà còn cố sức hút tà năng Cửu U ra thì thứ này sẽ phá thể để chui ra đấy. Ngươi cứ gượm đã, thả ta ra trước đi. Ta sẽ tự mình thử xem có tách nó ra khỏi cơ thể được hay không.”
Bạch Hạc Chân Quân nói.
Tống Thư Hàng nghe thế thì tạm dừng việc hút tà năng Cửu U, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Đông Phương Lục Tiên Tử.
Đông Phương Lục Tiên Tử khẽ gật đầu:
“Cứ thả Bạch Hạc đạo hữu ra trước cái đã, bây giờ hắn rất tỉnh táo, không hề có dấu hiệu cuồng bạo. Hơn nữa nếu lỡ như có xảy ra chuyện gì thì vẫn có Thất Sinh Phù đạo hữu ở bên cạnh áp trận mà.”
Trong lúc họ đang nói chuyện thì Thất Sinh Phù Phủ Chủ đã đẩy cửa bước vào, chắc là Thất Sinh Phù tiền bối vừa mới hết kẹt phi kiếm.
“Xin lỗi, trên đường chạy đến đây lại gặp phải một tên quái dị nên mới bị trễ.
Trong tay phủ chủ cầm một tờ phù bảo, mỉm cười quơ quơ với Tống Thư Hàng. Đây chính là tờ phù bảo có thể khiến cho Bạch Hạc Chân Quân tạm thời lâm vào trạng thái hôn mê mà hắn từng nói. Có tở phù bảo này ở đây, lỡ như Bạch Hạc Chân Quân lại phát cuồng thì cũng có thể nhanh chóng ngăn cản hành vi phá hoại của hắn.
Tống Thư Hàng khẽ gật đầu, ý niệm vừa động thì toàn bộ rễ sen đã rút về hết. Chỉ là hình chiếu hoa sen vẫn chưa biến mất mà tụ lại, lơ lửng trên không trung, súc thế chờ phát động.
Bạch Hạc Chân Quân nhìn hình chiếu hoa sen xuất hiện trước ngực Tống Thư Hàng với vẻ kinh ngạc, không ngờ người xử lý tà năng Cửu U trong cơ thể hắn lại chính là Tống Thư Hàng.
Nhưng bây giờ hắn không có thời gian để nghĩ nhiều, vội đặt tay lên eo phải của mình, thứ quỷ kia nằm ở nơi này trong người hắn.
Hơn nữa, sau khi Tống Thư Hàng rút rễ sen về thì thứ quỷ đó lại bắt đầu điên cuồng tạo ra tà năng Cửu U. Không biết đây là thứ gì mà lại có thể tạo ra tà năng Cửu U nữa.
Bạch Hạc Chân Quân giơ tay kéo áo ở phần eo của mình lên, để lộ vòng eo thon thả... bây giờ hắn đang ở trạng thái thiên về nữ tính.
Sau đó hắn lại lấy ra một thanh đoản đao đâm thẳng về phía eo của mình, rạch thành một vệt dài. Bên trong vết thương có máu tươi lấp lánh thánh quang tuôn trào, men theo phần eo của hắn nhỏ xuống đất.
Mỗi giọt máu đều phát sáng lấp lánh, đây là máu tươi có kèm hiệu quả ánh sáng lấp lánh.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ đứng bên cạnh nhìn cảnh này mà lòng đau như cắt...
Đương nhiên không phải phủ chủ đang thương hoa tiếc ngọc nhé.
“Đúng là phí của trời.”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ cảm thán:
“Những giọng máu tươi này chính là tài liệu tuyệt vời, ngàn vàng khó cầu dùng để làm phù bảo. Đống máu đó ít nhất cũng đáng giá vài viên linh thạch ngũ phẩm ấy chứ.”
Thánh huyết của bạch hạc có được huyết mạch của thần thú thượng cổ, cấp bậc Chân Quân lục phẩm như thế, nếu như cho hắn vẽ phù bảo thì chắc chắn có thể vẽ được một đống phù bảo tinh phẩm.
Bạch Hạc Chân Quân: ...
“Bạch Hạc tiền bối, ngươi có muốn giữ máu lại không?”
Tống Thư Hàng nghe thấy câu đáng giá vài viên linh thạch ngũ phẩm xong thì bất giác lên tiếng hỏi thử.
Bạch Hạc Chân Quân liếc hắn một cái.
Sau đó hắn lại hít sâu một hơi, vận chuyển linh lực vừa khôi phục trong cơ thể, cắn răng quát:
“Ra ngoài cho ta!”
Ngay sau đó, máu tươi phun ào ạt ra từ miệng vết thương nọ.
Vẻ đau đớn tiếc của trên mặt Thất Sinh Phù Phủ Chủ lại càng rõ ràng hơn, biết bao nhiêu là máu mà lại để chảy không như thế, đúng là phí của mà.
“A!!!”
Bạch Hạc Chân Quân lại cắn răng quát khẽ một tiếng, sau đó có một thứ trông giống như viên đạn bị ép lòi ra từ vết thương trên eo của hắn.
Bạch Hạc Chân Quân cầm đoản đao nhanh chóng chém một cái thật mạnh lên vật thể hình viên đạn nọ, một hơi cạy nó ra khỏi cơ thể mình.
Vật thể hình viên đạn kia bị dính trên đoản đao, liên tục tỏa ra tà năng Cửu U.
Bạch Hạc Chân Quân ném đoản đao lên giữ không trung:
“Mau phong ấn nó lại!”
Không cần Bạch Hạc Chân Quân nhắc thì Đông Phương Lục Tiên Tử và Thất Sinh Phù Phủ Chủ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ tế ra một tờ phù văn để phong tỏa xung quanh đoản đao. Đông Phương Lục Tiên Tử thì lấy một cái hộp ngọc ra, chuẩn bị phong ấn cả đoản đao và vật thể hình viên đạn kia vào trong.
Nhưng đúng lúc này, hình chiếu hoa sen trước ngực Tống Thư Hàng lại tự ý hành động... nó vội vàng vươn hơn một trăm sợi rễ ra, nhah chóng cuốn lấy đoản đau và vật thể hình viên đạn bên trên hệt như chết đói cả tháng chưa được ăn cơm.
Ngay sau đó, một cỗ tà năng Cửu U tinh thuần đến cực điểm đã bị tà năng Cửu U cưỡng chế hút sạch.
Thân thể của Tống Thư Hàng khẽ run lên.
Dường như sau khi hắn hấp thu năng lượng tà năng Cửu U trên vật thể hình viên đạn kia xong thì thế giới hạch tâm của hắn cũng đúng lúc đột phá một điểm giới hạn nào đó.
Diện tích của thế giới hạch tâm bắt đầu tăng lên.
Chỗ suối nguồn sự sống bắt đầu được mở rộng, bây giờ suối nguồn sự sống không còn là một con suối nhỏ nữa mà đã hóa thành một hồ nước lớn.
Sau khi suối nguồn sự sống và thế giới hạch tâm tiến hóa thì lại có một đạo lực lượng tinh thuần tuôn ra từ thế giới hạch tâm, quay ngược về thân thể của Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng ở cảnh giới đã nhận được hai sự trợ giúp nên mới nhanh chóng đột phá bốn kỳ mạch. Một là linh quỷ Diệp Tư với cảnh giới ngũ phẩm, cô ấy đã dùng linh lực cấp bậc ngũ phẩm để đả thông bốn kỳ mạch cho Tống Thư Hàng. Một cái khác chính là lực lượng do thế giới hạch tâm và suối nguồn sự sống đưa ngược ra.
Ngay sau đó, tiên thiên chân khí dạng lỏng trong cơ thể Tống Thư Hàng lập tức sôi trào.
“Ê ê, đợi đã, Thư Hàng tiểu hữu.”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ nhạy bén cảm ứng được biến hóa của Tống Thư Hàng.
“Ngươi hãy mau dừng lại đi, cố gắng áp chế chân khí của mình mau!”
Bản thân Thất Sinh Phù Phủ Chủ cũng sắp sửa độ thiên kiếp tứ phẩm tấn thăng ngũ phẩm rồi, cho nên rất mẫn cảm với thiên kiếp. Bây giờ hắn có thể cảm ứng được tiên thiên chân khí trong cơ thể Tống Thư Hàng đang sôi trào, liên tục tuôn ra từ đan điền và bốn kỳ mạch.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chân khí trong bốn kỳ mạch bắn ra sẽ kết nối với thiên địa, dẫn động thiên kiếp tam phẩm tấn thăng tứ phẩm.
Tống Thư Hàng cắn chặt răng, nhanh chóng vận chuyển Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công, khống chế chân khí trong cơ thể, khiến chúng nó đừng tiếp tục bùng lên nữa.
Đông Phương Lục Tiên Tử bước đến gần, giơ tay chạm lên người của Tống Thư Hàng để giúp hắn ổn định chân khí:
“Đừng căng thẳng, cứ để cho tâm trạng bình tĩnh lại. Bây giờ ngươi chỉ cách thiên kiếp có một bức màn mỏng mà thôi. Mỗi một suy nghĩ dao dộng đều có thể dẫn thiên kiếp đấy.”
Tống Thư Hàng thở ra một hơi thật dài.
Trạng thái của hắn bây giờ không hề ổn định, trạng thái bản thân đã đến tam phẩm đỉnh phong, một thân chân khí đã vào trạng thái bão hòa. Cũng như Đông Phương Lục Tiên Tử đã nói, bây giờ chỉ cần hắn kích động một chút thôi cũng có thể kéo thiên kiếp đến.
Chỉ cần những kiểu tâm tình dao động như tức giận, vui mừng, đau khổ hay kích động vượt quá giới hạn thì chân khí trong cơ thể hắn sẽ lập tức sôi trào, dẫn dắt thiên kiếp giáng xuống.
Trong vòng một đêm mà cảnh giới tu vi tăng lên hai bước nhỏ, trực tiếp đẩy hắn đến mép thiên kiếp. Tống Thư Hàng bắt đầu hoài nghi không biết mình có trụ nổi đến lúc trận pháp độ kiếp mà Bỉ Ngạn Ma Quân chế tạo riêng cho hắn được đưa đến đây hay không.
“Ta cảm thấy mình nên đi trước thì hơn.”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ cười khổ nói, nếu như hắn và Tống Thư Hàng mà ở cùng nhau, thiên kiếp của cả hai sẽ kéo theo làm một, đến lúc đó cả hắn và Tống Thư Hàng đều sẽ tèo ngay:
“Thư Hàng tiểu hữu, Đông Phương Lục Tiên Tử, Bạch Hạc đạo hữu, ta đi trước nhé.”
Bạch Hạc Chân Quân yếu ớt đáp”
“Tạm biệt, cảm ơn nhé.”
“Đúng rồi, Bạch Hạc đạo hữu. Ngươi có cần đống máu đã phun ra ban nãy không? Không cần thì tặng ta nhé?”
Trước khi rời đi, Thất Sinh Phù Phủ Chủ bỗng hỏi.
Bạch Hạc Chân Quân: ...
“Ha ha ha, nói đùa thôi, máu ngươi phun ra đã rơi xuống đất rồi, có cho ta cũng không dùng được.”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ mỉm cười vẫy tay:
“Tạm biệt, hẹn gặp lại các vị sau nhé.”
Tiếp theo hắn định rời khỏi khu Giang Nam, quay về địa bàn của mình để bố trí trận pháp độ kiếp.
Bạch Tôn Giả đã bế quan rồi, may mà trước đó Bạch Tôn Giả đã kịp sửa chữa xong trận pháp độ kiếp của hắn, bây giờ hắn quay về tiếp tục hoàn thiện một chút nữa là có thể bày trận ngay.
“Bây giờ muốn đi thì đã muộn rồi.”
Lúc này lại có một vị lão giả đứng chặn đường ngoài cổng nhà Dược Sư.
Trên người lão giả nọ tràn ngập tử khí, đây là dấu hiệu của việc thọ nguyên đã gần hết.
Ngoại trừ một thân tử khí ra thì cảnh giới của hắn ta cũng là tam phẩm đỉnh phong giống Tống Thư Hàng, chính là kiểu bất kỳ lúc nào cũng có thể dẫn thiên kiếp...
“Họ Tống kia, hôm nay ngươi nhất định phải chết.”
Lão giả trầm giọng nói.
“Ngươi là ai?”
Tống Thư Hàng ngu người, hắn có biết người này đâu mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận