Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1034: Thất Sinh Phù Phủ Chủ: Thiên Thượng Thiên Hạ, Duy Ngã Độc Tôn!(*)

Chương 1034: Thất Sinh Phù Phủ Chủ: Thiên Thượng Thiên Hạ, Duy Ngã Độc Tôn!(*)
Giảng cái con khỉ á!
Thất Sinh Phù Phủ Chủ chỉ thấy đắng lòng thay cho phận mình.
Rõ ràng hắn chỉ độ thiên kiếp tứ lên ngũ, cuối cùng không biết sao lại được nhân tiền hiển thánh.
Nhân tiền hiển thánh thì cũng thôi đi, nhưng xui là hắn lại bày ra tư thế ôm đầu sợ hãi đáng khinh kia để hiển thánh mới chết chứ. Bây giờ tu luyện giả trên toàn trái đất... à không, là trên toàn vũ trụ cộng thêm tất cả vị diện đều thấy được cảnh hắn ôm đầu sợ hãi.
Đã vậy sau khi nhân tiền hiển thánh, đạo hiệu Thất Sinh Phù Phủ Chủ của hắn còn in vào trong đầu tất cả đạo hữu nữa chứ, giờ thì hay rồi, người trong khắp thiên hạ đều biết đại danh của hắn.
Sau này hắn còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa đây?
Tưởng tượng vào một ngày nào đó trong tương lai, hắn gặp được một vị đạo hữu mới tấn cấp.
“A, xin chào đạo hữu, ta là Thất Sinh...”
“Ta biết ngài! Ngài chính là nghìn năm đệ nhị thánh nhát gan, Thất Sinh Phù Phủ Chủ. Ta vẫn còn nhớ kỹ tư thế ôm đầu sợ hãi của ngài lúc độ kiếp đấy.”
Đờ mờ, ta không thiết sống nữa!
Ngay lúc Thất Sinh Phù Phủ Chủ đang suy nghĩ đủ thứ trong đầu thì đột nhiên thân thể hắn khẽ chấn động, tiến vào trạng thái chuẩn bị trình bày phần Huyền Thánh giảng pháp.
Còn ba mươi giây nữa là đến giờ giảng pháp~~
Đợi đã, ta phải giảng cái gì đây? Ít nhất cũng phải cho ta cái bản thảo chứ!
Thất Sinh Phù Phủ Chủ quýnh hết cả lên, hắn chỉ là một tu sĩ mới tấn thăng Linh Hoàng ngũ phẩm thì biết giảng cái gì hả trời!
Phủ Chủ không kìm được quay đầu nhìn về phía Tống Thư Hàng tiểu hữu, liều mạng nháy mắt ra hiệu. Lúc nãy khi ý thức tiếp xúc với thánh ấn, hắn biết Thư Hàng tiểu hữu đã trình bày một bài giảng pháp rất xuất sắc. Vậy nên... tiểu hữu còn bản thảo giảng pháp nào không? Giúp ta đi mà.
Tống Thư Hàng chỉ biết lắc đầu xin lỗi Thất Sinh Phù Phủ Chủ, hắn thật sự rất muốn giúp nhưng mà có lòng lại không có sức.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ:
“...”
Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình.
Phủ Chủ bắt đầu vắt nát óc suy nghĩ.
Thế lực sau lưng hắn cực khổng lồ, thế nên từ nhỏ đến lớn cũng từng nghe không ít lão tiền bối giảng pháp. Nhưng nội dung của những bài giảng pháp này lại không thích hợp để hắn giảng lại. Hơn nữa Huyền Thánh giảng pháp là nói trước mặt tất cả tu luyện giả trong khắp thiên hạ, trong đó có cả những lão tiền bối giảng pháp cho hắn. Nếu hắn dám sao chép lại nội dung mà bọn họ đã giảng thì khi trở về thế nào cũng bị các lão tiền bối ném phân nát mặt cho xem.
Hay là kể về những chuyện mà mình đã trải qua nhỉ?
Thất Sinh Phù Phủ Chủ bắt đầu hồi tưởng lại cuộc đời mình, cả đời hắn... là một bi kịch.
Lúc còn trẻ không hiểu chuyện, Phủ Chủ đi du lịch thế giới rồi lập ra cả đống lời thề dở hơi, có khi một ngày lập đến mấy lời thề, nhiều đến nổi viết đầy cả một cuốn sổ tay màu đen. Kết quả là hắn tự mua dây buộc mình, đến bây giờ vẫn chưa hoàn thành hết tất cả lời thề, đúng là bị ám mà.
Một quá khứ xấu hổ thế này sao hắn nói ra miệng được chứ!
Nếu như không thể nói về những chuyện đã trải qua vậy thì nên nói cái gì đây? Chẳng lẽ giảng về kinh nghiệm độ kiếp của bản thân?
Giảng cái con khỉ á! Lần này độ kiếp, hắn chẳng khác gì con cá ương, nửa đường lại rớt mạng. Sau đó hắn vẫn luôn duy trì tư thế ôm đầu sợ hãi, cũng không biết làm sao lại vượt qua thiên kiếp nữa, cuối cùng còn được tặng kèm hiệu ứng nhân tiền hiển thánh. Người không biết còn tưởng rằng hắn đã tấn thăng bát phẩm rồi, nhưng thật ra hắn chỉ là một Linh Hoàng ngũ phẩm kim đan tám long văn mà thôi.
Cái này không thể nói, cái kia cũng không thể nói, vậy ta phải nói cái gì đây?
Thất Sinh Phù Phủ Chủ nghĩ tới nghĩ lui, hình như bản thân chỉ có thể chia sẻ chút kinh nghiệm về phù đạo với mọi người thôi. Nhưng do bị hạn chế về cảnh giới, phù đạo của hắn cũng chỉ ở vào trình độ tứ phẩm. Mặc dù hắn rất có thiên phú về phù đạo, nhưng chẳng lẽ trong buổi giảng pháp cấp Huyền Thánh bát phẩm lại giảng về phù đạo tứ phẩm, trình thấp như thế làm sao mà được.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ cảm thấy xoắn xuýt vô cùng.
Nhưng ngay lúc này, thân thể hắn lại chấn động một lần nữa.
Chương trình giảng pháp được phát sóng trực tiếp trên toàn vũ trụ bắt đầu!
[Huyền Thánh giảng pháp: Thất Sinh Phù Phủ Chủ, mời ngươi hãy bắt đầu phần biểu diễn của mình!]
Hầu hết tu luyện giả trên toàn vũ trụ đều ngẩng đầu lên, vểnh tai lắng nghe nghìn năm đệ nhị thánh giảng pháp.
Đệ nhất thánh Ba Tống Huyền Thánh giảng pháp xuất sắc như vậy, đến lượt đệ nhị thánh Thất Sinh Phù Huyền Thánh... mặc dù tư thế độ kiếp hơi nhát gan một chút, nhưng dù sao hắn cũng là một vị Huyền Thánh thật sự, chắc nội dung giảng pháp cũng không quá kém đâu nhỉ?
Trong lòng tất cả mọi người đều tràn đầy mong đợi.
Khác với cách thức ra sân của Tống Thư Hàng, Thất Sinh Phù Phủ Chủ không có mỹ nhân rắn công đức làm bạn, chỉ xuất hiện trong màn hình Huyền Thánh giảng pháp một cách rất bình thường.
Pháp bào màu đen khoác trên người hắn đã bị tổn hại trong lúc độ kiếp, nhìn khá là thê thảm.
Nhưng khi Huyền Thánh giảng pháp chính thức bắt đầu, thánh ấn trong cơ thể Phủ Chủ chủ động hiện lên, phát ra ánh sáng chói lóa bao phủ cả người hắn lại.
Thánh ấn chủ động tạo dựng uy nghiêm cho Thất Sinh Phù Phủ Chủ.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ thở dài, cuối cùng chỉ đành nhắm mắt lại, môi hé mở, chuẩn bị bấm bụng mà giảng về phù đạo của bản thân.
Trình thấp thì chấp nhận thấp vậy, hắn chỉ có thể cố gắng hết sức mình, giảng giải những gì mình hiểu về phù đạo cho tu luyện giả trong chư thiên vạn giới nghe thôi.
Làm gì thì làm mễn không thẹn với lòng là được!
Song, ngay lúc Thất Sinh Phù Phủ Chủ chuẩn bị mở miệng, bên tai hắn đột nhiên vang lên một giọng nữ vô cùng bình tĩnh:
“Muốn bản thảo không?”
“Hả?”
Vẻ mặt của Thất Sinh Phù Phủ Chủ bỗng dưng đờ ra, may là có ánh sáng của thánh ấn bao phủ nên tu luyện giả trong chư thiên vạn giới cũng không phát hiện ra sự biến hóa trên gương mặt hắn.
“Ngươi muốn bản thảo không? Một bản thảo có thể dùng để giảng pháp... một bài giảng pháp cấp bậc Huyền Thánh hoàn chỉnh, hơn nữa cũng không cần lo lắng đến vấn đề bản quyền. Ngươi có muốn không?”
Giọng nữ bình tĩnh kia lại nói.
“Cô là ai?”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ hỏi.
“Ngươi vẫn chưa phát hiện sao? Trước đó ta vẫn luôn trợ giúp ngươi chống đỡ thiên kiếp. Nếu như không có ta bảo vệ thì ba người các ngươi đã chết mất xác lâu rồi.”
Giọng nữ bình tĩnh đáp lại.
Là cô ta! Là con rối mà Tống Thư Hàng tiểu hữu ném ra sao?
“Cô muốn gì?”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ hỏi tiếp.
Lúc này hắn không còn thời gian để cân nhắc đến việc tại sao trong tay con rối lại có bản thảo Huyền Thánh giảng pháp nữa, hắn chỉ cần có thể lấy được bản thảo là được rồi!
“Thân thể ta bị hư hỏng rất nặng, ta cần thu thập rất nhiều tài liệu để sửa chữa thân thể, càng nhanh càng tốt.”
Giọng nữ bình tĩnh kia trả lời.
“Thành giao!”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ sảng khoái đồng ý.
Những vấn đề có thể dùng tiền để để giải quyết thì không còn gọi là vấn đề nữa.
“Vậy ngươi hãy thả lỏng tinh thần, thừa dịp mối liên hệ giữa ta và ngươi vẫn chưa cắt đứt, ta sẽ truyền bản thảo bài giảng pháp kia cho ngươi.”
Giọng nữ bình tĩnh kia nói.
Mặc dù con rối đã bị Tống Thư Hàng thu vào trong túi thu nhỏ một tấc, nhưng mối liên hệ giữa cô và ba vị tiền bối Phủ Chủ vẫn chưa bị cắt đứt. Điều này được chứng minh bằng việc Thiên Nhai Tử đạo trưởng và Thường Viễn Tử vẫn còn duy trì tư thế sợ hãi kia cho đến giờ.
“Mong cô nhanh lên một chút, phần Huyền Thánh giảng pháp của ta đã bắt đầu từ lâu rồi.”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ vội nói.
“Yên tâm đi... Bảo đảm sẽ khiến ngươi hài lòng.”
Cô gái kia vẫn bình bĩnh đáp.
...
Chư thiên vạn giới.
“Sao vị đệ nhị thánh này vẫn chưa bắt đầu giảng pháp?”
“Hay là chưa nghĩ ra nên giảng cái gì thế?”
“Hay là trong bụng chẳng có kiến thức gì cho nên nói không được?”
“Thế này thì đúng là nghìn năm đệ nhị thánh nhát gan luôn rồi chứ gì nữa?”
“Không đâu, nói thế nào cũng là Huyền Thánh mà. Chắc là đang suy nghĩ nên nói cái gì thôi, những tri thức mà Huyền Thánh nắm giữ chúng ta không cách nào tưởng tượng được đâu. Chỉ tiện mồm nói ra thứ gì đó thì cũng đủ cho chúng ta được lợi cả đời rồi!”
...
Trong nhóm Cửu Châu số 1.
Thấy Thất Sinh Phù Phủ Chủ mãi vẫn không lên tiếng, các đạo hữu trong nhóm sốt ruột không thôi.
Hoàng Sơn Chân Quân:
“Cứ thế này thì xấu hổ quá, thôi cứ nói đại mấy câu cho xong!”
Lệ Chi Tiên Tử:
“Thật đồng cảm với Thất Sinh Phù đạo hữu, nếu ta gặp trường hợp thế này thì chỉ sợ cũng sẽ cứng đờ người không nói ra được câu nào. Đâu phải ai cũng lanh trí lại may mắn có sẵn một bài giảng pháp để nói như Tống Thư Hàng tiểu hữu đâu, số người như vậy thật sự là quá ít.”
“Hầy... Huyền Thánh giảng pháp đúng là cực hình với Thất Sinh Phù đạo hữu. Ta không nỡ nhìn tiếp nữa rồi, hy vọng Huyền Thánh giảng pháp kết thúc nhanh một chút.”
Bắc Hà Chân Quân nói.
“Tiêu đời, ít nhất trong vòng một năm tới, sợ là Thất Sinh Phù đạo hữu sẽ không dám xuất hiện nữa đâu.”
Cuồng Đao Tam Lãng nói:
“Nhưng nói chung là do da mặt Phủ Chủ mỏng quá, cứ nói đại cái gì đó cũng được mà.”
“Không thì hắn cứ giảng về phù đạo cũng được, hay là do hắn tự đưa ra yêu cầu quá cao cho bản thân thế.”
Hoàng Sơn Chân Quân thở dài nói:
“Nếu cứ im lặng mãi thế này thì thật lúng túng, nói không chừng sẽ trở thành tâm ma sau này mất.”
Các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 đang rất lo lắng, lúc này không có ai còn tâm tình để trêu đùa nữa.
...
Tại thế lực sau lưng Thất Sinh Phù Phủ Chủ.
“Thằng nhóc Tiểu Phù này đúng là thật thà quá mức, đã đến nước này thì cứ bê nguyên nội dung mà mấy lão già chúng ta đã giảng để nói lại là được rồi. Mặc dù lão phu chỉ ở cảnh giới Tôn Giả, nhưng dùng để đối phó với Huyền Thánh giảng pháp cũng miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn mà.”
Có lão đầu cười khổ nói.
“Chính vì hắn rất thật thà nên mới đi hoàn thành từng lời thề một mà hắn đã lập lúc còn trẻ, chẳng phải cũng vì lẽ đó nên chúng ta mới tin tưởng hắn à?”
Lại có một lão giả khác nói:
“Cứ tin hắn đi, với tính cách của Tiểu Phù, hắn sẽ không chịu thua dễ dàng vậy đâu. Ta thấy hẳn là hắn đang chuẩn bị gì đó, nói không chừng sẽ giảng về phù đạo đấy.”
...
Trong lúc chư thiên vạn giới, nhóm Cửu Châu số 1 và thế lực sau lưng Thất Sinh Phù Phủ Chủ đang bàn tán xôn xao thì Thất Sinh Phù Phủ Chủ trong màn hình Huyền Thánh giảng pháp đột nhiên đứng lên!
“Tới rồi tới rồi, vị nghìn năm đệ nhị thánh này sắp bắt đầu rồi!”
Các tu luyện giả trong chư thiên vạn giới đang chờ nghe pháp kích động hẳn lên.
Sau khi đứng dậy, Thất Sinh Phù Phủ Chủ lại đi về bốn phương, mỗi phương bước ra bảy bước.(**)
Tiếp theo dưới cái nhìn chăm chú của các tu luyện giả trong chư thiên vạn giới, một tay hắn chỉ trời một tay chỉ đất rồi trầm giọng nói:
“Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn!”
Trong nháy mắt, toàn bộ tu luyện giả trong chư thiên vạn giới đều ngu người.
Nhóm Cửu Châu số 1.
Hoàng Sơn Chân Quân:
“...”
Lệ Chi Tiên Tử:
“...”
Bắc Hà Chân Quân:
“...”
Các đạo hữu khác:
“...”
Thất Sinh Phù đạo hữu bị ấm đầu rồi sao?
“Chờ một chút, có biến hóa!”
Ngay lúc này Tạo Hóa Pháp Vương đột nhiên lên tiếng nói.
Chỉ thấy sau khi Thất Sinh Phù Phủ Chủ nói xong câu “Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn!”, trên người hắn chợt bộc phát ra Phật quang chói mắt soi rọi khắp nơi.
Dưới chân Phủ Chủ bỗng hiện lên một đóa kim liên Phật môn, đỡ lấy thân hình của hắn.
Toàn thân Thất Sinh Phù Phủ Chủ được Phật quang bao bọc, phát ra uy nghiêm không thể khinh nhờn.
Xảy ra chuyện gì thế này?
Các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 ngần người mà nhìn.
Vân Du Tăng Thông Huyền:
“[Icon trợn mắt há hốc mồm].”
Tạo Hóa Pháp Vương:
“Trời ạ, kim liên Phật môn cùng với Phật quang đầy trời, đây là dị tượng khi cao tăng Phật môn có đại pháp lực, đại trí tuệ, đại uy nghiêm, đại từ bi chân chính giảng pháp mới có. Thất Sinh Phù đạo hữu có được tu vi Phật môn tinh thâm như vậy từ lúc nào thế?”
Mà trong ánh sáng Phật quang bao trùm, Thất Sinh Phù Phủ Chủ bắt đầu mở miệng giảng pháp, nội dung mà hắn giảng chính là... Phật pháp!
Chú thích:
(*) Đây là hai trong bốn câu đầu tiên mà Phật đã nói khi vừa mới sinh ra. Nguyên văn bốn câu là:
Thiên thượng thiên hạ
Duy ngã độc tôn
Nhất thiết thế gian
Sinh lão bệnh tử.
Tạm dịch theo tiếng viết là: Trên trời dưới trời, mình ta tôn quý. Trong khắp thế gian, (làm chủ) sinh lão bệnh tử.
(**) Theo như trong Kinh Phật Bản Hạnh Tập quyển 8 có ghi lại, khi Phật Như Lai mới sinh ra không cần người nâng đỡ, tự bước đi về bốn phương, mỗi phương đi bảy bước. Đầu tiên ngài đi về phương Đông, dưới mỗi bước đi có hoa sen lớn xuất hiện nâng đỡ bàn chân, rồi dừng lại ở bước thứ bảy, tay chỉ trời tay chỉ đất rồi nói bốn câu ở chú thích (*). Các phương khác cũng tương tự như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận