Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1041: Thư Hàng, Cho Ta Mượn Một Cánh Tay!

Chương 1041: Thư Hàng, Cho Ta Mượn Một Cánh Tay!
Khi tu luyện giả trong chư thiên vạn giới phát hiện ra quả bom nguyên tử cỡ khủng hình thành trong biển lôi kiếp kia thì tất cả đều biến sắc.
Đờ mờ, thứ đó là bom nguyên tử đấy ư?
Sao kích thước lại khủng thế này?
Nhưng mọi người còn chưa kịp định thần lại thì thứ hàng khủng kia đã nổ tung rồi.
Quá trình nổ của quả bom này không giống như quả bom nhiệt hạch mà mấy người Tống Thư Hàng đã gặp phải trong đợt độ kiếp lúc trước. Bom nhiệt hạch của nhóm người Tống Thư Hàng còn có máy bay mang tới rồi thả xuống, nhưng quả bom nguyên tử do đợt thiên kiếp thứ hai của Bạch tiền bối biến thành thì vừa sinh ra đã lập tức nổ tung.
Bom nổ cực nhanh, không hề cho người ta có thời gian chuẩn bị tinh thần.
Ngay sau đó, màn hình Huyền Thánh giảng pháp của Thiên Nhai Tử đạo trưởng chỉ còn một màu đỏ rực, ngoài khí nóng và khói lửa thì không còn thấy được gì nữa.
Về phần Thiên Nhai Tử đạo trưởng đang giảng pháp thì không bị sao cả, hắn đang trong trạng thái Huyền Thánh giảng pháp, mặc dù thân thể ở trong phạm vị vụ nổ nhưng không hề bị thiên kiếp ảnh hưởng đến.
Chỉ là trong lòng cảm thấy hoảng sợ vô cùng mà thôi.
...
Nhóm Cửu Châu số 1.
Các đạo hữu trong nhóm không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Bom nguyên tử xuất hiện thật ư? Hơn nữa sức nổ của quả bom nguyên tử này còn lớn như vậy.
“Không biết sao ta lại muốn cầu nguyện cho Hiến Công tiền bối quá, hy vọng hắn sẽ không sao.”
Diệt Phượng Công Tử nói.
Vân Du Tăng Thông Huyền:
“[icon ngọn nến]”
Dược Sư làm công tác phiên dịch lại:
“Hy vọng Hiến Công tiền bối bình an vô sự, [icon ngọn nến] cầu nguyện.”
Lệ Chi Tiên Tử:
“[icon ngọn nến] cầu nguyện +1”
Bắc Hà Chân Quân:
“[icon ngọn nến] cầu nguyện +2”
Trong nhóm lại bắt đầu cơn bão spam.
Hoàng Sơn Chân Quân thở dài ngao ngán.
Các ngươi đăng một loạt icon ngọn nến thế này, nhìn không giống đang cầu nguyện mà giống như đang “thắp nhang” cho Hiến Công Cư Sĩ hơn đấy có biết không?
May là Hiến Công Cư Sĩ đang bế quan, bằng không hắn mà thấy lịch sử chat như vầy sẽ chạnh lòng biết bao nhiêu đây?
...
Sau khi quả bom nguyên tử cỡ khủng kia nổ tung, khí nóng và tiếng nổ rền vang vẫn kéo dài hơn mười phút.
Rõ ràng chỉ chứng kiến vụ nổ thông qua màn hình Huyền Thánh giảng pháp, nhưng tất cả tu sĩ trong chư thiên vạn giới đều thấy lạnh cả sống lưng.
Bọn họ tự hỏi nếu lúc bản thân độ kiếp, thiên kiếp cũng tặng cho một quả bom nguyên tử như vậy thì bọn họ có thể chống đỡ nổi không?
Có người nhìn mà toát cả mồ hôi lạnh, ướt đẫm cả tay.
“Vụ nổ khủng khiếp như vậy, vị Tôn Giả áo trắng kia còn sống không nhỉ?”
Tu luyện giả trong chư thiên vạn giới thầm nghĩ.
Vị Tôn Giả áo trắng tuấn mỹ kinh người kia cực mạnh. Đợt thiên kiếp mười nghìn quả tên lửa cùng bắn trước đó cũng không làm gì được hắn, không những vậy còn để cho hắn bắt lấy cơ hội, phong ấn không ít tên lửa thiên kiếp thu vào túi riêng.
Vậy thì với đợt thiên kiếp bom nguyên tử có sức nổ khủng này, hắn sẽ đối phó thế nào đây?
Khí nóng và khói mù dần tản đi...
Biển lôi kiếp khổng lồ đã tan biến tự bao giờ, có vẻ như toàn bộ lực lượng thiên kiếp trong biển lôi kiếp đã dồn hết vào quả bom nguyên tử siêu cấp mới nãy rồi.
Màn hình Huyền Thánh giảng pháp dần rõ hơn.
Rốt cuộc bài giảng pháp của Thiên Nhai Tử đạo trưởng cũng kết thúc, những nội dung mà hắn muốn nói cũng đã nói xong. Mặc dù cả quá trình giảng pháp đầy biến đổi bất ngờ, lại còn kèm theo tiếng nổ không ngừng, nhưng hắn đã làm hết sức mình rồi.
Ngoài Thiên Nhai Tử đạo trưởng, trong màn hình còn có Tống Thư Hàng với mái tóc dài như áo choàng rủ xuống đất, trong tay ôm một đống trang bị của Bạch Tôn Giả, nhìn về phía trước với vẻ mặt lo âu.
Tống Thư Hàng và Thất Sinh Phù Phủ Chủ đã kết thúc phần Huyền Thánh giảng pháp của mình, coi như đã thành công vượt qua thiên kiếp. Nhưng do thiên kiếp mà bọn họ độ là loại hình 5+1, nhất định phải chờ tất cả tu sĩ độ kiếp kết thúc phần Huyền Thánh giảng pháp thì bọn họ mới có thể rời khỏi thế giới thiên kiếp.
Vậy nên chỉ cần không chủ động tham dự vào thiên kiếp của Bạch Tôn Giả, Tống Thư Hàng, Thất Sinh Phù Phủ Chủ và cả Thường Viễn Tử đang bị vây hãm trong tâm ma kiếp cũng sẽ không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào được tạo ra từ bom nguyên tử của Bạch Tôn Giả.
Mặc dù ba người Tống Thư Hàng đứng cách vụ nổ rất gần, nhưng uy lực từ vụ nổ mạnh của bom nguyên tử lại không hề chạm đến bọn họ, dường như hai bên là hai không gian tách biệt song song với nhau vậy.
Trường hợp này chẳng khác gì bọn họ đang thể nghiệm cảnh tượng bom nguyên tử nổ tung theo mô hình 3D chân thực, chỉ tác động đến thị giác, còn thân xác lại không hề chịu bất cứ tổn thương nào từ thiên kiếp bom nguyên tử.
“Bạch tiền bối đâu?”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ hỏi.
“Không biết, nhưng hẳn là Bạch tiền bối không sao đâu.”
Tống Thư Hàng nhìn Lưu Tinh kiếm trong tay mình, Lưu Tinh kiếm rất yên tĩnh, điều này chứng tỏ rằng Bạch tiền bối vẫn bình an. Lưu Tinh kiếm là một thanh phi kiếm có kiếm linh, nếu như Bạch Tôn Giả gặp nguy hiểm thì cho dù có hi sinh thân mình nó cũng sẽ xông vào để hộ chủ.
“Phần giảng pháp của Thiên Nhai Tử sắp kết thúc rồi, có lẽ sau đó chúng ta cũng sẽ rời khỏi thế giới thiên kiếp này thôi.”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ nói.
“Còn Thường Viễn Tử tiền bối thì sao đây?”
Tống Thư Hàng nhìn về phía Thường Viễn Tử còn đang bị tâm ma bao phủ, có vẻ như vẫn không có dấu hiệu tình lại.
“Có thể sẽ rời đi cùng chúng ta hoặc cũng có thể sẽ bị cưỡng ép ở lại thế giới thiên kiếp.”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ nói ra suy đoán của mình.
Lúc này, phần giảng pháp của Thiên Nhai Tử đạo trưởng đã hoàn toàn kết thúc.
Ngay sau đó, màn hình phát sóng trực tiếp khắp chư thiên vạn giới từ từ biến mất.
Các tu luyện giả lập tức nhao nhao la lối:
“Đừng mà, ít nhất cũng phải để cho ta biết rốt cuộc vị Tôn Giả áo trắng kia thế nào rồi đã chứ? Hắn có chống đỡ nổi vụ nổ bom nguyên tử kinh khủng kia không vậy?!”
“Lẽ nào Tôn Giả áo trắng đã chết rồi ư?”
“Trước khi chống lại thiên kiếp bom nguyên tử, vị Tôn Giả áo trắng kia đã cởi hết trang bị trên người giao cho Bá Tống tiền bối, nói không chừng là đã chuẩn bị đường lui rồi cũng nên?”
Tu luyện giả trong chư thiên vạn giới cực kỳ sốt ruột, bọn họ muốn biết rốt cuộc vị Tôn Giả áo trắng kia thế nào rồi, nhưng màn hình Huyền Thánh giảng pháp chỉ là từ một phía, nói tắt là tắt thôi.
...
Trong thế giới thiên kiếp.
Thiên Nhai Tử đạo trưởng hít sâu một hơi, nhìn về hư không.
Tiếp theo hắn sẽ nghênh đón một đợt lực lượng công đức thuộc về mình, thời khắc quyết định sống chết đến rồi đây.
“Không cầu nhiều, chỉ cầu lực lượng công đức đủ để triệt tiêu tâm ma kiếp là được.”
Thiên Nhai Tử nói thầm trong lòng.
Mặc dù trong lúc độ thiên kiếp 5+1, hắn đã nhìn thấu sinh tử, đạo tâm cũng trở nên kiên định, nhưng nếu cấp bậc của tâm ma kiếp quá cao, là tâm ma thuộc về cấp Huyền Thánh thì hắn chắc chắn mình không qua được.
Lúc này, nguyện lực trong chư thiên vạn giới ngưng tụ về phía Thiên Nhai Tử đạo trưởng, sau đó biến thành một mảng ánh sáng công đức chảy vào trong cơ thể Thiên Nhai Tử đạo trưởng.
Lượng ánh sáng công đức lần này ít hơn lượng công đức của hai người Tống Thư Hàng và Thất Sinh Phù Phủ Chủ rất nhiều, có thể nói là ít đến thảm thương, chênh lệch cứ như voi với chuột vậy.
Thiên Nhai Tử đạo trưởng cười khổ... xong đời rồi.
Ánh sáng công đức ít như vậy, chắc chắn không đủ để triệt tiêu tâm ma kiếp.
“Thư Hàng tiểu hữu, xem ra ta phải đối mặt với tâm ma kiếp rồi... Nếu như ta không thể vượt qua được tâm ma kiếp thì ngươi và Thất Sinh Phù đạo hữu cứ chia đều bảo tàng trong núi Giang Quy đi. Ta đã cất giấu phương pháp tiến vào bảo tàng trong núi Giang Quy tại chuyển phát nhanh toàn cầu Tam Thế ở cao ốc Phồn Hoa mà chúng ta đã gặp lúc trước. Ngươi tới đó nói ra đạo hiệu của ta, sau đó lại báo lên mật mã 1314 truyền công đại pháp là được.”
Dứt lời, Thiên Nhai Tử đạo trưởng cười khổ một tiếng rồi nhắm mắt lại, chờ đợi tâm ma kiếp buông xuống.
Nghe xong những lời trăn trối của Thiên Nhai Tử đạo trưởng, Thất Sinh Phù Phủ Chủ cứng đờ cả người.
Định mệnh, giờ mới nhớ ra, lúc trước hắn cũng nhắn gửi mấy lời trăn trối với Tống Thư Hàng tiểu hữu như thế này.
Lúc đó hắn nghĩ mình sắp chết rồi, vì vậy mới nhờ Tống Thư Hàng tiểu hữu nhắn lại với các vị tiên tử trong nhóm Cửu Châu số 1, nói là hắn có hảo cảm hoặc là thầm mến với các vị tiên tử.
Đây chính là những suy nghĩ thầm kín mà hắn vẫn luôn che giấu, bình thường hắn luôn mặc một thân áo khoác đen, đeo kính đen, ra vẻ nghiêm túc, chưa từng để bất kỳ người nào phát hiện ra bản tính trong ngoài không đồng nhất của mình.
“E hèm, Thư Hàng tiểu hữu à, trước khi độ kiếp ta có nhắn mấy lời với ngươi, giờ ngươi có thể coi như mình chưa từng nghe thấy được không?”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ nói.
“Hả?”
Tống Thư Hàng nghe vậy thì đần mặt ra, sau đó lập tức nhớ lại lời trăn trối của Phủ Chủ.
Nói thật là với tính cách của Tống Thư Hàng, nếu như Thất Sinh Phù Phủ Chủ không chủ động nhắc lại chuyện này thì chắc chắn hắn đã ném nó vào xó xỉnh nào trong não rồi, không moi móc ra lại nữa.
Nhưng bây giờ Thất Sinh Phù Phủ Chủ tự động nhắc tới, Tống Thư Hàng lập tức nhớ ra. Đây là chuyện đương nhiên thôi, trừ những tu sĩ tu luyện công pháp đặc thù hoặc là não bộ bị tổn thương, còn không thì hầu hết tu sĩ đều có trí nhớ rất tốt.
Vừa thấy vẻ mặt như bừng tỉnh của Tống Thư Hàng, Thất Sinh Phù Phủ Chủ lập tức thấy hối hận muốn chết.
“Tiền bối yên tâm đi, con người ta kín miệng lắm, sẽ không nói chuyện này ra đâu. Hơn nữa bây giờ tiền bối vẫn còn sống, đường nhiên ta cũng không cần nhắn lại lời trăn trối của ngài làm gì nữa.”
Tống Thư Hàng nói.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ dùng sức vỗ Tống Thư Hàng một cái, hắn rất thích những hậu bối giống như Tống Thư Hàng đây. Nhưng vì để Tống Thư Hàng càng kín miệng hơn, hắn thấy mình cần làm thêm một chút bảo hiểm nữa, ví dụ như dùng lễ vật gì đó để chặn miệng Tống Thư Hàng chẳng hạn.
Bên kia.
Lúc Thiên Nhai Tử đạo trưởng nghĩ mình sắp xong đời rồi thì dị biến lại nổi lên.
Trong hư không bỗng có một đợt lực lượng công đức ồ ạt kéo tới, rót vào người Thiên Nhai Tử đạo trưởng. Đợt lực lượng công đức này rất rải rác nhưng số lượng lại cực nhiều.
Sau đợt này lại có một đợt, lại tiếp một đợt khác... Cứ lặp đi lặp lại như vậy, tổng cộng có chừng hơn ba mươi đợt lực lượng công đức, hết đợt này đến đợt khác rót vào người Thiên Nhai Tử đạo trưởng.
“Chuyện gì thế này?”
Thiên Nhai Tử có thể cảm giác được, lượng công đức này không phải là phần thưởng mà hắn thu hoạch được từ phần giảng pháp.
Lẽ nào trong phần livestream Huyền Thánh giảng pháp của hắn có bổ sung thêm cảnh Bạch Tôn Giả độ kiếp, cho nên giờ nhận được thêm nguyện lực của tu luyện giả trong chư thiên vạn giới sao?
Thôi kệ thế nào cũng được, có lượng công đức này tương trợ thì hắn không phải lo về tâm ma kiếp nữa rồi.
Thiên Nhai Tử đạo trưởng kích động đến mức muốn rơi nước mắt.
...
Sau khi Thiên Nhai Tử đạo trưởng dung hợp lực lượng công đức xong, thân thể của ba người Tống Thư Hàng, Thiên Nhai Tử và Thất Sinh Phù Phủ Chủ bắt đầu trở nên hư ảo, đây là dấu hiệu sắp rời khỏi thế giới thiên kiếp.
Nhưng Thường Viễn Tử thì bị giữ lại trong thế giới thiên kiếp, sợ rằng phải chờ hắn vượt qua tâm ma kiếp mới có thể rời khỏi đây.
Trước khi rời đi, Tống Thư Hàng quét mắt nhìn quanh thế giới thiên kiếp một lần nhưng cuối cùng vẫn không phát hiện ra bóng dáng của Bạch Tôn Giả đâu.
Cũng không biết Bạch tiền bối dùng cách gì để chống đỡ đợt thiên kiếp thứ hai nữa?
Chờ chút, chẳng lẽ là thủ đoạn sống lại ư?
Giờ nhớ lại hành động Bạch tiền bối giao hết trang bị cho hắn trước đó, đây chẳng phải là chiêu cởi hết trang bị hồi sinh trở về thành thường được dùng trong game sao?
Ngay lúc Tống Thư Hàng còn đang suy tư, trong hư không bỗng hiện ra một đoàn hạt ánh sáng, sau đó nhanh chóng tổ hợp thành hình dáng cơ bản của Bạch Tôn Giả.
“Ơ? Thư Hàng, các ngươi sắp rời đi rồi á? Đừng mà, ta còn một kế hoạch vĩ đại cần ngươi giúp đấy.”
Bạch Tôn Giả do hạt ánh sáng hợp thành vội kêu to.
Tống Thư Hàng:
“...”
Việc có rời đi thế giới thiên kiếp hay không đâu phải là chuyện mà hắn có thể khống chế chứ.
“Thư Hàng, ngươi chờ một chút, cho ta mượn một cánh tay. Kế hoạch vĩ đại của ta cần ngươi trợ giúp, ta cần dùng đến thế giới kia của ngươi!”
Bạch Tôn Giả kêu lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận