Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 1000: Khởi tử hồi sinh, Nhân Hoàng hậu nhân

Theo một tiếng "Tỉnh lại" của Thôi Hằng, một cảnh tượng khiến cho tất cả cường giả trong thế giới Tiên Thổ này đều cảm thấy khiếp sợ xuất hiện.
Ngay chỗ Tiên Chủ bị "Thôi Thanh" đánh cho hình thần câu diệt bỗng có một đạo hào quang màu xanh biếc sáng lên, sức sống cực kỳ nồng đậm nhanh chóng hội tụ.
Thiên địa đại đạo tỏa ra cảm ứng, đột ngột xuất hiện vô số sợi quang mang vắt ngang trời, còn có vô số đóa kim sắc liên hoa đua nở nở rộ.
Thậm chí giữa không trung còn vang lên từng âm thanh êm tai.
Giống như toàn bộ thiên địa đều đang chúc mừng.
Cùng lúc đó, một luồng khí tức vốn đã hoàn toàn biến mất ở trong thiên địa dần dần khôi phục, dần dần trở nên mãnh liệt, trở nên rõ ràng.
Khí tức của Tiên Chủ!
Tiên Chủ!
Trong nháy mắt khi khí tức của Tiên Chủ xuất hiện lần nữa, những cường giả đang chú ý quan sát bên này đều ngẩn ra, không một ngoại lệ, đều lộ vẻ khó tin, cực kỳ khiếp sợ.
Lúc này tất cả mọi người hiểu "Thôi Thanh" đang làm gì .
Hắn muốn phục sinh Tiên Chủ.
Hơn nữa hình như còn thành công.
Hắn lại làm cho một Chân Giới Đệ Thập Nhất Cảnh đã hình thần câu diệt sống lại!
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sau khi những cường giả này khiếp sợ thì bắt đầu sợ hãi khó mà nói nên lời.
Đây là thần thông cỡ nào, uy lực cỡ nào?
Lại có thể đùa bỡn sinh tử trong lòng bàn tay!
Hồi sinh sinh linh đã hình thần câu diệt, trước giờ chuyện này được định nghĩa là chuyện không thể nào.
Cho dù là cường giả đi đến cao thâm ở cấp Chân Giới thì cùng lắm cũng chỉ có thể sáng tạo ra một sinh mệnh giống người chết như đúc.
Nhưng sinh linh được sáng tạo ra này chỉ có vẻ ngoài giống như người chết, đặc tính nhục thân và thần hồn thì hoàn toàn khác biệt, ký ức cũng do người sáng tạo ra làm.
Hoàn toàn không tính là khởi tử hồi sinh.
Loại sinh linh được sáng tạo ra này, trở nên người có tu vi cao thâm thì sẽ bị nhận ra ngay.
Bây giờ Tiên Chủ phục sinh thì lại khác.
Đây mới thực là ngưng tụ nhục thân và thần hồn nguyên bản một lần nữa, ngay cả Tiên Vực pháp tắc tu luyện đều hoàn toàn giống nhau, cuối cùng hiển lộ ra khí tức sinh mệnh không có chỗ nào khác.
"Chân chính khởi tử hồi sinh, đây mới thực là khởi tử hồi sinh!"
"Không thể tưởng tượng nổi, Thôi Thanh này là người trong Đạo Giới trong truyền thuyết sao?"
"Thủ đoạn như thế, khó mà tin được!"
...
...
Vô số cường giả đều đang kinh ngạc thốt lên, vô số sinh linh đều đang thán phục.
"Thôi Thanh" này thi triển ra thực lực, lại một lần nữa vượt ra khỏi phạm vi nhận thức của bọn họ.
Mà đi theo Thôi Hằng đến phương thế giới Tiên Thổ này, Sở Hàn cũng tê cả da đầu, tâm thần rung động, thầm nghĩ: "May quá, may quá, ta đã thần phục rồi, đây là ngay cả sinh tử cũng không thể khống chế được."
Quá kinh khủng!
...
Tiên Chủ chỉ cảm thấy mình như đang trong giấc mộng.
Ở trong mơ, hình như mình bị một Nhân tộc tên là Thôi Thanh dùng một đạo kiếm quang cực kỳ khủng bố trảm diệt.
Chuyện này khiến hắn cảm thấy có chút hoang đường, sao Nhân tộc lại có tồn tại mạnh mẽ như thế được.
Hơn nữa mình đã lấy được Huyết Thần Tiên Đình Kỳ, cho dù là Nhân Vương ở trước mặt thì mình cũng có thể đánh bại.
Tuyệt đối không thể nào có Nhân tộc có thể trảm diệt mình.
Không đúng!
Mình đã là Chân Giới Đệ Thập Cảnh, sao còn rơi vào ác mộng u ám như thế này được?
Nghĩ tới đây, Tiên Chủ bỗng giật mình tỉnh lại, ý chí vốn còn có chút mơ hồ lập tức trở nên rõ ràng trong nháy mắt.
Hắn vô thức nhìn cảnh tượng xung quanh một chút, phát hiện hình như không giống như dáng vẻ mình giao chiến với Thôi Thanh lúc trước.
"Ngươi vừa làm gì ta? !"
Tiên Chủ bỗng quay đầu nhìn về phía Thôi Hằng, nhưng vừa nói ra miệng thì hắn lại chú ý tới Hồng Phú Quý đứng ở một bên, kinh hãi nói: “Nhân Vương? ! Không, không đúng, ngươi là... ngươi là ai? !"
Bây giờ trạng thái của Hồng Phú Quý rất kì lạ.
Hắn thông qua uy lực của Ngọc Đỉnh nhỏ, thành công phản kích khi Nhân Vương đoạt xá, hấp thu dung hợp toàn bộ tu vi của Nhân Vương, bước vào Chân Giới Đệ Thập Cảnh.
Nhưng trên thực tế hắn cũng không có tu luyện tới cảnh giới này, bởi vậy khí tức lực lượng toàn thân cực kỳ giống như Nhân Vương.
Cái này phải chờ cảnh giới hắn đề cao thì mới có thể hoàn toàn hoàn toàn luyện hóa phần lực lượng này, để nó trở thành lực lượng thuộc về hắn.
Đến lúc đó khí tức hắn lộ ra mới là của hắn.
"Bây giờ còn không đến lượt ngươi đặt câu hỏi." Thôi Hằng lạnh nhạt nói với Tiên Chủ: “Đi theo ta, ta có một số việc muốn hỏi ngươi một chút, cho nên thi triển khởi tử hồi sinh chi thuật, sống lại ngươi."
"Khởi tử hồi sinh? Phục sinh? !" Tiên Chủ nghe vậy thì kinh ngạc không thôi, phản ứng đầu tiên chính là không tin, muốn phản bác.
Nhưng lúc này, toàn thân hắn run rẩy.
Trong đầu không tự chủ được hiển hiện ra cảnh tượng một đạo kiếm quang kinh khủng chém tới hắn, cảm giác tử vong nguy cơ cực kỳ nồng đậm lập tức hiện lên.
Đạo Sinh Kiếm!
"A! !" Tiên Chủ kêu thảm một tiếng, liên tiếp lui về phía sau, cực kỳ sợ hãi nhìn Thôi Hằng, run giọng nói: “Ngươi, ngươi, ngươi đã giết ta thật? !"
"Còn không phải sao?" Thôi Hằng cười khẽ nói: "Đi theo ta đi."
"Không!" Tiên Chủ bỗng nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, toàn thân đều sáng lên hào quang vô cùng chói sáng, Tiên Vực pháp tắc trong cơ thể hắn nhao nhao hiện ra, đồng thời trở nên vô cùng nóng nảy, giống như là muốn nổ tung.
Tiên Chủ lại muốn tự bạo.
"Cần gì chứ?" Thôi Hằng khẽ lắc đầu thở dài.
Hắn đưa tay chỉ một cái, pháp lực hóa thành kim sắc dây thừng, trói Tiên Chủ lại trong nháy mắt, khiến cho hắn không thể động đậy chút nào.
Tia sáng chói mắt với Tiên Vực pháp tắc sắp bạo tạc bị ép xuống.
Lúc này, Tiên Chủ đã mất đi lực lượng tự bạo.
"..." Lần này Tiên Chủ triệt để trầm mặc, cúi đầu đi theo sau lưng Thôi Hằng.
Lúc này, hắn đã biết mình hoàn toàn không đáng chú ý với Thôi Thanh.
Như là sâu kiến, bị tuỳ tiện đùa giỡn ở trong lòng bàn tay.
Ngay cả sinh tử cũng không thể tự chủ.
Rốt cuộc thì Thôi Thanh này là quái vật từ đâu tới, sao lại có thực lực kinh khủng như thế?!
Sau đó, Tiên Chủ đi theo Thôi Hằng và Hồng Phú Quý rời khỏi nơi này.
Chỉ để lại những cường giả đang quan sát tình huống bên này cạn lời đứng đó.
Từ nay về sau, thế giới này sẽ đổi chủ.
...
Trong cung điện của Nhân Vương, Thái Hồng dẫn theo Nhân Vương đã bị phế sạch ngồi ở chỗ này.
Nhìn nhau không nói gì.
Lúc này dường như Thái Hồng cảm nhận được cái gì, vội vàng nói với Nhân Vương bên cạnh: "Thôi Thanh Thượng Tôn trở về, mau theo ta đi nghênh đón."
"..." Nhân Vương nghe vậy thì trên mặt hết xanh rồi tím, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đi theo Thái Hồng ra khỏi cung điện, ngước lên trên trời, bái đón.
Sau một lát, Thôi Hằng và Hồng Phú Quý dẫn theo Tiên Chủ đến đây.
"Đứng lên đi." Thôi Hằng thản nhiên nhìn hai người một chút, sau đó đi vào trong cung điện, nhưng vừa đi vài bước thì lại nói: "Nhân Vương cũng đi theo ta, Thái Hồng chờ ở bên ngoài."
"Rõ!" Nhân Vương rất cung kính nói.
Hắn là một người biết điều, biết ở thời điểm này mình chỉ có thể phối hợp, nếu không thì chắc chắn kết cục sẽ rất thê thảm.
Thế là nơi này chỉ còn lại một mình Thái Hồng lẻ loi đứng ở bên ngoài cung điện.
Có chút không biết làm sao.
Trong cung điện.
Thôi Hằng ngồi ở chủ vị, Hồng Phú Quý đứng ở phía sau.
Nhân Vương và Tiên Chủ thì đều cung kính cúi đầu đứng đó, khiêm tốn kính cẩn nghe theo.
"Không cần khẩn trương." Thôi Hằng nhìn hai người, mỉm cười nói: “Tìm các ngươi tới chỉ là muốn hỏi các ngươi một ít chuyện. Liên quan tới vị Nhân Hoàng ở Tiên Vực đó, các ngươi hiểu bao nhiêu?"
"Hồi bẩm thượng tiên, cho dù là ở Tiên Vực thì Nhân Hoàng cũng là tồn tại trong truyền thuyết." Tiên Chủ lập tức trả lời: "Nhưng mà trước khi Tiên Vực vỡ vụn, ta từng gặp Nhân Hoàng hậu nhân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận