Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 1014: Luân Hồi Vạn Giới Môn, lực lượng có tính chất hoàn toàn xa lạ (2)

Sau khi trải qua những thế giới này, tâm tính của mỗi người đều sẽ thoát thai hoán cốt, thậm chí cực điểm thăng hoa. Đương nhiên, phương pháp khảo hạch này vẫn phải có tấm gương.
Mạc Khổng đó chính là một trong số những tấm gương mà Thôi Hằng chọn.
Về phần tại sao phải chọn hắn, nguyên nhân cũng vô cùng đơn giản.
Bởi vì cái tên này chính là một cái thân phận giả ta mà Thôi Hằng chia ra.
Chẳng qua là dùng hóa thân chi pháp đóng vai, cũng không phải là chân thân, hiệu quả phản hồi sẽ bị giảm một ít nhưng cũng tốt hơn là hoàn toàn lãng phí. Dù sao trong đại biến cách như thế này, có thể được thế nhân ghi khắc thì sẽ không chỉ có người dẫn đầu có công giáo hóa là Thôi Phong này.
Những học sinh đầu tiên tham dự vào quá trình này cũng sẽ được mọi người ghi nhớ.
Cho dù là tấm gương ưu tú nhất hay là lạc hậu không như ý nhất đều sẽ trở thành lạc ấn chân thực, được mọi người ghi nhớ ở trong lòng, thậm chí ghi chép trong điển tịch.
Bởi vậy, trong đám người này không chỉ có một vai diễn "tấm gương" như Mạc Khổng mà còn có không ít vai diễn "học sinh kém".
Tất cả đều là "giả ta" của Thôi Hằng.
Chỉ cần có thể khiến cái thân phận này bị người ghi khắc, bị người khác nhớ kỹ, trở thành lạc ấn chân thực thì có thể khiến cho tu vi của hắn tinh tiến rất nhiều. Đương nhiên, số lượng và tỉ lệ vẫn phải khống chế tốt.
Nếu như đều là mình thì không còn "người xem", đương nhiên cũng không có chuyện được người khác ghi nhớ.
"Nhưng mà ngoại trừ thủ lĩnh là ta ra thì còn có thể thêm thêm một người nữa."
Đột nhiên trong lòng Thôi Hằng hơi động, một sợi tóc rơi xuống, khẽ lướt trên không trung, nhoáng một cái đã hóa thành một nam tử trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi.
Nam tử trẻ tuổi này lắc lắc mình, pháp lực chảy xuôi trong cơ thể, phóng ra khí tức Chân Giới Đệ Thập Cảnh, sau đó cung kính hành lễ với Thôi Hằng: "Đệ tử Hà Ô Hữu, bái kiến sư tôn."
Hiển nhiên, cái thân phận này cũng là một cái thân phận giả ta mà Thôi Hằng hiển hóa ra.
Làm đệ tử thân truyền đầu tiên của Thôi Phong, sẽ làm Đại sư huynh của những học sinh trong Vũ Đạo Học Cung này, đồng thời cũng là một trong số những thủ lĩnh dẫn dắt cải cách.
"Đi thôi." Thôi Hằng khẽ khoát tay áo, đứng dậy, nói với Hà Ô Hữu: “Đã đến giờ, đi theo ta mở đại môn Vũ Đạo Học Cung, tuyên đọc phương pháp khảo hạch."
"Vâng, sư tôn!" Hà Ô Hữu hành lễ, sau đó đứng ở sau lưng Thôi Hằng.
Cùng lúc đó, hư không bên ngoài Vũ Đạo Học Cung bỗng vang lên một tiếng chuông vang to lớn, đinh tai nhức óc, làm cho thần hồn tất cả mọi người thanh tỉnh.
Đang!
Vốn còn đang bàn tán sôi nổi, mọi người nhất thời yên tĩnh trở lại, bầu không khí trước cửa Vũ Đạo Học Cung cũng trở nên trang nghiêm túc mục, ánh mắt mọi người đều không tự chủ được nhìn về phía đại môn cung điện đó.
Ầm ầm!
Đại môn Vũ Đạo Học Cung từ từ mở ra, bạch quang vô cùng sáng tỏ từ bên trong bắn ra, chiếu vào trong mắt mỗi người.
Giờ khắc này, tất cả mọi người ở đây đều thấy được toà quang môn đứng sừng sững ở sau đại môn và vòng xoáy không biết thông đến thế giới nào.
Mặc dù những người này chỉ coi như là người bình thường trong phương thế giới Tiên Thổ này nhưng dù sao bọn họ cũng có tu vi trong người.
Có thể cảm nhận được rõ ràng sự huyền diệu của toà quang môn này.
Trong mắt bọn họ, toà quang môn này chính là một cánh cửa thần kỳ có thể tiến về vô số cái thế giới, chắc chắn là một món chí bảo.
Vũ Đạo Học Cung vừa mới mở ra thì bày ra một món chí bảo như vậy, là muốn làm gì?
Trong lúc trong lòng mọi người cảm thấy nghi ngờ thì Thôi Hằng đã dẫn theo Hà Ô Hữu đến đứng ở trước quang môn.
Thân ảnh của hai người lập tức che khuất một phần ánh sáng của quang môn, chiếu vào trong mắt tất cả mọi người đang có mặt ở đây.
Không cần Thôi Hằng tự giới thiệu, những người đang có mặt ở Vũ Đạo Học Cung nhìn thấy hắn thì đều phúc đến tâm sáng ra, có chỗ minh ngộ, nhao nhao hạ bái, cung kính hành lễ.
"Bái kiến Phong tiên sinh!"
"Bái kiến Phong tiên sinh!"
...
...
Mọi người cùng bái hành lễ, tiếng hô vang động chín tầng trời.
Thôi Hằng nở một nụ cười, hơi nhếch cằm lên, có chút ngạo nghễ nói với mọi người: "Chư vị, hôm nay ta mở Vũ Đạo Học Cung, chính là muốn cho người bình thường trên thế gian này có một cơ hội chạm đến Chân Giới đỉnh phong.”
"Nhưng mà Thôi Phong ta sẽ truyền thụ võ công cho các ngươi, cũng không phải lòng từ bi thiện tâm, vô tư kính dâng, chủ yếu là để ấn chứng tu hành của ta, mong có thể nhìn trộm đến cảnh giới cao hơn.”
"Sở dĩ chọn ở chỗ này chỉ là vì tộc huynh của ta mời, cũng không phải là ta muốn tới, các ngươi phải hiểu rõ điểm này, cũng đừng cảm thấy đây là chuyện tốt, bánh từ trên trời rớt xuống.”
"Cuối cùng, ta còn phải nói rõ với các vị cường giả trong Tiên Thổ này, ta có một cái thói xấu là rất bao che khuyết điểm, vào Vũ Đạo Học Cung ta thì coi như học sinh của Thôi Phong ta.”
"Ai dám hại học sinh của ta thì ta sẽ cho hắn biết cái gì gọi là lực lượng của Chân Giới đỉnh phong!"
Một đoạn văn, có giải thích cũng có uy hiếp, có nhiều ý trong đó.
Mặc dù trong số những người đang có mặt ở đây, có người nghe rồi thì khinh thường rời đi, nhưng đa số là trên mặt lộ vẻ mừng như điên, không kịp chờ đợi muốn bái vào Vũ Đạo Học Cung.
Mà cho dù là có tâm tình như thế nào thì Thôi Phong đã được bọn họ ghi khắc sâu vào trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận