Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 103: Tây Lăng Quỷ Thành (2)

Bốp!
Một tên đại hán trong đó đi tới trực tiếp đánh Phùng Ngũ một bạt tai, đem hắn đánh choáng đầu hoa mắt, miệng chảy đầy máu.
"Phi! " Đại hán này nhổ một ngụm đờm lên mặt Phùng Ngũ, cười lạnh nói “Thứ chó má, cũng dám rống gia gia của ngươi sao? Ngươi cho rằng mình lặng lẽ thành hôn là có thể tránh được tầm mắt của ông nội ta sao?
"Nói thiệt cho ngươi biết, lão tử sớm đã nhìn chằm chằm tiểu nương tử này của ngươi, cũng biết các ngươi đã sớm đính hôn, trực tiếp ngủ thì không có ý nghĩa, chờ sau khi các ngươi thành hôn mới ngủ, lúc này mới thú vị a!"
"Đại ca, nói cái gì vậy, chúng ta cái này không gọi là ngủ. " Một gã đại hán khác ngăn lại lời, cười hắc hắc nói, "Cái này rõ ràng là muốn dạy tiểu nương tử kia làm sao hầu hạ phu quân a!"
"Đúng đúng, là đang dạy cho tiểu nương tử. " Đại hán cười ha ha, quơ tay lại quất Phùng Ngũ một bạt tai "Ngươi con mẹ nó cũng học một ít, xem lão tử là làm sao để cho tiểu nương tử của ngươi sung sướng lên! Ha ha ha ha!"
Ầm!
Lúc này chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, cửa gỗ nhà Phùng Ngũ rốt cục vẫn phải bị đụng vỡ.
"A! ! " Dương thị ở bên trong phát ra tiếng kêu thảm thiết cực kỳ kinh hoảng.
"Ha ha ha! Đại ca, mở rồi! Chúng ta phải vào việc! ! " Đại hán xô cửa cất tiếng cười to, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm Dương thị núp ở góc tường, liếm liếm đầu lưỡi "Đẹp đẽ, thật con mẹ nó đẹp đẽ a! Đây nếu là đặt ở lúc trước, lão tử ngay cả cơ hội sờ tay nhỏ cũng không có a!"
Đại hán mới vừa đánh Phùng Ngũ cũng vội vàng chạy tới, cười to nói: "Không sai, thật may là có Yến Vương điện hạ, chúng ta mới có diễm phúc như vậy a! Ha ha ha!"
"Không, không được! Buông ta ra, buông ta ra! Súc sinh! Súc sinh a! " Phùng Ngũ tức giận gào thét, răng đều sắp cắn nát.
Gắng sức giãy giụa làm cho chỗ hắn bị sợi dây buộc đều trở nên máu thịt be bét, nhưng mà cũng không cách nào tránh thoát, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai gã tráng hán xông vào phòng tân hôn của chính mình.
"A! Cái này, đây là cái gì? !"
"Quỷ, quỷ a! Có ma!"
Vừa lúc đó, hai gã tráng hán mới vừa đi vào nhà gỗ bỗng nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết khàn cả giọng, thay nhau trèo vọt ra.
Bọn họ không muốn sống mà chạy như điên, muốn xông ra ngoài sân.
Nhưng mà mới vừa đến gần cửa chính, giống như là đụng vào một bức tường vô hình, phịch một tiếng máu me đầy mặt mà ngã xuống.
Phùng Ngũ ngạc nhiên nhìn hết thảy các thứ này, chợt quay đầu nhìn về phía nhà gỗ.
Chỉ thấy bên trong u ám âm trầm, mấy bóng người vừa quen thuộc vừa xa lạ chậm rãi bay ra.
Những bóng người này cả người tản ra hào quang màu u lam, bay trên không trung du đãng.
Lại đều là thân nhân mới chết đi của Phùng Ngũ!
Lúc này thi thể của bọn họ liền nằm ở trong sân cách vách.
Bọn họ sống lại?
Không, đây là biến thành quỷ quái sao? !
Trong đầu Phùng Ngũ chợt hiện ra một cái cái ý nghĩ, cuối cùng ánh mắt cố định hình ảnh ở trên người hai tên binh lính quân Yến Vương đang chạy trối chết, ánh mắt lóe lên sảng khoái nồng nặc, cắn răng nghiến lợi gào thét.
“Ha ha ha! Ông trời có mắt a! Các ngươi đám súc sinh này, thật là tự mình làm bậy thì không thể sống được! Chúng ta thành quỷ đều sẽ không bỏ qua cho đám các ngươi! Đi chết, đều đi chết a!"
Lúc này hai tên đại hán vạm vỡ kia đã hoàn toàn luống cuống.
Bọn hắn cũng đều nhận thức ánh mắt của những thân ảnh này, đây đều là người nhà họ Phùng mới vừa rồi bị bọn họ dùng đao chém chết.
Người bị chính mình chém chết bỗng nhiên biến thành quỷ hồn tìm về, trực tiếp làm hai người bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, hận không thể ngay bây giờ liền chạy trở về trong quân doanh.
Nhưng bây giờ căn bản là trốn không thoát!
Vô luận bọn họ hướng phương hướng nào chạy, cũng sẽ đụng vào bức tường vô hình, căn bản là không trốn được!
"Không nên tới! Các ngươi không nên tới a!"
"Đừng, đừng tới, chúng ta cũng không muốn giết các ngươi, cũng chỉ là nhất thời trượt tay..."
Hai người này đã sợ đến ngồi tê liệt dưới đất, mặt như màu đất, run lẩy bẩy mà lui về phía sau, trong quần đều bị dọa ướt.
Lúc này, một quỷ hồn bộ dáng lão già bồng bềnh bay đến bên người Phùng Ngũ, ánh lửa màu u lam khe khẽ rung, liền đem sợi dây trói Phùng Ngũ thiêu thành tro tàn.
Đồng thời cũng chữa hết thương thế của hắn.
"Cha!"
Phùng Ngũ nhìn quỷ hồn bộ dáng lão giả này, lệ rơi đầy mặt, nhưng hắn cũng không tiếp tục nói gì.
Mà là trực tiếp vọt tới bên người hai gã đại hán kia, thoáng cái rút ra cương đao bên hông một người trong đó!
Bạch!
Một đao này của Phùng Ngũ rơi xuống, tại chỗ liền chém trên cổ một gã đại hán.
Bất quá, khí lực của hắn không lớn, cũng không phải đao phủ chuyên nghiệp, đao cũng không coi là sắc bén, cho nên một đao này cũng không có đem đầu đại hán chặt xuống, mà là bị cắm ở sâu 3 phân!
"A a a! " Đại hán đầu bị chặt phát ra tiếng kêu khàn giọng thảm thiết, cổ giống như là suối phun phun ra lượng lớn máu tươi, gã đại hán còn lại ở bên cạnh hắn bị máu bắn đầy mặt, cả người đều bối rối.
"A a a! " Phùng Ngũ cũng điên cuồng kêu lên, máu tươi trước mắt khiến sự phẫn nộ tích tụ trong lòng hắn thiêu đốt, hai tay của hắn nắm chặt cán đao, đem đao kẹt trong cổ rút ra, sau đó lại tàn nhẫn mà chém xuống.
Một chém!
Một chém!
Lại một chém!
Không chỉ là chém vào trên cổ, còn chém ở trên mặt, trên đầu, trên bả vai, sau lưng... Cuối cùng lại đem tên đại hán này chém thành một đống máu thịt!
Phùng Ngũ thở hồng hộc, ánh mắt tràn đầy huyết sắc lại nhìn gã đại hán còn lại, âm thanh khàn khàn từ trong cổ họng phát ra ngoài "Ông trời mở mắt a! Ngươi cũng chết đi cho ta!"
Vừa nói, liền lại giơ lên cương đao, hung hãn chém xuống!
Bạn cần đăng nhập để bình luận