Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 120: Lòng người bách tính trong một ý niệm (2)

"Quan gia, quan gia..."
Thanh âm vô số dân chúng vang lên ong ong bên tai Huệ Thế, để cho trong lòng của hắn vô cùng phiền não, gần như nhịn không được muốn rút đao chém người.
Có điều những người dân này không phải là Hoàng gia huyện Cự Hà, không thể tùy ý sát hại.
Hắn cũng chỉ có thể cưỡng ép nhịn xuống.
Bất quá, Huệ Thế dù sao cũng là võ giả cảnh giới Ngưng Khí, vẫn có thể dùng chân khí chậm rãi đẩy ra những người dân này, trở lại bên người Thôi Hằng.
"Đại nhân, tình huống không quá lạc quan. " Huệ Thế đi qua bẩm báo, trầm giọng nói: "Có người trộn lẫn ở trong những người dân này khích bác ly gián, nói đại nhân ngài cùng đám thương nhân hợp tác, cùng dân tranh lợi."
"Dò xét được là ai chưa? " Thôi Hằng dò hỏi.
"Thuộc hạ bị bách tính vây quanh, không thể tra rõ. " Huệ Thế gật đầu có chút xấu hổ.
"Không sao. " Thôi Hằng cười cười nói."Ngươi lại đi qua một chuyến, nói cho những người dân này, đến chỗ của ta mua lương thực và muối, có thể dùng giá tiền bằng một nửa bình thường tới mua, mỗi người giới hạn mua 20 cân lương thực, một cân muối.
"Bất quá, từng người bách tính tới lấy lương thực và muối, đều phải nói ra thương nhân nhà nào tăng giá bán lương cùng bán muối , đến lúc đó ngươi tổ chức nhân viên, đem những nhà này đều ghi chép xuống."
"Phải! Đại nhân! " Huệ Thế lập tức lĩnh mệnh quay lại.
"Đại nhân, ta mới vừa rồi đã phát hiện người kia. " Hứa Phong An cải trang làm lão thư sinh nghi ngờ nói "Vì sao không để cho ta trực tiếp xách hắn ra?"
"Bây giờ bắt người, nhưng mà cũng không có biện pháp diệt cỏ tận gốc. " Thôi Hằng khẽ cười nói, ánh mắt nhìn lướt qua lầu các trên tường thành Quận Thành.
...
Lúc này, ở trên lầu các tường thành Quận Thành Quận Lỗ.
Tôn Bàn Thạch cùng Vương Kim Thánh đang ngồi đối diện uống rượu, ánh mắt hài hước nhìn cảnh tượng bên ngoài.
"Vương hiền đệ, ngươi nói cái tên Thôi Quận Trưởng này sẽ dùng cách nào ứng đối ý dân khủng bố như vậy?"
Tôn Bàn Thạch uống thỏa thích một ly rượu ngon, cười to nói "Đây chỉ sợ là tên tân Quận Trưởng đầu tiên vừa nhậm chức liền bách tính chặn ở cửa thành đi! Ha ha ha!"
"Tôn huynh, ngươi không phát hiện hai mươi chiếc xe lớn tên tân Quận Trưởng kia mang tới sao? " Vương Kim Thánh không trả lời mà hỏi lại, nhìn bên ngoài, khẽ cười nói "Bên trong sợ rằng có không ít lương thực."
"Làm sao có thể, chẳng lẽ hắn còn có thể đem lương thực từ huyện Cự Hà dời đến nơi này cứu tế bách tính? " Tôn Bàn Thạch lắc đầu nói "Hơn nữa huyện Cự Hà đói nghèo đã lâu, nào có nhiều lương thực để chuyển đi như vậy?"
"Vị Thôi Thái Thú này khi trước ở huyện Cự Hà, nhưng là mở kho phát lương cứu mấy ngàn dân chạy nạn. " Vương Kim Thánh như cũ nhìn bên ngoài "Ta ngược lại thật ra cảm thấy, cửa ải này không làm khó được hắn, chúng ta hẳn là chuẩn bị đối sách kế tiếp."
"Hiền đệ quá lo lắng... " Tôn Bàn Thạch vẫn là không thể nào tin được, nhưng khi hắn xem đến biến hóa ở bên ngoài, chợt đứng lên, khiếp sợ không gì sánh nổi mà hô "Làm sao có thể, hắn thật mang theo nhiều lương thực như vậy? !"
"Không chỉ là lương thực, còn có muối! " Ánh mắt Vương Kim Thánh hơi hơi sáng lên, bỗng nhiên cười nói "Ha ha ha, như vậy mới có ý tứ, nếu là quá dễ dàng bị áp chế, ngược lại thì để cho bổn thiếu gia cảm thấy không thú vị."
"A, chẳng qua chỉ là cử chỉ thu mua lòng người thôi! " Tôn Bàn Thạch như cũ không phục, cười lạnh nói "Trải qua những ngày qua tuyên truyền, hình tượng tân Quận Trưởng cùng thương nhân hợp tác tranh lợi với dân đã không thể sửa đổi!
"Coi như hắn sau khi vào thành ăn gan hùm mật báo dám động thủ với những thương nhân kia, hình tượng của hắn ở trong lòng dân chúng cũng sẽ không tốt, đều sẽ cho rằng hắn đây là đang qua cầu rút ván!"
...
Thôi Hằng mang tới lương thực tổng cộng có 20 xe, muối có năm xe.
Những lương thực này tự nhiên không đủ bán cho hơn mấy ngàn dân chúng muôn vàn khó khăn này, cho nên là tới trước được trước.
Sau đó, lại cam kết tiếp theo còn sẽ có, đều có thể đi tới trụ sở nha môn Quận Trưởng mua.
Hơn nữa còn sẽ dốc toàn lực đè thấp giá cả lương thực, muối, trăm nghề dân sinh.
Như thế, dân chúng tự nhiên cũng sẽ tản đi.
Coi như bên trong có người ly gián, ở trước mặt lương thực và muối thật, cũng sẽ không đưa đến tác dụng gì.
"Tin tức hộ thương nhân đều nhớ sao? " Thôi Hằng hỏi Huệ Thế.
"Hồi bẩm đại nhân, đều nhớ. " Huệ Thế gật đầu, vẻ mặt tức giận nói "Tổng cộng là mười ba nhà thương nhân lương thực, sáu nhà thương nhân muối, toàn bộ đều không hẹn mà cùng đem giá cả lật gấp bảy lần!"
"Tốt ! " Thôi Hằng nhẹ nhàng gật đầu.
"Đại nhân, mặc dù ngài bán lương thực bằng nửa giá cho bọn hắn, nhưng như cũ có bách tính cảm thấy đây là cử chỉ thu mua lòng người. " Huệ Thế có chút lo lắng nói "Vẫn cảm thấy ngài và những thương nhân kia là một phe."
"Không sao. " Thôi Hằng khoát tay một cái, không nói gì nữa, trực tiếp quay trở về trên xe ngựa "Vào thành!"
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận