Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 176: Cát bụi đầy trời, đại địa sụp đổ (3)

Tấm giấy chỉ có một đường thẳng kia, thật ra thì cùng tờ giấy lúc trước hắn viết chữ "Chu Hoằng Dịch " giống nhau.
Đều là phù lục.
Gần đây Thôi Hằng đối với nghiên cứu lực lượng Kim Đan chuyển hóa phù văn đã hơi có hiểu được, so với khi trước đóng dấu cho Huệ Thế lại tinh tiến không ít, đã có thể lấy bút mực tầm thường chấp chưởng viết phù văn.
Chỉ bất quá, vẫn yêu cầu đưa pháp lực vào trong đó, trên bản chất còn là một loại vận dụng pháp lực.
"Nếu một ngày nào đó, ta không cần vận dụng pháp lực, chỉ cần thư bút vung lên, cũng có thể thi triển ra uy năng cực lớn, hẳn chính là chân chính chạm tới vận dụng quy tắc đi."
Trong lòng Thôi Hằng không khỏi cảm khái.
Hắn mới chẳng qua là Kim Đan đại thành, còn lâu mới đạt tới cảnh giới như vậy.
...
Trên tường thành.
Vương Kim Thánh bị treo ba ngày ba đêm ở trên cột cờ đã sớm thần trí mơ hồ, bỗng nhiên lỗ tai hắn động một cái, chợt mở mắt, nhìn về phía phương xa, ánh mắt đục ngầu nhất thời trở lên bừng sáng.
"Ha ha ha ha! Đến rồi, đến rồi! " Vương Kim Thánh hưng phấn kêu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm phương xa, cười to nói "Thúc phụ, mau nhìn a, đến rồi, đây nhất định là người cha ta mang đến a!"
"Không sai, là hắn, là Nhị ca! Đám binh trước nhất kia chính là của hắn! " Vương Thanh Tuyền cũng nở nụ cười, hắn lại nhìn chăm chú một chút, nhất thời lại cười to nói "Không chỉ cha ngươi đến, cậu ngươi cũng tới, còn có binh lính của Tạ Bắc Hành, ha ha!"
"Quá tốt, quá tốt! ! " Vương Kim Thánh mừng đến chảy nước mắt, gồng lên khí lực toàn thân, hướng phương xa kêu lên "Cha, cha! Nhanh tới cứu ta, nhanh tới cứu ta a!"
Những chuyện trải qua trong mấy ngày này, để cho tinh thần của hắn đã đến bên bờ tan vỡ, nếu như không phải vì đáy lòng còn tồn tại một tia hi vọng, hắn đã sớm điên rồi.
Bây giờ thấy liên quân Vương Tạ đến, nhất thời liền để cho tất cả lửa giận cùng khuất nhục trong lòng hắn bạo phát ra.
“Chờ sau khi cha ta phá thành, ta nhất định phải tự tay giết cái tên Thôi Hằng đó, rút gân lột da, không, xử tử lăng trì! " Trong lòng Vương Kim Thánh dâng lên ý tưởng vô cùng tàn nhẫn "Đúng rồi, ta còn muốn đồ thành, phải đồ thành, giết sạch nơi này, toàn bộ đều giết sạch!"
Đoàng đoàng đoàng! !
Theo đại quân Vương Tạ càng ngày càng đến gần Quận Thành Quận Lỗ, mặt đất bên trong thành đều xuất hiện rung động rõ ràng, không ít dân chúng bình thường cũng có thể nghe được xa xa truyền tới tiếng bước chân dày đặc.
Rất nhiều người cũng không nhịn được hoảng loạn.
Bất quá, Thôi Hằng đối với điều này sớm có sắp xếp, Lưu Lập Đào ở ba ngày trước cũng đã chuẩn bị xong các biện pháp ứng đối, rất nhanh thì phái ra nhân thủ để duy trì trật tự, an bài bách tính tránh đi có thứ tự.
Mặc dù liên quân Vương Tạ căn bản cũng không có khả năng công vào trong thành, dẫn bách tính né tránh thật ra là uổng công vô ích, nhưng cái này vẫn là nhất định phải làm, có thể để cho bách tính càng an tâm, tránh cho trong kinh hoảng đưa tới rất nhiều hỗn loạn không cần thiết.
Mà ở trên tường thành trước cửa thành.
Trần Đồng, Hứa Phong An, Chu Hoằng Dịch, Liễu Chí Trăn nhìn đại quân mấy chục ngàn người xa xa nương theo cát bụi cuồn cuộn mà đến.
Trong lòng cũng không khỏi cảm thấy có chút rung động.
Cao thủ võ lâm tại trước mặt quân trận chân chính, tối đa chỉ có thể tự vệ, căn bản cũng không khả năng chính diện cứng đối cứng.
"Trần Đô Úy, có phải hay không nên đốt tấm giấy kia... " Chu Hoằng Dịch chỉ chỉ tờ giấy mở ra trên bàn kia, hướng Trần Đồng dò hỏi.
" Ừ, khoảng cách không sai biệt lắm. " Trần Đồng gật đầu một cái, cầm lên tấm giấy trắng chỉ có một đường thẳng tắp này, đem nó đặt ở trên một ánh nến.
Vù vù!
Giấy trắng bị đốt, trong nháy mắt thành bụi bặm.
Nhưng mà đường màu đen phía trên kia lại thật giống như căn bản không sợ lửa, lại vô căn cứ treo lơ lửng ở trên ánh nến.
Ngay sau đó, chỉ thấy đường thẳng đen này bỗng nhiên biến thành màu vàng, toát ra tia sáng chói mắt sáng ngời, giống như một vì sao rơi mà bay ra khỏi tường thành, thẳng hướng liên quân Vương Tạ phóng tới!
Cùng lúc đó, ở cột cờ trên tường thành.
Vương Kim Thánh đang ảo tưởng sau khi phá thành phải làm thế nào ngược sát Thôi Hằng cùng với dân chúng trong thành bỗng nhiên mặt liền biến sắc, trong lòng của hắn không lý do dâng lên một loại cảm giác hốt hoảng, giống như là sắp đại họa lâm đầu.
"Chuyện gì xảy ra, cha ta cùng cậu ta đã dẫn quân tới, trong nháy mắt liền có thể phá thành, còn có thể có cái tai họa gì? " Vương Kim Thánh nhíu mày, lắc lắc đầu "Nhất định là những ngày qua ta bị hành hạ quá nhiều, chờ sau khi phá thành, ta nhất định phải..."
Nhưng mà vừa lúc đó, ý niệm suy nghĩ trong đầu của hắn hơi ngừng.
Vào giờ phút này, một màn bất ngờ xảy ra nơi xa xa kia, để cho đầu óc của hắn trở nên hỗn loạn tưng bừng.
Chỉ còn lại có một cái ý niệm ——
"Điều này, điều này sao có thể? !"
Ùng ùng!
Tiếng nổ vang đinh tai nhức óc theo ý nguyện truyền tới, vô số cát bụi hòn đá bị bắn lên thiên không.
Đất đai kịch liệt run rẩy, tường thành cả tòa Quận Thành Quận Lỗ đều lắc lư muốn ngã.
Đám người Trần Đồng, Chu Hoằng Dịch trên tường thành mặt lộ vẻ hoảng sợ, quân lính thủ vệ trên tường thành càng là trố mắt nghẹn họng nhìn về phía trước.
Đất đai dưới chân liên quân mấy chục ngàn người của hai nhà Vương Tạ, phạm vi mặt đất chu vi mấy dặm, lại ——
Bất thình lình sụp xuống!
Bạn cần đăng nhập để bình luận