Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 187: Dưới Kim Quang Sơn, thần tăng áo trắng (1)

"Thì ra ngươi chính là cái tên Trần Huệ Thế đó! " Nhâm Nguyên Khuê nghe một chút liền ngay lập tức nhận ra thân phận Huệ Thế, hừ lạnh nói "Thôi Hằng chính là giáo dục cấp dưới như vậy sao?"
"Càn rỡ, ngươi dám bất kính với đại nhân? ! " Huệ Thế nhất thời mở trừng hai mắt, thân hình hơi lay nhẹ, trong nháy mắt liền vượt qua khoảng cách mấy trượng, đi tới trước mặt Nhâm Nguyên Khuê, cầm cương đao trong tay gác lên trên cổ của hắn.
"Ngươi? ! " Nhâm Nguyên Khuê cảm thấy xúc cảm lạnh như băng trên cổ mình, cùng với sát ý như ngưng tụ thành thực chất đến từ Huệ Thế, trong lòng hoảng sợ không thôi.
Võ công của Huệ Thế xa xa nằm ngoài dự đoán của hắn.
Thân là Quận Trưởng nắm thực lực quân sự mạnh nhất của Phong Châu, võ công của hắn không tính là yếu, đã đạt đến tầng thứ cảnh giới Hóa Khí, đặt ở trên giang hồ đủ để được người tôn xưng là Tông Sư.
Nhưng mà Tông Sư Hóa Cảnh so sánh cùng Tiên Thiên Đại Tông Sư như Huệ Thế, chênh lệch vẫn còn quá lớn.
Nhâm Nguyên Khuê rõ ràng có thể cảm giác, chính mình ở dưới đao của đối phương tuyệt không có nửa điểm cơ hội phản kháng, vì vậy hắn tại chỗ liền sợ, vội vàng nói: "Có gì thì nói, có gì thì nói a."
"Không nghĩ tới cái tên sứ giả đưa tin Thôi Hằng phái ra cũng là Tiên Thiên Đại Tông Sư. " Vệ Hùng cũng là kinh hãi không thôi, hắn coi như Trợ Lý Châu Mục U Châu, địa vị tôn sùng, cũng chưa từng thấy qua bao nhiêu Tiên Thiên Đại Tông Sư, nhất là trẻ tuổi như vậy.
"Nếu cái tên Thôi Hằng kia thật chỉ là một người, tuyệt đối không thể có thuộc hạ như vậy, nhất định là Đạo Nhất Cung phái người giúp đỡ, vì giúp hắn tạo thế, bắt xuống vị trí Châu Mục Phong Châu.
"Như thế xem ra, Đạo Nhất Cung thật đúng là chịu dốc hết vốn liếng a, cao thủ như vậy đều phái ra, coi như là đứng đầu đạo môn, Tiên Thiên Đại Tông Sư trẻ tuổi như vậy cũng không có nhiều đi."
Huệ Thế nhìn vẫn chưa tới ba mươi tuổi.
Tiên Thiên Đại Tông Sư tầm tuổi này, dõi mắt toàn bộ thiên hạ đều có thể nói là phượng mao lân giác.
Bất quá, điều này cũng làm cho Vệ Hùng càng xác thực tin vào suy luận chính mình lúc trước cùng Nhâm Nguyên Khuê suy ra —— Thôi Hằng vô cùng có khả năng chính là một con cờ Đạo Nhất Cung đẩy ra.
"Nhất định phải dành thời gian mời đại sư của Bảo Lâm Thiền Viện tới, nếu không lợi ích của ta ở Phong Châu chắc chắn tổn hao nhiều! " Vệ Hùng thầm hạ quyết tâm, dự định sau khi rời đi Quận Lạc An, liền trực tiếp đi Kim Quang Sơn ở Dự Châu, viếng thăm Bảo Lâm Thiền Tự.
Huệ Thế thì lại cũng không thèm để ý bọn họ là nghĩ như thế nào, thấy hai người này thái độ hòa hoãn, liền thu hồi cương đao, lấy ra một phong thơ giao cho Nhâm Nguyên Khuê, hừ lạnh nói: "Đây là thơ đại nhân chúng ta đưa cho ngươi, làm theo là được."
Nói xong, hắn liền trực tiếp giơ đao hướng bên ngoài nha môn Quận thủ phủ đi ra, lúc đi tới cửa, bỗng nhiên ngừng lại "Về sau quản tốt chó giữ cửa!"
Lúc này mới cất bước rời đi.
Chờ đến khi Huệ Thế rời đi, Nhâm Nguyên Khuê tức giận cả người phát run, giơ ngón tay chỉ ngoài cửa, há miệng muốn tức giận mắng, nhưng mà lại sợ Huệ Thế còn chưa đi xa nghe được, cũng chỉ đành ngậm miệng lại, cố nén lửa giận, mở ra lá thư này.
Bên trong chính là một câu nói kia của Thôi Hằng.
"Ta muốn làm Châu Mục Phong Châu, hi vọng tất cả các vị bằng lòng!"
Xoẹt!
Nhâm Nguyên Khuê trực tiếp đem phong thư này xé thành mảnh nhỏ, hung hãn quăng ra ngoài, nổi giận mắng: "Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng a!"
Ngay sau đó, hắn nhìn về phía Vệ Hùng, trầm giọng nói: "Trợ Lý đại nhân, ta cùng với ngài cùng đi Dự Châu, nhất định phải mời đại sư của Bảo Lâm Thiền Viện tới, giết hết uy phong của hắn!"
"Được ! " Vệ Hùng gật đầu một cái nói "Chúng ta đây liền cùng đi, người này quả thật quá mức lớn lối."
. . .
Sau khi Huệ Thế rời Quận Thành Lạc An, liền đi đến trạm cuối cùng của chuyến đi này.
Phong Châu Châu Phủ.
Thân là Thủ Phủ một Châu, nơi này tình trạng dân sinh nếu so với những Quận khác tốt hơn không ít, nhưng cũng hết sức có hạn, bách tính chẳng qua là miễn cưỡng có thể ăn no mà thôi.
Bất quá, con đường Huệ Thế đi tới nơi này, đã gặp rất nhiều Quận Huyện kỳ lạ, tình hình ở Phong Châu Châu Phủ nơi này đã coi như là thượng đẳng, cho hắn ấn tượng ngược lại coi như không tệ.
Hơn nữa, sau khi tìm bách tính hỏi thăm biết được, Phong Châu Châu Phủ trước kia thật ra thì cũng không có gì đặc biệt, mọi người cơ bản đều là ăn bữa trước không có bữa sau, còn thường xuyên bị quan lại bốc lột, sinh hoạt vô cùng chật vật.
Tất cả mọi thứ ở hiện tại đều là từ sau khi Châu Mục Tào Quyền của Phong Châu ban đầu bị ám sát, Trợ Lý Ngô Dận thay mặt cầm quyền, mới bắt đầu trở nên khá hơn.
Vì vậy, Huệ Thế liền dựa theo lễ phép bình thường, sau khi đưa lên thiệp xin gặp, mới đi bái kiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận