Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 210: Cong ngón phá Tiên Binh, trên trời cao ba vạn trượng (1)

Thôi Hằng!
Gần đây cái tên này thường xuyên vang lên bên tai con em nhà họ Vương ở Lang Gia.
Mới đầu, tất cả mọi người đều cho rằng người này to gan lớn mật, lại dám khiêu khích nhà họ Vương, đơn giản là không biết sống chết, rất nhanh sẽ bị gia tộc trừng phạt, chết không có chỗ chôn.
Nhưng khi đó chủ sự chi thứ hai quản lý các hạng sự vụ của gia tộc Vương Thanh Hà, lại chủ trương không thể hành động thiếu suy nghĩ, cho rằng Thôi Hằng ở Quận Thành Quận Lỗ bên kia bày bẫy rập, tùy tiện đi qua sẽ để cho gia tộc chịu tổn thất.
Bắt đầu từ lúc đó, cái tên Thôi Hằng này tại trong toàn bộ nhà họ Vương càng truyền càng xa.
Sau đó, chính là Vương Thanh Hà "Thay đổi chủ ý ", rồi cùng Tạ Bắc Hành liên thủ, đi Quận Thành Quận Lỗ cứu người, cuối cùng rơi vào kết cục toàn quân bị diệt, một người đều không thể trở về.
Điều này càng làm cho cái tên Thôi Hằng này ở bên trong nhà họ Vương khuếch tán rộng khắp, gần như mỗi người đều biết.
Nhất là sau khi biết Thôi Hằng đã thăng chức lên làm Châu Mục Phong Châu, phản ứng của người trong Vương gia nơi này càng lớn hơn, thậm chí đã có một vài thiếu niên lập chí, chờ võ công của mình thành công, nhất định phải đi giết Thôi Hằng, vì rửa sạch khuất nhục cho gia tộc của mình, lấy lại mặt mũi.
Nhưng mà phần lớn người đều không cho là mình có thể cùng Thôi Hằng sinh ra tiếp xúc trực tiếp gì.
Dù sao, trừ đi một ít thiếu niên nhiệt huyết, cùng với chủ sự gia tộc cùng những con em nồng cốt kia, đối với đa số thành viên phổ thông của nhà họ Vương mà nói, mặt mũi của nhà họ Vương cũng không có trọng yếu bao nhiêu, bọn họ cũng sẽ không vì vậy đi đối phó Thôi Hằng.
Chính mình sẽ không đi, chẳng lẽ cái tên Thôi Hằng kia còn sẽ tự mình giết tới sao?
Đùa gì thế.
Nơi này chính là nhà họ Vương, một trong những thế gia cường đại nhất trên thiên hạ, còn có một vị Thần Cảnh cùng một vị Thiên Sứ Thượng Giới trấn giữ!
Ai dám giết tới?
Nhưng mà, tuyệt đối không ngờ rằng, Thôi Hằng tới thật.
Hơn nữa còn là dùng một loại phương thức để cho tất cả mọi người trong nhà họ Vương nằm mộng cũng không nghĩ tới, đi tới trước mặt bọn họ.
Không, là đi tới trên mặt của bọn hắn!
Phần lớn người trong khu nhà chính Vương gia, sau khi nghe được thanh âm của Thôi Hằng, tâm thần kinh hãi, cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên.
Đây là một người trẻ tuổi nhìn chỉ có chừng hai mươi tuổi, dung mạo anh tuấn cực kỳ, đường nét ngũ quan nhu hòa mà hoàn mỹ, người mặc áo bào rộng màu xanh nhạt, đứng lơ lửng trên trời.
Ánh mặt trời sáng ngời từ sau lưng của hắn chiếu tới, phảng phất có ngàn tỉ tầng hào quang hội tụ ở trên người hắn.
Liền giống như một tôn Thiên Thần cao cao tại thượng, đang dõi mắt nhìn xuống nhân gian.
"Tiên, tiên nhân!"
"Bái kiến tiên nhân! !"
Theo sau người con cháu đầu tiên của nhà họ Vương quỳ xuống hướng Thôi Hằng lễ bái, càng ngày càng nhiều con cháu nhà họ Vương quỳ xuống, miệng hô Tiên Nhân, hướng Thôi Hằng cúi đầu.
Kể cả người trong Thần Cảnh như Vương Hoài Nghĩa cũng là sợ hãi không thôi.
Hắn mặc dù không có quỳ xuống, nhưng là trong lòng sớm đã không có chút ý niệm phản kháng nào, chỉ còn lại có vô hận hối tiếc.
Chính mình thật là chán sống, làm sao nhất định phải đi trêu chọc một vị Tiên Thần như vậy? !
Loại thủ đoạn trực tiếp đem toàn bộ khu nhà chính Vương gia nhấc lên trời cao bốn ngàn trượng, tuyệt đối là đại thần thông của tiên gia a!
Lúc trước chính mình lại là tính toán muốn giết vị Tiên Thần này.
Thật là cực kỳ buồn cười!
Vương Đông Lâm thì là toàn thân căng thẳng, khóc không ra nước mắt, hắn đã hoàn toàn hoảng hồn, không biết nên làm như thế nào.
Lấy nhận thức có chút nông cạn của hắn, thậm chí đều không cách nào đoán được uy năng lúc này Thôi Hằng bày ra thuộc về tầng thứ gì, là Địa Tiên hay là Thiên Tiên?
Dù sao khẳng định không phải là Nhân Tiên.
"Không cần khẩn trương."
Thanh âm Thôi Hằng vẫn ôn hòa như cũ, hắn từ trên không trung hơi chút nhìn xuống mọi người nhà họ Vương mấy lần, liền chậm rãi hạ xuống, đi tới trước mặt Vương Đông Lâm cùng Vương Hoài Nghĩa.
Hai người theo bản năng lui về phía sau, vô cùng cảnh giác nhìn Thôi Hằng.
Mà tám gã chủ sự sau lưng hai người bọn họ thì đã không thể kiên trì được nữa, lúc này hai chân mềm nhũn, tất cả đều ùm ùm quỳ ngã trên đất, đầu rạp xuống đất, đầu cũng không dám ngẩng lên, lại không dám nhìn thẳng Thôi Hằng.
Thôi Hằng nhìn vòng quanh tứ phương, thấy được từng đạo ánh sáng màu xanh hội tụ tới, cuối cùng ánh mắt của hắn rơi vào trên người Vương Hoài Nghĩa, khẽ cười nói: "Ngươi đây còn nhớ ta không?"
Cùng lúc đó, hắn thả ra một tia khí tức thần lực dựa theo võ công Vương gia biến hóa ra.
Vương Hoài Nghĩa nhất thời như bị sét đánh, không thể tin nhìn Thôi Hằng, kinh hô: "Là, là ngươi, người kia lại là ngươi, tại sao có thể là ngươi? !"
Hắn đã nhận ra, cỗ khí tức thần lực này rõ ràng chính là vị "Thiên Sứ " ngày đó.
Người kia lại là Thôi Hằng giả trang!
Trong chớp nhoáng này, Vương Hoài Nghĩa cơ hồ muốn ngất đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận