Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 212: Cong ngón phá Tiên Binh, trên trời cao ba vạn trượng (3)

Có điều, uy lực sinh ra khi Thôi Hằng cong ngón búng ra, xa xa không chỉ như thế.
Ầm!
Ở sau khi ánh đao cùng Tiên Binh đều bị chém nát, Vương Đông Lâm bỗng nhiên lại nghe được phía sau mình truyền đến một tiếng nổ vang đinh tai nhức óc.
Thanh âm này làm cho thân thể của hắn bỗng nhiên căng thẳng, theo bản năng quay đầu nhìn sang.
Sau đó, hắn liếc mắt liền thấy được phần dưới cùng của mảnh đất này, thấy được bầu trời một hướng khác.
Vốn dĩ phía sau của hắn phải có phế tích của sảnh nghị sự, cùng với quần thể kiến trúc dài đến hơn ba trăm trượng, nhưng bây giờ chỉ còn lại có một cái rãnh sâu khổng lồ xuyên qua đến ba trăm trượng bên ngoài, rộng chừng mấy chục trượng.
Hết thảy trong đó, toàn bộ đều hóa thành hư ảo.
Ngay cả Vương Hoài Nghĩa mới vừa may mắn né tránh ánh đao, cũng ở bên dưới uy năng một lần búng ngón tay này tan thành mây khói, mảnh xương vụn cũng không có.
Đám người Vương gia còn sót lại nhìn thấy một màn này, tất cả đều quỳ dưới đất run lẩy bẩy, thở mạnh một cái cũng không dám.
Cái gì gọi là cường đại?
Cái này chính là cường đại!
Ùm!
Vương Đông Lâm rốt cuộc buông tha chống cự, quỳ trên đất, nằm rạp xuống ở trước mặt Thôi Hằng, hít sâu một hơi, cắn răng nói: "Ngươi giết ta đi."
"Lại không phải là cầu xin tha thứ sao? " Thôi Hằng mắt nhìn xuống Vương Đông Lâm, khẽ cười nói.
Cùng lúc đó, hắn từ trên người Vương Đông Lâm thấy được hào quang màu xám nồng nặc, đây là tâm tình bi đã hoàn toàn tuyệt vọng.
"Ngươi nói ngươi là sư phụ của Hằng Hà Chân Nhân cùng Hồng Vũ Thiên Vương, ta làm sao có thể còn mạng đây? " Vương Đông Lâm thê thảm cười một tiếng "Ngươi cũng không cần hỏi ta cái gì, ta đây cái gì cũng sẽ không nói."
"Phải không? " Thôi Hằng cười không nói, sử dụng pháp lực, để cho khối thổ địa dưới chân này bắt đầu lại bay lên trên.
Ùng ùng!
Vương Đông Lâm chợt nghe thổ địa dưới chân mình lại truyền tới từng trận nổ vang.
Đồng thời cơn lốc một lần nữa từ bên trên rót ngược xuống dưới, sức gió một lần này so với trước kia còn lớn hơn, thậm chí đè hắn ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được.
Lại đang tăng lên!
Vương Đông Lâm có thể cảm giác được một cách rõ ràng, khu nhà chính Vương gia cùng với khối thổ địa phía dưới này, lại bắt đầu tiếp tục bay lên trên cao.
Mới vừa rồi cũng đã là trời cao bốn ngàn trượng, bay lên nữa vậy tới chỗ nào? !
Cái tên Thôi Hằng này muốn làm gì? !
Dần dần, Vương Đông Lâm cảm giác thân thể của mình trở nên càng ngày càng nặng nề, hô hấp cũng biến thành càng ngày càng khó khăn, cực độ giá rét cũng bắt đầu ăn mòn thân thể của hắn.
Năng lực Thần Cảnh đã không đủ để để cho hắn bảo vệ mình sinh tồn ở trên bầu trời cao vạn trượng.
Có điều khối thổ địa này vẫn còn tiếp tục hướng lên!
Dần dần ngay cả ánh sáng đều không thấy bóng dáng, Vương Đông Lâm chỉ cảm thấy chính mình hình như là thoáng cái rơi vào trong bóng tối vĩnh hằng.
Khóe mắt hắn xéo qua nhìn về phía chung quanh, lại chỉ thấy một màu đen kịt, đưa tay không thấy được năm ngón.
"Đây là ở trên trời sao? " Hô hấp của hắn đã ngưng lại, ý thức đều có chút mơ hồ, suy nghĩ trong đầu cũng biến thành vô cùng chậm chạp "Hay là nói ta đã chết?"
Vừa lúc đó, Vương Đông Lâm bỗng nhiên cảm giác trước mắt mình sáng choang, phảng phất thoáng cái liền từ đêm tối vô tận đi tới ban ngày, hắn một lần nữa thấy được thân ảnh Thôi Hằng, cũng thấy rõ tình huống chung quanh.
Nơi này dường như vẫn là trong trời cao, khối thổ địa ở dưới chân này vẫn đang bay lên trên cao.
Nhưng quỷ dị là không có cơn lốc từ bên trên rót ngược.
Chung quanh là vô số màu sắc đủ loại pha trộn với nhau, hoặc là vòng sáng, hoặc là tia sáng, tất cả chúng nó va chạm lẫn nhau, tóe ra từng đạo điện quang lòe loẹt lóa mắt, chiếu sáng hết thảy nơi này.
Bất quá, đạo ánh sáng mới vừa sáng lên kia rất nhanh thì biến mất, cái cảnh tượng kỳ dị vô số loại màu sắc đan vào nhau kia cũng biến mất ở trong mắt Vương Đông Lâm.
Hết thảy trước mắt lần nữa trở nên cực độ hắc ám.
Vương Đông Lâm chỉ cảm thấy nội tâm của mình một lần nữa chìm vào vực sâu không đáy.
Ở trong hoàn cảnh quang ám trùng điệp lần nữa biến hóa thành rơi vào hắc ám này, để cho hắn dâng lên một cỗ cảm giác sợ hãi cùng tuyệt vọng khó mà nói nên lời.
Đây là cực hạn tra tấn trên tinh thần.
"Cùng ta giảng một chút chuyện về Thiên Khư giới, còn có Hồng Vũ cùng Hằng Hà đi. " Thanh âm lạnh lùng trong trẻo của Thôi Hằng vang lên, "Ngươi phải nói ra hết thảy những gì ngươi biết, liền từ tình huống bản thân của ngươi bắt đầu đi."
Ở trong nháy mắt khi Vương Đông Lâm nghe được thanh âm của Thôi Hằng, hắn bỗng nhiên cũng cảm giác được cảm giác dị thường trên người mình đều biến mất hết, hô hấp khôi phục bình thường, cũng sẽ không cảm giác giá rét, ngay cả bóng tối vô tận kia cũng bị một đoàn ánh lửa trôi lơ lửng ở phía trên xua tan.
"Ta, ta nói, ta cái gì cũng nói! " Vương Đông Lâm hít một hơi thật sâu, hiện tại hắn lần đầu tiên cảm giác được, thì ra có thể hô hấp bình thường là chuyện hạnh phúc như vậy.
Chính mình vốn cho là mình có thể dù chết cũng không nói, dù sao nói cũng chết.
Nhưng mà sau khi có trải nghiệm vừa rồi, hắn phát hiện mình sai lầm rồi.
Sai hoàn toàn!
Coi như đều là chết, cũng có kiểu chết bất đồng!
Vương Đông Lâm hơi bình phục một chút tâm tình, lần nữa hít sâu một hơi nói "Ta tên là Vương Đông Lâm, là con em nhà họ Vương ở Giang Đông nước Đại Chu Thiên Khư Giới, là con trai thứ ba mươi mốt của gia chủ đương thời.
"Ta từng được coi là con em dòng chính trẻ tuổi nhất nhà họ Vương ở Giang Đông, cùng đi theo cha, đi thế gia đứng đầu thiên hạ, nhà họ Bùi ở Lâm Giang, tham gia tiệc mừng thọ của Thiên Nhân..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận