Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 257: Phi kiếm lấy đầu người ngoài ngàn dặm (4)

Tin tức đại quân trăm vạn sắp tấn công Phong Châu, muốn đến tru diệt Thôi Hằng, đã truyền đến Phong Châu Châu Phủ.
Điều này làm cho vô số dân chúng cảm thấy bất an, lòng người bàng hoàng.
Đừng nói là bách tính, coi như là một ít quan viên trong nha môn Châu Mục Phong Châu Phủ Thành, đều bắt đầu hoang mang, không chịu nổi dù chỉ một ngày, đến nỗi thậm chí đã có vài người bắt đầu tìm đường lui.
Đối với những chuyện này, Thôi Hằng đều thấy ở trong mắt, nhưng cũng không thèm để ý.
Người hắn quen biết vẫn tụ tập ở bên người.
Đám người Huệ Thế, Lưu Lập Đào, Trần Đồng, Trương Sấu Minh tự nhiên không cần nói nhiều, đều là người tùy tùng vững chắc của Thôi Hằng.
Liễu Y Vân cũng mang theo bốn vị Thần Cảnh phái Tiên Hà đi tới Phong Châu Phủ Thành.
Muốn giúp tổ sư gia một tay.
Buổi lễ mừng mở lại sơn môn của phái Tiên Hà cũng dời lại.
Trịnh Nam Huân cùng Trúc Tình Chân Nhân dự định đi công kích hậu phương của đám “Liên quân dẹp Thôi” kia.
Hứa Phong An cũng từ Ngọc Hoa Kiếm Các bên kia chạy tới, muốn dốc một phần lực.
Ngô Dận cũng từ trong chồng sách đi ra.
...
Lúc này, bên trong nha môn phủ Châu Mục.
Một đám người kia tụ tập với nhau, đều nhìn Thôi Hằng.
Dù sao, người mặc dù rất nhiều, nhưng chỉ có một vị đưa ra quyết định sau cùng.
"Sứ Quân, trận đánh này, chúng ta đánh như thế nào? " Trần Đồng thân làm Binh Tào xử lý chuyện binh, dựa theo chức trách của mình, thay mặt mọi người đưa ra cái vấn đề này.
"Chúng ta phải đánh trận sao? " Thôi Hằng nhưng là không trả lời mà hỏi lại, khẽ cười nói "Cái gọi là 'Liên quân dẹp Thôi' được xưng có hai trăm vạn người, chúng ta lại không thể đem hai triệu người này đều giết sạch."
Mọi người nghe vậy trố mắt nhìn nhau, đây là ý gì?
Không đánh giặc?
"Ý của Sứ Quân là, tru diệt những kẻ đầu lĩnh kia? " Trần Đồng nghi ngờ nói.
"Không, chỉ giết thì không có ý nghĩa. " Thôi Hằng khẽ gật đầu một cái, cười nói "Còn phải tâm lý chiến, nhất định phải để cho bọn họ cảm thấy sợ hãi mới được, Lưu Quản Trị, đồ vật lúc trước ta bảo ngươi chuẩn bị mang theo chưa?"
"Ở chỗ này, Sứ Quân. " Lưu Lập Đào nghe vậy lập tức bước ra khỏi hàng, từ trong tay áo lấy ra một nhúm thanh tre, phía trên có khắc lần lượt từng cái tên, cung kính trình cho Thôi Hằng.
"Ừ, chính là vật này. " Thôi Hằng nhẹ gật đầu, đem những thanh tre này thả ở trong tay, biểu diễn cho mọi người xem "Trên đây chính là viết tên của những kẻ đầu lĩnh kia.
"Tổng cộng hai mươi bảy người, có Thần Cảnh, có Châu Mục, có Tông Chủ, có Gia Chủ, có đủ loại đủ kiểu quyền quý, tên bọn họ đều viết ở trên những thanh tre này.
"Kể từ mai, ta mỗi ngày đều sẽ ở chỗ này ngẫu nhiên rút ra ba cái thanh tre, chọn lựa ba người may mắn nhất, dùng Hồng Vũ kiếm lấy đi đầu lâu của bọn họ."
"Sứ Quân, nơi này cách doanh trướng loạn quân phải có hơn nghìn dặm xa. " Trần Đồng hơi nghi hoặc một chút hỏi "Nếu như vậy, ngài chẳng phải là mỗi ngày phải đi một vòng gần ba nghìn dặm?"
"Không cần đi đường. " Thôi Hằng lắc đầu một cái, khẽ cười nói "Ngoài ngàn dặm, phi kiếm cắt đầu. Đó cũng không phải chuyện khó khăn gì."
Cùng lúc đó, Hồng Vũ Kiếm bên tay hắn nhất thời liền bay lên, quanh quẩn trên không trung reo vang.
Giống như là một đứa bé, đang vui vẻ khiêu vũ.
Mọi người nghe vậy đều trầm mặc, lại nhìn một chút thanh trường kiếm tự do bay múa trên không này, lần nữa im lặng.
Tất nhiên vẫn là kiến thức của bọn hắn quá mức nông cạn, ngay cả loại truyền thuyết thần thoại phi kiếm cách ngàn dặm lấy đầu người này đều không nghĩ tới...
Nhưng mà ai có thể nghĩ đến chứ?
Loại chuyện trong truyền thuyết thần thoại này, lại thật có thể biến thành sự thật!
Quá bất hợp lí!
"Đúng rồi, nếu là bọn họ cứ chết đi không rõ ràng như vậy cũng không tốt lắm."
Thôi Hằng như là lại nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên nói với Lưu Lập Đào "Lưu Quản Trị, ngươi thay ta đi doanh trướng đám loạn quân kia một chuyến được không? Đem chuyện ta muốn lấy đầu từng người bọn họ, nói rõ ràng."
"Hả? ! " Lưu Lập Đào nghe vậy có chút ngây ngốc, suýt chút nữa chết đứng, nhưng hắn vẫn gật đầu đồng ý "Vâng, xin nghe lệnh Sứ Quân."
"Chớ có lộ vẻ thấy chết không sờn như vậy. " Thôi Hằng khẽ cười nói “Nếu mà bọn họ dám gây bất lợi cho ngươi, chỉ cần nhìn lên trời hô to một tiếng 'Sứ Quân cứu ta ". Ngay lập tức sẽ có cứu viện hạ xuống."
Gần đây ánh sáng thất tình có tăng lên trên tính chất một giai đoạn, hắn từ trong đó suy nghĩ ra một ít thủ đoạn cách không làm phép.
Lần này vừa lúc có thể thử một chút.
"Đa tạ Sứ Quân! " Lưu Lập Đào trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại có chút hưng phấn, lại hít sâu một hơi nói "Hạ quan có thể hay không nắm danh sách những người này, đi trong doanh trướng của bọn họ tuyên đọc thông báo tử vong?"
"Thông báo tử vong? " Thôi Hằng nghe vậy sững sờ, ngay sau đó cười nói "Tất nhiên là được."
...
Quận Thành Thường Hưng Phong Châu.
Nơi này đã bị liên quân dẹp Thôi chiếm cứ, nha môn Quận Trưởng trở thành địa phương đông đảo thủ lĩnh nghị sự.
Nói là nghị sự, thật ra thì chính là vì phân phối chỗ tốt mà cãi nhau.
Ai cũng không phục ai.
Châu Mục U Châu Thẩm Du thân là một trong những thủ lĩnh, cũng ở trong nha môn này.
Nhưng hắn cũng không có hứng cùng người cãi vã.
Lúc này, hắn nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, trong lòng đau khổ.
Nhìn đám người kia còn chưa có đem Phong Châu đánh xuống, cũng còn chưa giết chết Thôi Hằng, liền bắt đầu thảo luận cái Quận nào, Huyện nào, sông nào, ngọn núi nào nên phân ra sao.
Trong lòng Thẩm Du đã đem Vương Đông Lâm mắng vô số lần, hắn cảm giác mình đã lên phải thuyền giặc.
Còn con mẹ nó không nhảy xuống được!
"Báo cáo!"
Vừa lúc đó, bên ngoài vang lên thanh âm lính truyền tin.
Cãi vã trong nha môn chợt dừng lại.
"Sứ giả của Châu Mục Phong Châu Thôi Hằng cầu kiến!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận