Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 277: Thí chủ, ngươi cùng Phật ta hữu duyên (1)

Thôi Hằng thấy vẻ mặt Trịnh Nam Huân có chút lo lắng, nghi ngờ dò hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Trịnh Nam Huân xem như một trong hai vị Nhân Tiên còn lại của phái Tiên Hà, vì an toàn của cả môn phái, nàng sẽ không tùy tiện xuống núi.
Lần này bỗng nhiên tới, hơn phân nửa là có chuyện khẩn cấp gì.
"Sư tổ, cùng Bảo Lâm Thiền Viện có liên quan. " Trịnh Nam Huân vẻ mặt nghiêm túc nói "Đệ tử nhận được tin tức, trong những ngày gần đây, Bảo Lâm Thiền Viện đột nhiên bắt đầu trắng trợn truyền giáo ở Dự Châu.
"Hơn nữa, bọn họ không biết dùng thủ đoạn gì, lại có thể để cho phần lớn người trong huyện, trong một đêm toàn bộ thờ phượng cái gọi Bảo Lâm Phật Đà, đệ tử cho rằng chuyện này không phải chuyện đùa, liền tới bẩm báo với sư tổ ngài."
"Trong một đêm để cho phần lớn người trong huyện tin phụng Bảo Lâm Phật Đà? " Thôi Hằng nghe vậy nhất thời nhíu mày, trầm giọng nói "Bảo Lâm Thiền Viện lại có bản lãnh như vậy."
Đất đai một huyện ít nhất cũng có mấy trăm ngàn người, muốn trong một đêm cải biến tư tưởng của nhiều người như vậy, tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.
Đây là mê hoặc lòng người trên quy mô lớn!
Dù cho người chịu ảnh hưởng cũng chỉ là người bình thường, cũng cần lực lượng thần hồn cực kỳ mạnh mẽ, hơn nữa còn phải có thủ đoạn đặc biệt mới được.
Ít nhất cái gọi là La Hán Bồ Tát là không đạt tới.
Dù sao, Bồ Tát cũng chỉ tương đương với luyện khí chín tầng.
"Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, đệ tử cũng không dám tin. " Trịnh Nam Huân gật đầu một cái nói "Ban đầu là có đệ tử chân truyền lịch luyện ở Dự Châu trở lại bẩm báo, sau khi đệ tử đi tới kiểm tra, phát hiện lại thật sự là như vậy, liền tới bẩm báo với tổ sư ngài."
Vô luận là phái Tiên Hà hay là Thôi Hằng, đều đem Bảo Lâm Thiền Viện coi là tử thù.
Thậm chí Thôi Hằng đều đã quyết định chờ sau khi Tiên Phật Thượng Giới hạ xuống, liền giết sạch hòa thượng của Bảo Lâm Thiền Viện.
Vào lúc này, Trịnh Nam Huân phát hiện Bảo Lâm Thiền Viện có dị động trên quy mô lớn như vậy, tự nhiên muốn bẩm báo cho Thôi Hằng.
" Ừ, cùng ta đi xem một chút đi. " Thôi Hằng nhẹ nhàng gật đầu, dưới chân trực tiếp dâng lên một đoàn mây lành, mang theo Trịnh Nam Huân bay lên bầu trời, hướng phương hướng Dự Châu phóng đi.
...
Bên trong Bảo Lâm Thiền Viện, hương khói cường thịnh.
Hơi khói cực kỳ đậm đà đang ở phía trên bảo tự đọng lại thành một mảnh mây khói, khắp nơi trong không khí đều tràn ngập mùi vị nhang đèn thiêu đốt.
Lúc này trời mới vừa tờ mờ sáng, nhưng người tới dâng hương cũng đã từ xếp hàng từ đỉnh Kim Quang Sơn đến dưới núi.
Đây sợ là có nhiều hơn vạn người.
Đối mặt lượng lớn khách hành hương như vậy, cho dù là hòa thượng Bảo Lâm Thiền Viện đều có chút bối rối.
Bọn họ không biết mấy ngày nay chuyện gì xảy ra.
Làm sao sẽ đưa tới biến hóa kịch liệt như vậy?
Mặc dù trước giờ Bảo Lâm Thiền Viện là thánh địa đệ nhất thiên hạ của Phật Môn, cũng có hương khói hưng thịnh, nhưng tuyệt không có giống như bây giờ, mỗi ngày đều có mấy trăm ngàn người tới dâng hương.
Quá khoa trương.
Chẳng qua, tuyệt đại đa số hòa thượng trong Bảo Lâm Thiền Viện đối với loại tình huống này đều là vô cùng hoan nghênh.
Mệt thì cũng hơi mệt, nhưng tiền hương khói là thật nhiều.
Tiền hương khói nhận được những ngày này, thậm chí còn nhiều hơn tổng cộng của nửa năm một năm trước đây.
Thật là kiếm bộn.
Cũng không có người chú ý tới, những khách hành hương tới dâng hương bái Phật này cũng không bình thường.
Bọn họ ánh mắt trống rỗng, vẻ mặt đờ đẫn.
Trên mặt mặc dù mang nụ cười, nhưng đều hết sức gượng gạo.
Mỗi một người đều giống như cái xác biết đi vậy.
Dù sao, những hòa thượng này một lòng bận bịu đếm tiền, nào có tâm tư đi quan sát biểu tình của khách hành hương.
Đối với bọn họ mà nói, có thời gian rảnh rỗi đó, còn không bằng dự tính xem mình về sau muốn mua bao nhiêu đất đai, hay âm thầm nuôi mấy người tiểu thiếp đây.
Vào giờ phút này, ở sau núi, trong cấm địa Bảo Lâm Thiền Viện, Huyền Không hòa thượng đang ngồi xếp bằng.
Cả người hắn lơ lửng giữa không trung, hai mắt hơi khép, vẻ mặt nghiêm túc, hít thở ra vào mây khói hương khói hội tụ trên trời.
Từng tia từng sợi hơi khói từ không trung bay xuống, bị hắn hút vào trong cơ thể, một lát sau lại bị phun ra.
Nhưng mà lúc phun ra, hơi khói ban đầu đã hóa thành kim quang mang theo màu đỏ nhàn nhạt.
Những kim quang này hội tụ ở sau lưng Huyền Không hòa thượng, chậm rãi phác họa ra đường nét hư ảnh một tôn Phật Đà.
Phật Đà có bốn đầu tám tay, tay cầm tám món phật bảo.
Phía sau càng có hư ảnh vô số bảo vật chìm nổi.
Chính là tổ sư Bảo Lâm Thiền Tự ——
Bảo Lâm Phật Đà!
Huyền Không hòa thượng thân là một vị Phật tử, nắm giữ năng lực mượn nhờ Pháp Ấn Phật Đà ngưng tụ hóa thân Phật Đà!
Mà vật liệu ngưng tụ ra hóa thân Phật Đà, chính là nguyện lực cùng hương khói của chúng sinh.
"A Di Đà Phật!"
Huyền Không hòa thượng chắp hai tay, tụng niệm phật hiệu.
Hắn cảm giác hư ảnh Phật Đà phía sau mình càng ngày càng ngưng tụ, lực lượng trong cơ thể mình cũng biến thành càng ngày càng cường đại, nói nhỏ "Nguyện thiên hạ chúng sinh tất cả tin Phật ta!"
Cùng lúc đó, bên trên hư ảnh Phật Đà kia bỗng nhiên toát ra ánh sáng màu tím đen nhàn nhạt.
Những ánh sáng này tựa như một sợi lại một sợi xúc tu hướng ra phía ngoài kéo dài, nhưng sau khi rời đi hư ảnh Phật Đà ba thước liền tiến vào hư không.
Không biết cuối cùng vươn về phương nào.
...
Thôi Hằng cùng Trịnh Nam Huân đi tới Quận La Sơn ở phía Tây Nam Dự Châu.
Nơi này là địa phương giáp ranh của Dự Châu cùng Ba Châu, cách xa thủ phủ Dự Châu, đệ tử phái Tiên Hà chính là ở chỗ này phát hiện Bảo Lâm Thiền Viện đang trắng trợn truyền giáo.
Hai người ở bên ngoài Quận Thành La Sơn đáp xuống đám mây, làm bộ như người trong giang hồ thông thường đi tới trước cửa thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận