Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 292: Quả đấm của Hoàng Cân Lực Sĩ (3)

Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, gió lốc bao quanh Bạch Hổ Đồng Tử trong nháy mắt bị đánh vỡ. Cùng lúc đó, hư ảnh Bạch Hổ che ở trước người hắn cũng trực tiếp tán loạn.
Cái quả đấm hiện lên hào quang màu vàng sậm này, như bẻ gãy cành khô đánh vào trên người Bạch Hổ Đồng Tử.
“Làm sao có thể? ! Tại sao, đây là vì cái gì? !"
Trong lòng Bạch Hổ Đồng Tử điên cuồng rống giận, hắn không thể nào chấp nhận được tình huống bây giờ, từ nhỏ đến lớn hắn đều là trung tâm của mọi thứ, đều tự nhận mình là con cưng của trời.
Nhưng mà cho tới thời khắc này, hắn mới thật sự hiểu, chính mình cái gì cũng không phải.
Rời đi hoàn cảnh mọi người bảo vệ mình, thuận theo mình, hắn chính là một phế vật.
Khi chân chính đối mặt địch nhân cường đại, cũng chỉ có thể ngồi chờ chết.
"Ta, ta phải chết sao? !"
Ý thức Bạch Hổ Đồng Tử đều có chút mơ hồ, hắn chỉ cảm thấy toàn thân mình đau nhức vô cùng, tất cả xương cốt đều bể nát, cả người đều giống như là muốn nứt ra.
Ở dưới một quyền kia của Hoàng Cân Lực Sĩ, thân thể của hắn đã hoàn toàn bị hủy diệt.
Bạch Hổ Đồng Tử lúc này, vẻn vẹn chẳng qua là còn lưu lại một cái bề ngoài hình người mà thôi.
Ở bên trong hết thảy đều đã bị đánh nát.
Lập tức phải chết.
"Thật đáng cười, ta vậy mà còn đáp ứng vị Hoàng Đế kia, muốn giết Thôi Hằng, không nghĩ tới lại phải nuốt lời. . . " Trong lòng Bạch Hổ Đồng Tử bỗng nhiên dâng lên một cái ý niệm.
Ở thời khắc điểm cuối của sinh mệnh, hắn lại là nghĩ tới điều này.
Nhưng hắn cũng không biết, chính là Ngụy Dịch một mực đang dùng ngôn ngữ dẫn dụ hắn, để cho hắn làm ra quyết định tới bên này giết Thôi Hằng.
Sau đó, chỉ cần Hoàng Cân Lực Sĩ lại ra một quyền, hắn sẽ đi đời nhà ma.
Nhưng mà vào lúc này, Hoàng Cân Lực Sĩ chợt ngưng không ra tay với Bạch Hổ Đồng Tử, lại còn thả ra một đạo Pháp Lực, trợ giúp Bạch Hổ Đồng Tử ổn định thương thế.
Ngay sau đó, sau khi đạt được chữa trị căn bản, con Bạch Hổ non ký túc ở trong cơ thể Bạch Hổ Đồng Tử kia, liền bắt đầu phát huy tác dụng của nó.
Trên người con non Bạch Hổ này vận chuyển ra khí huyết chi lực nồng nặc, bắt đầu chữa trị thân thể Bạch Hổ Đồng Tử.
Trong nháy mắt, thân thể đang hấp hối, lúc nào cũng có thể tử vong của Bạch Hổ Đồng Tử, liền nhanh chóng khôi phục thành trạng thái trọng thương.
Mặc dù thương thế vẫn vô cùng nghiêm trọng, nhưng ít nhất không chết được.
"Được rồi, dẫn hắn xuống đây đi."
Bên tai Hoàng Cân Lực Sĩ truyền đến thanh âm Thôi Hằng, mới vừa rồi sở dĩ nó dừng công kích, còn tiến hành điều trị đối với Bạch Hổ Đồng Tử, cũng là bởi vì nghe được mệnh lệnh của Thôi Hằng.
Vì vậy, nó trực tiếp nắm cổ Bạch Hổ Đồng Tử trong tay, giống như là nắm cổ một con gà con.
Một cái tay khác chính là tùy tiện vồ một cái, liền đem mười tên Nhân Tiên trọng thương nắm ở trong tay.
Sau đó liền từ trên trời bay xuống.
. . .
Trong nha môn phủ Châu Mục.
Vô luận là Trịnh Nam Huân hay là Trương Sấu Minh, hay là đám người Liễu Y Vân, Huệ Thế, Trần Đồng, Lưu Lập Đào, đều đang đắm chìm trong khiếp sợ cực độ.
Mới vừa rồi cảnh tượng chiến đấu trên bầu trời quả thực quá khoa trương, gió nổi mây vần, ánh sáng bắn ra bốn phía, rõ ràng là ở trên không, lại vẫn sinh ra ảnh hưởng cực kỳ kịch liệt đối với mặt đất phía dưới.
Đây thật vẫn là chuyện người có thể làm được sao?
Đây chính là uy phong của Địa Tiên sao?
Mà sau khi Hoàng Cân Lực Sĩ một tay nhấc Bạch Hổ Đồng Tử, một tay nhấc mười Nhân Tiên đáp xuống, trong đầu mấy người kia càng là cảm giác choáng váng.
Một Địa Tiên, mười Nhân Tiên!
Ở trong tay Hoàng Cân Lực Sĩ, thật giống như là xách một xâu gà vịt ngỗng từ bên ngoài trở về.
Quá bất hợp lí!
Mà cường giả như vậy, còn phải xưng hô Thôi Hằng là Tiên Tôn!
"Sư tổ hắn. . . Rốt cuộc cường đại đến mức nào? " Trịnh Nam Huân không nhịn được than thở trong lòng.
Quá mạnh mẽ, thật sự là quá mạnh mẽ!
. . .
Ầm!
Bạch Hổ Đồng Tử bị Hoàng Cân Lực Sĩ ném xuống trước mặt Thôi Hằng.
Còn mười tên Nhân Tiên kia, bởi vì vẫn chưa nghĩ ra nên xử lý như thế nào, liền vẫn bị nó nắm trong tay.
Lúc này, đứng ở bên người Thôi Hằng, không phải ai khác, chính là ba người Vương Đông Dương.
Mà lúc này đây, Vương Đông Dương đã hoàn toàn bối rối.
Hắn không thể tin nhìn Bạch Hổ Đồng Tử thân bị thương nặng nằm trên đất.
Cái tên thiên kiêu của Ngự Thú Tiên Môn này, lại cũng bị bắt tới rồi hả? !
Thôi Hằng chú ý tới tâm tình biến hóa của Vương Đông Dương, khẽ cười nói: "Thế nào, các ngươi quen biết thằng nhóc này?"
Vương Đông Dương vội vàng mặt đầy nhún nhường mà nói: "Thượng Tiên, người này là con nuôi của chưởng môn Ngự Thú Tiên Môn trong chín đại Tiên Môn, cha mẹ của hắn cũng là trưởng lão Ngự Thú Tiên Môn, thân phận bất phàm. . ."
Thôi Hằng nghe Vương Đông Dương nói xong, liên tục gật đầu, nói với Bạch Hổ Đồng Tử: "Ngươi đã có thân phận như vậy, hẳn phải biết được lần này Thiên Khư Giới rốt cuộc tới bao nhiêu người, cũng đều là tầng thứ gì?"
"Hừ! " Bạch Hổ Đồng Tử lại chỉ hừ lạnh một tiếng, cũng không có làm ra hồi đáp gì.
Ầm!
Vừa lúc đó, tiếng bước chân nặng nề truyền tới, Hoàng Cân Lực Sĩ cách đó không xa chậm rãi đi tới, đang từng bước từng bước đến gần Bạch Hổ Đồng Tử.
Bạch Hổ Đồng Tử nghe được thanh âm này, thấy hình bóng này, thân thể không tự chủ được run rẩy, thở dài một hơi nói "Tình huống liên quan tới lần hàng lâm hạ giới này, ta quả thật biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận