Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 342: Hồng Phú Quý nhắn lại (3)

Chỉ chốc lát sau, Thôi Hằng liền mang theo mọi người quay về Hồng gia thôn.
Hồng Khang dẫn theo Hồng Thâm vội vã mà nhanh chóng đi qua, nhưng chỉ thấy được một vùng hoang tàn, khắp nơi đều có thi thể.
Toàn bộ người trong Hồng gia thôn đều gặp thảm, bị Tiền Thuận giết hại.
Hồng Khang nhìn thấy tình cảnh này, phẫn nộ đến toàn thân run rẩy.
Con hắn, con dâu, anh em, tỷ muội bây giờ toàn bộ đều biến thành thi thể.
“Thiên Hợp Thánh Giáo!” Hồng Khang cắn răng nghiến lợi, mặt đầy sát ý.
“Cha, mẹ. ..” Hồng Thâm cũng phát hiện thi thể của cha mẹ mình, gương mặt nhỏ trở nên tái mét, “Ta nhất định sẽ báo thù cho các ngươi!”
“Phát rồ!” Trương Sấu Minh cũng có chút tức giận.
“Tốt một cái Tiên Môn a!” Thôi Hằng chân mày cau lại.
“Thượng Tiên xin mời đi theo ta.” Hồng Khang miễn cưỡng điều chỉnh tâm tình, nói với Thôi Hằng, “Vật Tổ Tiên lưu lại liền ở bên này.”
“Trước tiên đem thi thể nơi này an táng đi.” Thôi Hằng khẽ thở dài.
“Thượng Tiên, để ta làm đi.” Trương Sấu Minh nói.
“Cũng tốt.” Thôi Hằng nhẹ nhàng gật đầu.
“Thượng Tiên nhân từ.” Hồng Khang cùng Hồng Thâm đều cùng bái tạ.
Trương Sấu Minh thân là Thần Cảnh đứng đầu nhất, làm việc còn rất là mau lẹ, không qua bao lâu liền đem người của Hồng gia thôn an táng chôn cất chỉnh tề.
Cũng dưới sự giúp đỡ của Hồng Khang, cũng lập được mộ bia cho từng phần mộ.
Hồng Thâm thì là dựa theo phân phó của ông nội, đi đem bí bảo tổ tiên truyền lại lấy tới.
Đây là một cái hộp gấm bằng gỗ hình dáng cổ xưa, dài khoảng 6 tấc, rộng và cao khoảng ba tấc.
“Thượng Tiên, đây chính là vật Tổ Tiên lưu lại.” Hồng Khang hai tay bưng lên hộp gấm đứa đến trước mặt Thôi Hằng.
Hộp gấm không có khóa lại, nhưng Thôi Hằng lại có thể thấy hộp gấm này hẳn có hơn hai trăm năm chưa từng bị mở ra.
Có thể thấy những hậu nhân này của Hồng Phú Quý cực kỳ quan tâm đến tổ huấn.
“Thượng Tiên, chúng ta có cần tránh đi hay không?” Trương Sấu Minh cẩn thận dò hỏi.
“Thượng Tiên, vậy chúng ta…” Hồng Khang cũng muốn hỏi.
“Không cần.” Thôi Hằng nhẹ nhàng lắc đầu, đem hộp gấm nhận vào trong tay, sau đó chậm rãi đem nó mở ra, liền thấy được một cái đồ vật hết sức quen thuộc.
Kỳ thật tại khi nhìn thấy hộp gấm này, hắn liền biết bên trong là cái gì.
Một sợi rễ dây leo khoai lang.
Phía trên tản ra linh khí nhàn nhạt, trải qua thời gian gần ba trăm năm, vẫn như cũ không thối rữa, đây là cây nông nghiệp sản phẩm của tân thủ nông trường, cũng là một trong những thứ ban đầu Thôi Hằng đưa cho Hồng Phú Quý.
Chẳng qua, sợi rễ dây leo khoai lang này hẳn chỉ là vật Hồng Phú Quý dùng để tỏ rõ thân phận, tại phía dưới sợi rễ dây leo khoai lang này, còn có một quyển thư tịch đã có chút ố vàng.



Đại Đồng Tập thực hành


..." Thôi Hằng nhìn đến tên của quyển thư tịch này, không khỏi có chút cảm khái, hắn lấy quyển thư tịch ra khỏi hộp gấm, mở ra trang bìa, nhìn đến câu nói thứ nhất chính là, “Kính mời Tiên Sinh phê duyệt.”
Thôi Hằng không nói gì, chỉ lẳng lặng lật xem, thậm chí cũng không có vận dụng thần niệm, mà là nhìn qua từng câu từng chữ, đây là sự tôn trọng của hắn đối với tâm huyết của Hồng Phú Quý.
Giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy cái đứa bé trai lòng ôm chí lớn kia lại đứng ở trước mặt mình, tự tay dâng lên sách


Ghi chép thực hành Đại Đồng Tập


để hắn phê duyệt.
Cũng đang giảng thuật quá trình cùng tâm lý những năm qua, cùng với một ít tâm đắc lĩnh hội khi thi hành Đạo này.
Nhưng trên thực tế, chỉ lưu lại một quyển sách, người đã sớm chẳng biết đi đâu.
Trương Sấu Minh, Hồng Khang, Hồng Thâm đều không dám quẫy nhiễu Thôi Hằng, cũng đều lẳng lặng mà đứng chờ ở một bên.
Chờ đến lúc Thôi Hằng sắp xem xong quyển thư tịch này, đã đến trưa ngày hôm sau, khi nhìn đến mấy trang cuối cùng, tốc độ của hắn bỗng nhiên chậm lại.
Trong này không còn là tâm đắc thi hành


Đại Đồng Tập


của Hồng Phú Quý, mà là lời hắn nhắn lại với Thôi Hằng.
Mà lại phân rõ thành mấy đoạn, hẳn là không cùng lúc lưu lại.
“Tiên Sinh mạnh khỏe, Phú Quý đã lâu không gặp Tiên Sinh, trong lòng đặc biệt nhớ nhung. Nhưng ta mới đánh hạ chín cái Châu, dân chúng cũng chưa được sống cuộc sống tốt, ta cũng không có mặt mũi đi gặp Tiên Sinh. Chỉ mong có một ngày bốn bể thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp, ta liền có thể đi tìm kiếm Tiên Sinh, hầu hạ cạnh ngài.”
“Tiên Sinh mạnh khỏe, ta tìm đến một cô vợ trẻ, hì hì, dáng dấp đặc biệt xinh đẹp, còn dạy ta luyện võ, nhưng mà rất lợi hại. Chờ ta đem Thiên hạ bình định rồi, liền đem nàng đi bái kiến Tiên Sinh ngài, ngài nhất định sẽ rất ưa thích.”
“Tiên Sinh mạnh khỏe, ta đã được mười sáu Châu Thiên Hạ, sắp công phá Nguyên Đô, nghiệp lớn sắp thành a. Gần đây nghe nói Thượng Giới có Tiên Thần trên đời, không biết Tiên Sinh là có hay không ở Thượng Giới? Chờ sau khi chiến sự kết thúc, ta liền phái lão tứ đi Thượng Giới tìm kiếm Tiên Sinh.”
“Tiên Sinh mạnh khỏe, ta sợ là sống không lâu nữa. Thượng Giới con mẹ nó không nói võ đức, hợp bọn phái ba tên Địa Tiên, hai tên Bồ Tát tới vây công ta và vợ ta, thật không biết xấu hổ a! Huyền Hoàng Thiên Cung, Thiên Hợp Thành Giáo, Chân Không Đạo, Bảo Lâm Thiền Viện một đám bị chó nhập!”
“Tiên Sinh mạnh khỏe, vợ ta nói cha nàng chẳng qua là cha đời này, nàng gần đây khôi phục trí nhớ, nói cha nàng là cái gì Đại Thần Thông Giả, có thể cứu mạng ta, còn lấy ra một con thuyền nhỏ biết bay, muốn mang ta đi cái gì Thái Hồng Tinh… Ta để lão tứ đi Thượng Giới tìm ngài rồi…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận