Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 349: Chúng ta phải tạo thành giá trị với Thôi Tiên Tôn (2)

Chỉ bằng điểm này mà nói, Thôi Tiên Tôn quả thật chưa chắc sẽ che chở bọn họ.
Tống Trung hít sâu một hơi, dò hỏi: "Đường huynh, ý của ngươi là?"
Đường Hoài Nghĩa nói: "Chúng ta phải bày ra giá trị của mình, để cho Thôi Tiên Tôn thấy giá trị của chúng ta, chỉ khi chúng ta có đầy đủ giá trị, mới có thể để cho Thôi Tiên Tôn công nhận chúng ta, mới có thể sẽ che chở chúng ta."
"Đường huynh lời ấy quá đúng a! " Tống Trung nghe vậy gật đầu liên tục, nhưng ngay sau đó lại phát sầu, bất đắc dĩ nói “Nhưng chúng ta chẳng qua chỉ là Nhân Tiên nhỏ yếu, đối với Thôi Tiên Tôn mà nói thì chúng ta chẳng qua chỉ là con kiến hôi, con kiến hôi lại có thể phát huy giá trị gì?"
"Tống huynh chớ có tự coi nhẹ mình. " Đường Hoài Nghĩa lắc đầu một cái, mỉm cười nói " Trần Thiên Nhân từng nói qua, mục đích chủ yếu hắn đến Thiên Khư Giới, chính là tới tìm hiểu tình huống của cái thế giới này, đây nhất định là nhiệm vụ Thôi Tiên Tôn ban cho.
“Nhưng Trần Thiên Nhân mặc dù thực lực cực mạnh, lại mượn nội tình cùa nhà họ Bùi, ở trong gần hai tháng ngắn ngủi liền thu thập được rất nhiều tin tức, nhưng chung quy thời gian có hạn, hiểu biết về cái thế giới này khẳng định không nhiều như hai nhà chúng ta.
"Tống huynh, lúc ngươi từ trong nhà trốn đi ra, phải chăng mang theo điển tịch truyền thừa nòng cốt nhà mình?"
"Mang theo, dĩ nhiên mang theo, đây chính là căn bản của truyền thừa tông tộc, ta dù cho chết cũng phải đem những thứ này bảo vệ. " Tống Trung liền vội vàng gật đầu, ngay sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ, cười to nói "Ha ha ha, thì ra là như vậy, ý Đường huynh nói chính là chúng ta có thể đem điển tịch truyền thừa nhà mình giao cho Thôi Tiên Tôn?"
"Không sai. " Đường Hoài Nghĩa gật đầu nói "Những điển tịch này là truyền thừa mấy ngàn năm tông tộc chúng ta tích lũy được, bên trong không chỉ có vô số võ công chiêu pháp, còn có ghi chép về quá khứ lịch sử, cùng với sự kiện bí mật ngay cả chính chúng ta cũng chưa chắc biết.
"Nếu như chúng ta đem những điển tịch truyền thừa này đều hiến tặng cho Thôi Tiên Tôn, nhất định có thể để cho Thôi Tiên Tôn càng nhanh hiểu rõ tình huống toàn thể của Thiên Khư Giới, đây chính là giá trị chúng ta có thể phát huy ra."
"Nhưng mà nếu như vậy, chúng ta có tính hay không là làm mất đi truyền thừa? " Tống Trung vẫn còn có chút do dự, hoặc có lẽ là có chút băn khoăn, ở trong lòng của hắn, truyền thừa tông tộc là chuyện cực kỳ quan trọng.
"Tống huynh, ngươi đang suy nghĩ gì a, mạo hiểm đem điển tịch truyền thừa đưa cho Tiên Tôn làm sao lại là làm mất truyền thừa? " Đường Hoài Nghĩa lắc đầu liên tục "Không nói đến Thôi Tiên Tôn sau khi nhìn xong những điển tịch truyền thừa này sẽ trả cho chúng ta, vốn là không tính là mất.”
“Chỉ cần chúng ta đem điển tịch truyền thừa hiến tặng cho Thôi Tiên Tôn, coi như về sau những điển tịch truyền thừa này đều bị hủy diệt, trong đầu Thôi Tiên Tôn cũng sẽ có sự hiện hữu của nó.”
"Mà từ uy năng của Thôi Tiên Tôn đến xem, là tuyệt đối không có khả năng chết đi, điển tịch truyền thừa của chúng ta cũng sẽ vĩnh viễn tồn tại, đây mới thực sự là phương thức truyền thừa muôn đời không mất a."
"Là, là như thế phải không? " Tống Trung cảm giác mình hình như là bị quấn vào một cái vòng, cảm thấy Đường Hoài Nghĩa nói rất có đạo lý, nhưng dường như lại có chỗ nào không đúng lắm.
Chẳng qua, từ sau khi bị diệt môn phá nhà, hắn vẫn luôn xem Đường Hoài Nghĩa như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó.
Nếu cảm thấy có đạo lý, liền không lại ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn là gật đầu bày tỏ công nhận.
"Tống huynh có thể nghĩ thông suốt là tốt nhất. " Đường Hoài Nghĩa gật đầu cười nói "Hai nhà Đường Tống chúng ta đều có mấy ngàn năm truyền thừa, điển tịch truyền thừa chắc có thể bổ sung cho nhau, đồng thời hiến tặng cho Thôi Tiên Tôn, hẳn là càng có thể để cho Tiên Tôn hài lòng."
"Vẫn là phải đa tạ Đường huynh, nếu không phải Đường huynh chỉ điểm, ta còn thực sự không chú ý tới điểm này a. " Tống Trung vẻ mặt khâm phục mà nhìn về phía Đường Hoài Nghĩa.
"Tống huynh khen trật rồi, ta đây đều chỉ là vì muốn chúng ta có thể tự vệ thôi. " Đường Hoài Nghĩa cười cười nói "Có điều, trước mắt vẫn là phải xử lý tốt chuyện của Huyện Quan Châu này.
"Đây là lần đầu tiên Trần Thiên Nhân phái chúng ta đi ra làm việc, tuyệt đối không thể có nửa điểm lơ là, nếu mà ngay cả chuyện Trần Thiên Nhân giao phó chúng ta cũng làm không được, hết thảy cũng như không."
"Không sai. " Tống Trung tỏ vẻ đồng ý đối với việc này, trầm giọng nói "Ngày mai, chúng ta nhất định phải tra rõ thân phận gã Nhân Tiên kia."
...
Sáng sớm hôm sau.
Thôi Hằng sáng sớm liền đi ra khách sạn, hắn dự định đi trải nghiệm Thành Quan Châu này sớm một chút.
Đối với hắn mà nói, trải nghiệm thức ăn ngon mới mẻ, cũng tương tự thuộc về việc tìm tòi thứ không biết.
Mặc dù tìm tòi thứ không biết ở loại tầng thứ này, phản hồi có thể lấy được cực ít, nhưng thắng ở hành động rất thuận lợi, hơn nữa trải nghiệm cũng là cực tốt.
Quan Châu đã từng là một địa phương lớn.
Hơn trăm năm trước thiên hạ Đại Chu chia làm mười chín Châu, Quan Châu chính là một cái trong số đó.
Thành Quan Châu bây giờ gọi là "Quan Giang Châu Phủ " là Thủ Phủ thời đó của Quan Châu, khi đó Quận Lâm Giang cũng chỉ là trực thuộc Quan Châu.
Sau đó Nữ Đế đăng cơ, quyền hành trung ương rất nặng, xóa bỏ tầng cơ cấu hành chính "Châu " này.
Vì vậy, thiên hạ cũng chỉ có Quận Huyện, đều do trung ương trực tiếp quản lý, địa phương trung tâm hành chính ban đầu cũng từ Châu Phủ ban đầu chuyển tới trong Quận Thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận