Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 374: Bên trong Thâm Cung, sau bức bình phong (1)

Phương thức trao đổi thường dùng nhất của Nữ Đế cùng Bùi Thanh Thư chính là thư tín.
Vì vậy, nàng đối với thói quen cùng cách thức đưa tin của Bùi Thanh Thư hết sức quen thuộc, cũng biết Bùi Thanh Thư có một cái tổ chức chuyên môn dùng để đưa tin cho mình.
Đến tận bây giờ, tất cả tin đến trong tay Dư Vi, đều là cái tổ chức này đưa tới.
Còn chưa bao giờ có con cháu Bùi gia tới đưa tin, càng không cần phải nói là con em dòng chính chủ mạch.
Chẳng lẽ thật xảy ra chuyện gì?
"Cái tên con em dòng chính này là ai ? " Nữ Đế nhàn nhạt hỏi, thanh âm như cũ có chút lười biếng, còn có mấy phần cảm giác mệt mỏi nhàn nhạt.
"Hắn tự xưng Bùi Việt Chi. " Dư Vi thành thật trả lời, nàng ở lâu trong cung, cũng không biết Bùi Việt Chi là ai.
"Thì ra là hắn a. " Nữ Đế dường như càng nghi ngờ.
Nàng nghe qua tên Bùi Việt Chi, mấy tháng gần đây Nạp Hiền Đường Quận Lâm Giang bừng bừng khí thế, khiến cho không ít cường giả võ đạo nhờ cậy vào Đại Chu bên này.
Cũng coi là một trong những người tuổi trẻ hơi xuất sắc của nhà họ Bùi ở Lâm Giang thời đại này.
Cố ý để cho một vị con em dòng chính như vậy tới đưa tin...
Mày liễu Nữ Đế hơi nhíu lại, nhàn nhạt nói "Đem tin để ở chỗ này, liền lui ra đi."
"Vâng, vi thần cáo lui. " Dư Vi đem phong thơ đặt ở trên đài ngọc liền hành lễ cáo lui.
Chỉ chốc lát sau, Nữ Đế phía sau bình phong chậm rãi chống người đứng lên.
Nàng hít sâu một hơi, dường như là đang điều chỉnh trạng thái thân thể của mình, sau đó đi xuống giường nhỏ, đem một bộ quần áo đỏ khoác ở trên người mình, đi tới trước đài ngọc để phong thơ.
Vị Nữ Đế này nhìn bộ dạng chỉ có hơn hai mươi tuổi, dung mạo cực đẹp, ngũ quan mỗi một phần đều là hài hòa, da thịt óng ánh trong suốt, gọi là sắc nước hương trời.
Nàng người mặc quần áo đỏ như lửa, cao quý mà lộng lẫy, đem thân thể mềm mại mỹ hảo bao bọc, giữa hai lông mày ẩn hàm một cổ khí thế uy nghiêm bễ nghễ thiên hạ, có phong thái Hoàng Giả.
Chẳng qua, tựa như là bởi vì mới vừa từ trên giường đứng dậy.
Một mái tóc dài đen nhánh đến eo của nàng không bị buộc lại, có chút tóc đen lả tả giữa thái dương, để cho nàng ngoại trừ uy nghiêm còn lộ ra mấy phần lười biếng quyến rũ.
Đây chính là Chí Phượng Nữ Đế bảy mươi hai năm qua, chống đỡ toàn bộ Hoàng Triều Đại Chu không bị Tiên Môn nắm trong tay.
Lý Minh Quỳnh.
"Cái tên què này sẽ không phải là đi làm cái gì, định dùng tin giao phó hậu sự đi. " Lý Minh Quỳnh lẩm bẩm nói nhỏ, đem phong thơ trên đài ngọc cầm lên.
Nhưng còn chưa chờ nàng đem niêm phong gỡ ra, sắc mặt liền bỗng nhiên biến đổi, màu máu mất hết, xuất hiện có chút bệnh trạng tái nhợt, tinh thần cả người cũng trong nháy mắt trở nên uể oải.
Nàng bỗng nhiên lảo đảo một cái, cuối cùng suýt chút nữa té lăn trên đất, vẫn là tựa vào bình phong bên cạnh mới miễn cưỡng đứng vững.
Nhưng hô hấp của nàng lại chợt dồn dập, bộ ngực cao vút không ngừng mà phập phồng.
Qua một lúc lâu, Lý Minh Quỳnh mới khôi phục trạng thái bình thường, trên gương mặt cực kỳ nhợt nhạt rốt cuộc lại nổi lên mấy phần hồng hào.
Nhưng nàng vẫn là không nhịn được xoa xoa đầu của mình, cố gắng hóa giải đau đớn còn sót lại.
"Cái bệnh cũ này cũng không biết lúc nào mới có thể tốt. " Lý Minh Quỳnh ấn một cái lên huyệt thái dương, nhìn về phía phong thơ niêm phong của Bùi Thanh Thư, không khỏi khẽ thở dài "Có lẽ đây chính là báo ứng khi chúng ta cưỡng ép phá cảnh?
"Ngươi kết hợp phương thức ngưng luyện Thiên Nhân Chi Huyết cưỡng ép phá cảnh giới, mặc dù thu được lực lượng vượt xa Thiên Nhân, nhưng cũng để cho thân thể kịch liệt già yếu, thọ mệnh đại giảm.
"Ta cố gắng lấy sức mạnh trong cơ thể cùng thần hồn tương hợp, trực tiếp ngưng tụ Pháp Tướng, cũng là lầm vào đường rẽ, để cho thần hồn trở nên vô cùng cường đại, thân thể lại càng ngày càng yếu đuối.
"Nếu như Tiên Tôn ở đây thật tốt, thật sự muốn có thể một lần nữa lắng nghe Tiên Tôn dạy dỗ a... Cũng không biết Tiên Tôn có nhận tên đệ tử như ta hay không đây..."
Trong lòng nghĩ như vậy, nàng mở ra phong thơ Bùi Thanh Thư đưa tới, chỉ nhìn lướt qua liền ngây ngẩn.
"Ta nếu bỏ mình, xin sư tỷ sau khi tìm tới Tiên Tôn, có thể báo cho Tiên Tôn biết, Bùi Thanh Thư chưa bao giờ quên mất đại ân của Tiên Tôn, cũng chưa bao giờ buông tha tìm kiếm Tiên Tôn. Ta không cầu danh phận đệ tử, chỉ cầu Tiên Tôn nhớ trên đời từng có một người truyền nhân như ta."
Sư tỷ...
Cái tên què chết tiệt này lại đem ta gọi là sư tỷ...
Không đúng, đây là tin ly biệt.
Hắn đi làm cái gì rồi hả? !
Lý Minh Quỳnh chợt hai mắt trợn tròn, mắt đầy kinh ngạc.
Trên người của nàng nhất thời tóe ra một cổ khí thế vô hình, bầu trời trên Hoàng Thành Đại Chu sau đó ảm đạm, sóng mây cuồn cuộn hội tụ.
Bên trong thành, tất cả mọi người vào giờ phút này đều cảm giác được trong lòng có chút áp lực vô hình.
Đây là uy năng của cảnh giới đệ tam đỉnh phong Tiên Giới.
Rung động tâm tình, đều đủ để dẫn động Thiên Tượng đại biến.
Mặc dù tình trạng của nàng có chút kỳ lạ, cường độ thần hồn mạnh hơn thân thể nhiều, thường xuyên sẽ có cảm giác thân thể suy yếu, nhưng uy năng lực lượng nàng nắm giữ lại không hề yếu.
Đủ để có thể so với Phật Đà.
"Chẳng lẽ là cùng dị tượng ở hướng Quận Thành Lâm Giang lúc trước có liên quan? " Mày liễu Lý Minh Quỳnh nhíu chặt, trầm giọng nói "Ngươi nhưng mà là sư đệ của ta, là truyền nhân Tiên Tôn, cứ như vậy chết không rõ ràng? !
"Nếu như ta thật thấy Tiên Tôn, nói cho lão nhân gia ông ta, ta người sư tỷ này không thể trông coi tốt sư đệ, để cho hắn không còn tánh mạng, chẳng lẽ Tiên Tôn sẽ cảm thấy ta không có liên quan sao?"
Ngay sau đó, nàng buộc tóc đội mũ, sau khi ăn mặc chỉnh tề, liền nhìn ra phía ngoài "Dư Vi có ở đó không?"
"Có thần ! " Thanh âm Dư Vi ngay lập tức từ bên ngoài truyền vào, nàng một mực hầu hạ ở bên ngoài, đợi nghe Lý Minh Quỳnh phân phó.
"Đi vào. " Lý Minh Quỳnh trầm giọng nói.
"Vâng!" Dư Vi vội vàng đẩy cửa vào, cung kính hành lễ nói "Thần bái kiến bệ hạ."
"Mang theo kim lệnh của trẫm đi tìm cái tên Bùi Việt Chi kia. " Lý Minh Quỳnh từ trong tay áo lấy ra một tấm lệnh bài "Hỏi rõ chuyện về Bùi Thiên Nhân, nếu cần thiết có thể tự thân đi Quận Thành Lâm Giang một lần."
"Thần lĩnh chỉ! " Dư Vi một mực cung kính hai tay nhận lấy kim lệnh, vẻ mặt nghiêm túc nói "Thần nhất định không phụ bệ hạ nhờ cậy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận