Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 631: Người Thánh Nữ này vô cùng cẩn thận (2)

Nhưng bây giờ lại có điều gì rất không đúng, người chạy trốn khỏi Đại Chu lại từng năm tăng nhiều, gần đây thậm chí xuất hiện chuyện tất cả người một huyện đều chạy trốn, đi trong núi sâu cung phụng Bạch Liên Thánh Mẫu.
Mới đầu Lý Minh Quỳnh còn tưởng rằng là Tạo Vật Chủ của Bạch Liên Vô Sinh Giáo xuất thủ, liền phái Hoàng Cân Lực Sĩ đi qua dò xét, nhưng lại không có phát hiện bất cứ dấu vết gì.
Những người rời đi Đại Chu kia tất cả đều là không có dấu hiệu nào thay đổi tâm tư cách nghĩ , thậm chí trước khi rời đi cũng không có bất kỳ chuẩn bị gì, ngay cả lộ phí lương thực đều không mang, tất cả đều là tay không rời đi.
"Đây rốt cuộc là tại sao?" Chân mày Lý Minh Quỳnh nhíu chặt, trăm nghĩ không thể hiểu.
Thật ra thì, nàng cũng có nghĩ tới đi tìm Thôi Hằng hỏi, nhưng khi suy nghĩ kỹ chỉ đành bỏ đi cái ý nghĩ này.
Dù sao Thôi Hằng đang bế quan nghiên cứu thư tịch, nàng không muốn đi quấy rầy sư tôn của mình tu luyện.
Hơn nữa bản thân việc thống trị quốc gia chính là việc tu hành của nàng, dưới cái nhìn của nàng đây vốn là vấn đề mình phải độc lập giải quyết mới đúng, không thể chuyện gì cũng đi làm phiền sư tôn.
Nếu không đây liền không phải là việc tu hành của mình.
"Có phải hay không là Bạch Liên Thánh Mẫu xuất thủ?
Trong lòng Lý Minh Quỳnh hơi động, nghĩ tới chư thần chí cao Bạch Liên Vô Sinh Giáo cung phụng.
Thôi Hằng từng nói với nàng, Bạch Liên Thánh Mẫu này là một vị Thượng Thiên Chi Chủ tồn tại chân thật.
Thực lực cực mạnh, không thể khinh thường.
Thật ra thì, sau khi Thôi Hằng biết tình huống Bạch Liên Thánh Mẫu, liền định trực tiếp phá hủy Bạch Liên Vô Sinh Giáo Thần Uy Tinh, nhưng ở sau khi tra xét trạng thái dân chúng bình thường trên Thần Uy Tinh liền buông tha ý định này.
Những người bình thường này một khi không hề chuẩn bị mà mất đi tín ngưỡng, rất có thể trực tiếp lâm vào suy sụp, thậm chí khả năng trực tiếp tự sát.
Vì vậy liền để cho Lý Minh Quỳnh trong lúc khuếch trương quốc thổ, dùng Hoàng Cân Hộ Quốc Tôn Thần để truyền giáo, hứng lấy chỗ trống trong thế giới tinh thần của những người bình thường kia, hoàn thành một quá trình chuyển tiếp mượt mà.
Nhưng gần đây xuất hiện loại tình huống này, đã để cho quá trình chuyển tiếp mượt mà này trở nên rất không khả thi.
"Vốn là ta còn muốn tự mình đi qua Bạch Liên Vô Sinh Giáo bên kia dò tra một chút, bây giờ nhìn lại, làm như vậy vẫn là quá nguy hiểm." Lý Minh Quỳnh thầm nghĩ trong lòng " Nếu như quả thật là vị Bạch Liên Thánh Mẫu này, vậy ta phải đi tìm sư tôn.
Thân là một Hoàng Đế thống trị quốc gia mấy trăm năm, nàng hiểu rõ gặp chuyện quan trọng cẩn thận một chút thì hơn, tuyệt đối không thể làm ra chuyện ngu xuẩn chính mình một mình mạo hiểm, sau đó sẽ để cho Thôi Hằng ra tay cứu giúp.
Vì vậy, sau khi hoài nghi có Thượng Thiên Chi Chủ thi triển uy năng, Lý Minh Quỳnh ngay lập tức sẽ bỏ đi ý tưởng chính mình hành động, quyết định báo cáo cho Thôi Hằng trước.
Có điều, Đại Chu sự vụ bận rộn, nàng trong lúc nhất thời không thể rời đi.
Hơn nữa đối với người tu luyện quốc vận chi đạo như nàng mà nói, ở lãnh thổ Đại Chu mới là an toàn nhất, cho nên nàng sai người đi tìm Hoàng Cân Lực Sĩ, để cho Hoàng Cân Lực Sĩ đi tìm Thôi Hằng, nói rõ suy đoán của mình.
Sau khi an bài xong, Lý Minh Quỳnh lại trầm tư một hồi, lẩm bẩm nói: "Chẳng qua, ta cũng không thể cứ như vậy chờ sư tôn đến giúp đỡ, vẫn là phải trước tiên làm chút chuẩn bị.
Ngay sau đó, nàng liền ngồi xếp bằng nhắm mắt, tiến vào trạng thái nhập định, thần thức trong cơ thể trong nháy mắt để trống, ngay sau đó toàn bộ tất cả cảnh tượng trong lãnh thổ Đại Chu liền hiện ra ở trong cảm giác của nàng. Đây là thủ đoạn chỉ quốc vận chi đạo mới có, chỉ cần đi vào trạng thái nhập định sâu, liền có thể đem tất cả bên trong quốc cảnh đều thu hết vào mắt, cho dù là một con kiến cũng không chạy thoát.
Chỉ cần đi vào cái trạng thái này, Lý Minh Quỳnh vị Hoàng Đế này ở bên trong quốc gia của mình, sẽ không chỗ nào không biết.
. . . . . .
Ở mười vạn dặm bên ngoài đường biên giới phía tây Đại Chu, có một mảnh hoang mạc vô cùng mênh mông, quanh năm nóng bức cực kỳ, đất đai giống như lửa đốt, người bình thường ở chỗ này ngay cả sống sót đều khó khăn.
Nhưng ở trung ương mảnh sa mạc này, lại có một vùng ốc đảo chiếm diện tích mười dặm, sinh cơ dồi dào.
Trung tâm ốc đảo để pho tượng hoa sen bạch ngọc to lớn, mà thứ bao bọc vòng quanh nó chính là một tòa cung điện hùng vĩ tráng lệ, phía trên treo một tấm bảng hiệu, ghi là : Bạch Liên Thánh Mẫu Cung!
Nơi này thật ra thì chính là tổng đàn Bạch Liên Vô Sinh Giáo ở Thần Uy Tinh, cũng là nơi Bạch Liên Thánh Mẫu giáng thế trong truyền thuyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận