Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 955: Trong nháy mắt khai thiên tích địa, đi đi lại lại mà chòm sao dập tắt (2)

Chờ sau khi trôi qua một đoạn thời gian không tính là ngắn, sinh linh trên một ít ngôi sao sinh mệnh có lẽ sẽ có một đêm phát hiện ra rằng ánh sao trên bầu trời đêm đột nhiên biến mất.
Đương nhiên, cũng có một phần nhỏ cường giả có thể hành tẩu trong tinh không vũ trụ phát hiện dị thường.
Thậm chí những người này đang trơ mắt nhìn hành tinh cách mình không xa bỗng nhiên dập tắt.
Cảnh tượng như vậy đã vượt ra khỏi phạm vi nhận thức của bọn họ, không ít người bị doạ sợ đến muốn nứt tim gan, kinh hãi muốn chết, còn tưởng rằng sắp có đại kiếp gì phủ xuống.
Lúc này, Thôi Hằng đứng ở cạnh hố đen hạch tâm tinh hải, cảm thụ pháp lực gần như sôi trào trong cơ thể mình, nội tâm có một loại cảm giác sung sướng nói không nên lời.
Vì đem tinh hải này duy trì thành trạng thái lúc này, hắn đã vận dụng bảy phần mười pháp lực của mình.
Loại cảm giác tận tình thả ra lực lượng của chính mình này là cực kỳ sảng khoái.
Sau đó, hắn lại dùng pháp lực đem những hằng tinh bị hắn dập tắt kia khôi phục trạng thái ban đầu, toàn bộ tinh hải đều cũng khôi phục thành trạng thái lúc đầu.
Thật giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
“ Từ thử nghiệm mới vừa rồi đến xem, sau khi ta đột phá đến Hoá Thần hậu kỳ, đã có lực lượng đủ để phá huỷ một vùng tinh hải.” Trong lòng Thôi Hằng hơi có mấy phần cảm khái.
Nếu như lúc trước có người nói cho hắn biết có thể tu luyện tới loại trình độ này, hắn sẽ rất khó tin.
Dù sao, một vùng tinh hải thật sự là quá to lớn.
Con người làm sao có thể tu luyện đến trình độ biến thái như thế?
Nhưng sau khi hắn chân chính đạt tới cảnh giới này, có loại tầng thứ sức mạnh này.
Mặc dù trong lòng vẫn rất cảm khái, cũng có vài phần kích động, nhưng nếu tĩnh tâm suy nghĩ kỹ một chút, thì cảm thấy dường như thực lực như vậy cũng chỉ là thường thôi.
Đặt ở bên dưới tiêu chuẩn vũ trụ, chỉ là một cái tinh hải thì đã là gì chứ?
Vẫn chẳng qua chỉ là hạt thóc trong biển mà thôi.
Có thể vẫn còn không tính là gì.
“Vẫn không thể thả lỏng a.” Trong lòng Thôi Hằng dặn dò chính mình một câu, thầm nói ” Hoá Thần hậu kỳ quả thật đã không yếu, nhưng so sánh với toàn bộ vũ trụ thì vẫn quá mức nhỏ bé.”
“Dù là không so sánh cùng vũ trụ, chỉ so sánh cùng cụm thiên hà, cũng kém quá xa. Con đường tu luyện dài dăng đẵng, đường phía trước còn xa xôi lắm, phải tiếp tục tiến về phía trước a.”
“Tiếp đó, chính là phải nghiên cứu xem làm như thế nào để bước lên Hoá Thần đỉnh phong, cùng với phải làm như thế nào để đột phá đến Phản Hư kỳ. Chẳng qua, trước lúc đó vẫn là phải xử lý một ít chuyện.”
Lúc trước dị tượng hắn triển hiện ra khi đột phá quá khổng lồ, ảnh hưởng cũng là cực lớn.
Tóm lại là phải xử lý xong.
Nghĩ tới đây, thân hình Thôi Hằng liền thoắt một cái liền biến mất trong vùng tinh hải này.
Trong nháy mắt vượt qua hư không mịt mờ, quay trở về Đại Diễn Tinh.
. . .
Ở sau khi Thôi Hằng kết thúc đột phá, dị tượng khi trước cũng đã biến mất không thấy gì nữa.
Đám người Chung Tiên Duyên, Sở Hàn, Trương Phong Thiền, Ngô Khải đều đi tới Thiên Kỳ Phủ, muốn bái kiến Thôi Hằng.
Sau đó cũng có không ít Thái Cổ Vương giả nghe tin mà tới.
Đều là muốn biếu đạt lòng cảm kích của chính mình đối với Thôi Hằng.
Dù sao, dị tượng đột phá khi trước, khiến cho bọn họ được rất nhiều ích lợi.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là một cái cớ, phần lớn đều là muốn nhân cơ hội này cùng Thôi Hằng tiếp xúc một chút, có lẽ có thể kết thân, gần gũi với Thôi Hằng hơn.
Đây chính là một vị tồn tại cường đại đến không tưởng tượng nổi, thậm chí có thể đã vượt qua tuyệt đỉnh Chân Tiên trong truyền thuyết.
Không có ai sẽ bỏ qua cơ hội làm quen với tồn tại bực này.
Trong đó người tâm tình thấp thỏm nhất chính là Sở Hàn, còn nhớ lúc trước lời Thôi Hằng nói với hắn.
Trong ba trăm năm này hắn một mực cố gắng nghĩ lại tin tức liên quan tới tiên thổ, nhưng vẫn luôn không có tiến triển gì, hoàn toàn chưa nhớ lại điều gì hữu dụng.
Mặc dù ban đầu Thôi Hằng nói là sau khi đến tiên thổ mới xem hắn có thể nhớ lại hay không, nhưng bây giờ thời gian đã qua ba trăm năm, ai cũng không chắc được ý tưởng của vị Thượng Tiên này có biến hoá hay không.
Nhỡ như qua ba trăm năm mình vẫn không nhớ lại được gì, coi như đến tiên thổ cũng không có ích lợi gì, trực tiếp giết chết chính mình thì sao?
Điều này cũng không phải là không thể xảy ra.
Trong lòng Chung Tiên Duyên cũng có chút thấp thỏm.
Khi hắn tỉnh ngộ ra rằng Thôi Hằng chính là Cổ Tiên hắn gặp, liền vẫn luôn muốn bái kiến Thôi Hằng, nhưng trong vòng ba trăm năm trước Thôi Hằng vẫn luôn bế quan, cũng không có cơ hội.
Bây giờ đã đột phá hoàn thành, bế quan cũng đã kết thúc, có thể bái kiến, nhưng trong lòng hắn lại có chút lo lắng.
Sợ Thôi Hằng sẽ trừng phạt hắn, thậm chí thanh lý môn hộ.
Dù sao, một ít chuyện lúc trước hắn làm tuyệt đối không tính là chính đạo gì.
Hai người của Thái Cực Giáo thì thuần tuý hơn nhiều.
Bọn họ đã sớm đối với Thôi Hằng bày tỏ thần phục, lần này tới chính là vì chúc mừng Thôi Hằng, đồng thời tiếp tục tỏ rõ thái độ của mình.
Vì thế bọn họ còn cố ý mang Cổ Tiên chí bảo truyền thừa của nhà mình đến, định đưa cho Thôi Hằng nghiên cứu.
Chỉ chốc lát sau, Đường Viễn Sơn liền từ bên trong Thiên Kỳ Phủ đi ra.
Mặc dù bây giờ hắn đã đột phá đến Huyền Hải cảnh đệ nhị trọng, nhưng cảnh giới như vậy, nếu là lúc trước cũng sẽ không bị Chung Tiên Duyên và Sở Hàn coi ra gì, coi như là hai người của Thái Cực Giáo cũng sẽ không để ý đến võ giả cảnh giới như vậy.
Nhưng bây giờ thì khác rồi.
Đường Viễn Sơn vừa ra tới, mấy người bọn hắn liền rối rít hành lễ, thái độ hết sức cung kính, hơn nữa còn sợ chậm trễ tiến tới hỏi.
“Đường trưởng lão, Thôi Thượng Tiên bên đó như thế nào, có chỉ thị gì không vậy?”
"Đường trưởng lão, lúc trước Thôi Thượng Tiên đã thông báo cho ta một ít chuyện, lần này ta là cố ý tới bái kiến."
"Đường trưởng lão, chúng ta. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận