Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 963: Ngươi cho rằng mình là Hồng Vũ sao? (1)

Thôi Hằng đến Đại Thành quan này từ ba năm trước, đã hòa nhập với hoàn cảnh sống ở nơi này, cũng có quan hệ không tệ với hàng xóm.
Sở dĩ hắn chọn ở lại Đại Thành quan này là vì đã được nghe kể lại rất tỉ mỉ.
Tuy rằng lúc trước hắn đã hiểu được tình hình căn bản của phương thế giới tiên thổ này từ chỗ Sở Hàn, nhưng dù sao cũng là tình huống từ rất nhiều năm trước.
Thế cục bây giờ đã không giống như lúc Sở Hàn bị trục xuất khỏi phương tiên thổ này.
Trong miêu tả của Sở Hàn, trên mảnh đại địa này, quốc gia san sát, tất cả các quốc gia lớn nhỏ cũng trên mười vạn, nhưng hôm nay chỉ còn tồn tại chín quốc gia.
Trong đó có bảy siêu cường quốc là bá chủ, lãnh thổ quốc gia có thể nói là vô biên vô hạn, đã khó mà dùng được cách tính diện tích thông thường để tính được.
Quốc quân các nước này đã đạt đến đệ cửu cảnh của Chân giới, Đăng Lâm đỉnh phong, chính là tuyệt đỉnh Chân Tiên, trọng thần đại tướng trong các nước cũng là các cường giả tới đệ thất cảnh, thậm chí đệ bát cảnh.
Thực lực quốc gia như vậy so với thời đại Sở Hàn còn ở, quả thực là một trời một vực.
Ngoại trừ bảy siêu cường quốc bá chủ này, còn có hai quốc gia thực lực rõ ràng yếu hơn rất nhiều, chỉ vì có vị trí địa lý tương đối đặc thù, hoặc là có quan hệ đặc thù, cho nên mới kéo dài hơi tàn đến tận bây giờ.
Trần quốc vừa hay có vị trí địa lý đặc thù.
Luận diện tích, toàn bộ lãnh thổ Trần quôc cũng không lớn được bằng nổi một quận trong quốc gia bá chủ, quốc quân cũng chỉ mới đến đệ thất cảnh của Chân giới mà thôi, bất kể là phương diện nào cũng vô cùng nhỏ yếu.
Theo lẽ thường, tiểu quốc gia thế này sớm nên bị bao phủ trong dòng chảy lịch sử, trở thành bộ phận của một quốc gia bá chủ, bị gọi là Trần quận hoặc Trần châu gì đó.
Nhưng vì nó giáp ranh với ba quốc gia bá chủ là Lương, Vệ, Ngô, nên vẫn tồn tại như một kỳ tích tới tận bây giờ.
Chỉ là những năm gần đây, thực lực Lương quốc không ngừng trở nên mạnh mẽ, trong vòng vạn năm, đã xuất hiện ba gã cường giả đệ bát cảnh của Chân giới, có người còn nói mình thu được một món chí bảo của Tiên Vực, thực lực có thể cực nhanh chóng thăng lên tuyệt đỉnh chân tiên.
Điều này khiến Lương quốc có khả năng ngăn chặn thực lực hai nước Vệ, Ngô.
Từ đó về sau, Lương quốc thường hay tập kích quấy rối biên cảnh Trần quốc, thậm chí còn nhiều lần ra vẻ muốn công thành, còn thử thăm dò xem hai nước Ngô, Vệ có định ra tay can thiệp hay không.
Mấy năm gần đây dò xét càng ngày càng rõ ràng, nhưng hai nước Vệ, Ngô cũng không có phản ứng gi.
Căn cứ vào tình huống thế này, sắp tới Lương quốc nhất định sẽ tổ chức xâm chiếm Trần quốc, phải công phá Trần quốc, chiếm đoạt mảnh đất này.
Đối với Thôi Hằng mà nói, đứng về phía Trần quốc, lật ngược thế cờ, chống thẳng tường thành đang đổ, đó là cách dễ nhất để mọi người ghi nhớ thân phận này của hắn.
Cũng đủ để khắc sâu dấu vết rằng hắn đã tồn tại.
Có lẽ, mặc dù rất nhiều năm đi qua rồi, nhưng vẫn được người đời truyền tụng lại.
Mà vị trí đặc thù của Đại Thành quan cũng là yếu tố quyết định, nếu Lương quốc muốn xâm chiếm Trần quốc, thì phải công phá Đại Thành quan đầu tiên.
Bởi vậy, sau một hồi suy xét kĩ càng, cuối cùng Thôi Hằng đã chọn ở lại đây, dùng thân phận một người bình thường để sinh sống, lẳng lặng chờ đợi.
Hắn vốn cho rằng mình còn phải đợi một khoảng thời gian không ngắn, có thể là năm mươi năm, cũng có thể là một trăm năm, thậm chí còn lâu hơn nữa.
Dù sao thì thọ mệnh của võ giả Chân giới rất dài, cho dù là năm mươi năm hay một trăm năm căn bản cũng không tính là gì cả.
Chỉ là không ngờ rằng kết quả lại ngoài dự liệu của hắn, đừng nói là năm mươi năm, giờ đến năm năm cũng không có, vừa mới ba năm trôi qua thôi, Lương quốc đã bắt đầu tiến hành xâm chiếm.
“Thống lĩnh mới tới này là đệ thất cảnh Chân giới, tu vi không kém Sở Hàn là bao, khí tức và lực lượng cũng cực kì tương tự, xem ra là từ một mạch mà ra.”
Ánh mắt Thôi Hằng nhìn ra phía ngoài thành, xuyên qua tường thành có thể thấy được trạng thái bên trong quân doanh Lương quốc, tất cả quân lính đều trở nên vô cùng phấn khởi vì có một thống soái như vậy.
Khí huyết và lực lượng của những quân sĩ này hòa quyện lại với nhau, tạo thành khí thế cực kỳ cường đại, khiến thiên địa hơi bị rung động, vạn vật run rẩy sợ hãi.
Chẳng qua, chút động tĩnh ấy không đủ để hấp dẫn sự chú ý của Thôi Hằng, điều khiến hắn thật sự phải chăm chú quan sát là khí vận chi lực do những quân sĩ đó ngưng tụ ra.
Chính bởi vì nhiều quân sĩ tụ tập lại chung một chỗ, ngưng tụ ra nhiều khí vận chi lực, mới có thể đủ để làm cho quốc tỷ chi lực ngưng kết ở rìa bên trong thành bị suy yếu.
Dù sao, cái gọi là quốc tỷ chi lực, thực ra cũng là một biểu hiện của nhân đạo khí vận.
Đây là chuyện lúc Thôi Hằng tới trấn thủ Đại Thành quan này đã điều tra rõ ràng.
Quân lính công thành bản chất chính là nhân đạo khí vận chi lực đấu đá với nhau.
Chẳng qua là hóa trang thêm một tầng quốc tỷ chi khí mà thôi.
“Nhưng rốt cuộc mảnh đất này ẩn chứa bí mật gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận