Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 965: Ngươi cho rằng mình là Hồng Vũ sao? (3)

Sở Phi Tiêu xuất hiện, khiến cả bầu trời đều phải rung động.
Vô số phép tắc đại đạo ngưng tụ thành thực thể, hoá thành các quang mang đủ màu quấn trên thân hắn, giống như bày tỏ thần phục.
Uy áp cường đại không gì sánh kịp này khiến hư không răng rắc rung động, giống như có thể bị nổ tung bất cứ lúc nào.
Chân hắn đạp lên chiến xa, ánh mắt xẹt qua hình ảnh chín con hỗn huyết hung thú hình rồng phía trước, rơi vào Đại Thành quan, mạnh mẽ nói: “Những con kiến hôi trong thành, hà tất phải dựa vào địa thế hiểm trở để chống lại.”
“Người thủ thành lập tức tự sát, bách tính trong thành còn một con đường sống, bằng không ngày ta phá thành, ta sẽ tàn sát hết dân trong thành.”
Vô cùng tự tin, cũng vô cùng kiêu ngạo.
Căn bản cũng không thèm để người trong Đại Thành quan vào mắt.
Nói như vậy cũng khiến cho bách tính trong Đại Thành quan cảm nhận được sợ hãi trước nay chưa từng có.
Lẽ nào, thực sự phải chết sao?
“Ngươi, mơ tưởng!”
Đặng Hoài Nghĩa tức giận rống to.
Cùng lúc đó, lực lượng của bản thân hắn cũng phóng hết ra ngoài, thôi động lực lượng của đại trận hộ thành, khiến từng lớp quang mang phòng ngự lần thứ hai ngưng tụ, ngăn ở phía trước Sở Phi Tiêu.
“Buồn cười. Mấy con kiến hôi, còn cố chấp như vậy.” Sở Phi Tiêu không thèm để ý, lắc đầu cười nhạt.
Lập tức, hắn giơ tay lên, hút lấy thanh Thanh Đồng kiếm to lớn kia vào trong tay mình.
Sau đó hắn giơ lên thật cao, giống như chuẩn bị chém rụng.
Lúc này, Sở Phi Tiêu cao cao tại thượng, ánh mắt cũng nhìn xuống Đặng Hoài Nghĩa và cả tòa Đại Thành quan, châm chọc nói: “Thực lực kém xa như thế, lại còn vọng tưởng bảo vệ tòa thành này, thực sự là sai lầm.”
“Lẽ nào ngươi còn cho rằng mình là Hồng Vũ sao?”
Nói xong, hắn cầm chắc Thanh Đồng kiếm trong tay, giáng xuống phía dưới, hoàn toàn công phá tòa Đại Thành quan này.
Nhưng mà đúng lúc đó, hắn chợt phát hiện, dù thế nào mình cũng không nhúc nhích nổi tay.
Không chỉ Thanh Đồng kiếm trong tay không thể chém xuống.
Hơn nữa toàn thân cũng không thể nhúc nhích.
Giờ khắc này, Sở Phi Tiêu chỉ cảm thấy không gian xung quanh đều ngưng đọng lại, giam cầm hắn.
Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra chuyện kinh khủng hơn.
Rất nhiều phép tắc đại đạo vốn đang quấn quanh người hắn giờ đã biến mất không thấy.
Thật giống như cho tới giờ cũng chưa từng xuất hiện qua.
Thế này nghĩa là ở phụ cận có cường giả vận dụng phép tắc đại đạo đạt tới đỉnh cao, mạnh mẽ xua tan chúng đi.
Nhưng đây là cảnh giới thế nào, thực lực thế nào?
Sở Phi Tiêu không thể tự vô thanh vô tức xua tan phép tắc đại đạo được ngưng tụ giống như cường giả kia.
Chẳng lẽ là… Chân tiên?
Nghĩ tời đây, trong lòng Sở Phi Tiêu lập tức cả kinh, nhưng vẫn giữ vững tâm tình trấn định như trước, cất cao giọng nói: “Xin hỏi là cao nhân phương nào ở đây?”
Lời này còn chưa dứt…
Đùng!
Một âm thanh trầm đục vang lên, Sở Phi Tiêu vốn đang bị giam cầm trên bầu trời không thể nhúc nhích đột nhiên rơi ầm xuống đất, giống như có một bàn tay khổng lồ vô hình đẩy hắn từ trên trời xuống.
Đùng!
Cả người Sở Phi Tiêu giống một ngôi sao băng hung hăng đập xuống dưới đất, tạo ra một hố sâu lớn.
Vô số cát đá tung lên, tạo thành một đoàn bụi mù rộng lớn, tràn ra ngoài.
Giờ khắc này, bất luận là binh sĩ Lương quốc ngoài Đại Thành quan, hay Đặng Hoài Nghĩa và đám người đứng trên tường thành, tất cả đều ngẩn người há hốc mồm, không thể tin nổi mà nhìn hố sâu to lớn kia.
Tình huống gì đây?
Vừa có chuyện gì xảy ra?
Vì sao Sở Phi Tiêu ban nãy còn cao cao tại thượng lại đột nhiên thành ra thế này, đây là lực lượng như thế nào, là ai xuất thủ?
“Đại tướng quân, mau nhìn, có người phi hành trong thành!” Lúc này, trên tường thành bỗng có tướng lĩnh kinh hô, không thể tin nổi chỉ ra đằng sau.
“Cái gì?” Đặng Hoài Nghĩa và mọi người còn lại đều khiếp sợ vô cùng nhìn qua, trong phạm vi tòa thành này không thể phi hành, đây là thiết luật do quốc tỷ chi lực quyết định, không ai vi phạm được.
Nhưng bây giờ lại thấy một nam tử trẻ tuổi phong thần tuấn lãng, tuyệt thế vô song chân đạp hư không, lăng không bước đi, chậm rãi tiến tới trên thành.
Ai vậy?
Tất cả mọi người đều xuất hiện nghi ngờ này.
Thôi Hằng không để ý ánh mắt của những người này, lúc đi ngang qua tường thành, hắn còn tiện tay chuyển vận cho Đặng Hoài Nghĩa một tia pháp lực, chữa trị hết thương thế trong cơ thể.
Sau đó trực tiếp đi tới cái hố sâu do Sở Phi Tiêu đập ra.
Hắn vốn không định xuất thủ sớm như thế.
Nhưng Sở Phi Tiêu này nói ra một cái tên vô cùng quan trọng.
Hồng Vũ!

Đi qua từng tầng bụi mù, Thôi Hằng di xuống tận dưới đáy hố sâu, nhìn thấy Sở Phi Tiêu vẫn đang nằm trên mặt đất không nhúc nhích được.
Sở Phi Tiêu cũng nhìn thấy Thôi Hằng.
Có thể nhìn thấy gương mặt xa lạ này, trong lòng hắn ta rất mờ mịt không hiểu.
Trên đời Chân tiênc như lông phượng và sừng lân, hắn đều có ấn tượng.
Người kia là ai?
Tại sao lại ở chỗ này, tại sao lại ra tay với mình?
Sở Phi Tiêu khó khăn mở miệng: “Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?”
Thôi Hằng lại không nghe hắn hỏi, trầm giọng hỏi lại: “Ai là Hồng Vũ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận