Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 968: Sưu hồn, nhân vương cốt mâu (3)

Lúc này Thôi Hằng đã xem xong hết ký ức của Sở Phi Tiêu.
Nhờ đó, Sở Phi Tiêu cũng thoát khỏi trạng thái bị giam cầm.
Hắn nhanh chóng cảm ứng được lực lượng của cốt mâu, lập tức nở nụ cười, ánh mắt nhìn về phía Thôi Hằng, cất cao giọng nói: “Ngươi xong, kinh động Nhân vương, không ai cứu nổi ngươi. Đây là cốt mâu của Nhân vương, chỗ này sẽ là chỗ ngươi táng thân!”
Thôi Hằng cũng không thèm để ý đến Sở Phi Tiêu, hắn hơi dung pháp lực mở rộng ra bên ngoài.
Đùng!
Một tiếng vang thật lớn vang lên, đỉnh chóp của chiếc chiến xa này bị hất bay, cây cốt mâu từ trên trời giáng xuống rơi vào trong mắt Thôi Hằng.
“Quả nhiên, ta đã nói áp chế của nơi này có chút kỳ lạ, thì ra là vì đây.”
Ánh mắt Thôi Hằng hơi nheo lại, hắn thông qua lực lượng ẩn chứa trong cốt mâu, lập tức hiểu được bí mật bản chất của phương thế giới tiên thổ này.
Phương thế giới tiên thổ này tồn tại hạn chế cực kì mạnh mẽ, võ giả cường đại tới đây đã không thể nhận thức rõ ràng được lực lượng của mình.
Trong đó dĩ nhiên là có đặc thù của mảnh vụn Tiên Vực, nhưng nhiều hơn là vì để chế tạo hạn chế.
Có người không muốn để võ giả tu luyện thành công biết được lực lượng chân chính của mình.
Nơi phát ra hạn chế này, chính là chủ nhân của cây cốt mâu.
Nói cách khác, đó là vị được xưng là “Nhân vương” đã vượt qua cửu cảnh Chân giới kia.
Bất kể là tồn tại cửu cảnh Chân giới gì, chỉ cần đi tới phương thế giới tiên thổ này, đều sẽ phải chịu áp chế do vị Nhân vương kia đã âm thầm bố trí, không thể thấy uy năng thật sự của mình.
“Chỉ tiếc, ta cũng không phải chịu loại áp chế này.” Thôi Hằng cười khẽ một tiếng, sau đó nâng tay phải lên, trực tiếp bắt lấy cốt mâu to lớn trên bầu trời kia.
“Muốn chết!” Sở Phi Tiêu không khỏi hừ lạnh, nhưng ánh mắt của hắn nhanh chóng ngưng trệ, trên mặt lộ ra vẻ bất ngờ, lẩm bẩm: “Này, điều này sao có thể?”
Tay phải của Thôi Hằng đưa ra, cánh tay chợt lớn lên không gì sánh bằng, dễ dàng túm được cây cốt mâu kia, hung hăng bóp một cái.
Rắc rắc!
âm thanh như xương vỡ vụn vang khắp đất trời, cây cốt mâu của Nhân vương trực tiếp bị bóp nát!
Trong lúc nhất thời, trên trời dưới đất đều lặng im không một tiếng động.
Cốt mâu của Nhân vương nát bét!
Mặc dù chỉ là chỗ bị cầm vào nát ra, nhưng đã cực kì kinh người.
Đây chính là binh khí từ niên đại rất lâu trước kia, được Nhân vương sử dụng khi thống lĩnh nhân tộc chiến đấu với tiên tộc, từng bị máu của tiên tộc nhuộm đỏ, sức mạnh vô địch, cường đại vô cùng, cũng cực kì kiên cố.
Vậy mà bị người kia dễ dàng bóp nát.
Sao có thể?
Nhất là người đang đứng trên tường thành của Đại Thành quan, gần như không thể tin nổi vào hai mắt mình.
Đây thật sự là chuyện vừa xảy ra sao?
“Cốt mâu của Nhân vương lại bị hắn bóp nát!” Đặng Hoài Nghĩa há to miệng, không thể tin nổi mà nhìn thân ảnh trên bầu trời kia: “Hẳn là chúng ta đã đoán sai rồi, đây không phải là Chân tiên, cho dù có là tuyệt đỉnh Chân tiên cũng không làm được chuyện như thế này, quá mạnh mẽ!”
Các tướng lĩnh xung quanh đã kinh hãi không nói thành lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn lên trời cao, đứng ở nơi đó không nhúc nhích như mấy con tò he.
Rắc rắc!
Lúc này, trên bầu trời lại truyền tới tiếng vang thật lớn, tay trái Thôi Hằng bắt được cây cốt mâu, tay phải phối hợp với đó bẻ gập xuống, hai tay hắn trực tiếp khiến cho cây cốt mâu của Nhân vương chia thành hai đoạn.
Toàn bộ quá trình rất dễ dàng, thoạt nhìn không tốn bao nhiêu sức lực, dường như đó không phải là thần binh của ai cả, cũng chỉ là khớp xương của một con vật binh thường mà thôi.
“Thế này là cảm giác không đếm xỉa đến hậu quả, hành sự lỗ mãng, tùy ý làm bậy sao?”
Thôi Hằng nhìn hai đoạn xương gãy trong tay mình, trong lòng không khỏi thầm cảm thán, từ khi đi học tới nay, hắn chưa trải nghiệm cảm giác này bao giờ.
Đương nhiên, hắn biết rõ mình chỉ đang sắm vai của một thiết lập tính cách.
Cũng không chân chính là bản thân hắn.
Vừa lúc đó, trong lòng Thôi Hằng đột nhiên hiện ra cảm giác thư sướng khó hiểu, tu vi Hóa Thần hậu kỳ dường như lại tăng lên một chút.
Ý nghĩa của việc này, là thân phận “giả bản thân” này đang được ghi nhận lại, tạo thành ảnh hưởng to lớn, từ từ trở nên chân thực.
Nếu như chuyện kế tiếp lớn hơn nữa, để cho hắn sắm vai vào thiết lập tính cách này của bản thân càng thêm nhập tâm.
Thì dám chắc là còn có thể đề thăng nhiều hơn.
“Cốt mâu của Nhân vương đã vỡ, tiếp theo liệu Nhân vương có xuất thủ không?”
Trong lòng Thôi Hằng đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ, cái thân phận “giả bản thân” này của ta, vừa bắt đầu đã muốn đánh bại vua của nơi này sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận