Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 989: Nhân Hoàng quang ảnh, Hồng Phú Quý trong chỗ sâu trong Trung Đô Vương Thành (2)

"Nói đùa với ngươi thôi." Trên môi Thôi Hằng nở một nụ cười, đồng thời nâng tay phải lên muốn cầm bắt Tiên Chủ này, nhưng hắn bỗng nhiên biến sắc, quay phắt qua nhìn về phía Trung Đô Vương Thành: "Đây là? !"
Sau đó hắn muốn đi Nhân tộc Trung Đô Vương Thành.
Nhưng mà lúc này Tiên Chủ đã bị triệt để chọc giận.
Hắn diêu động Huyết Thần Tiên Đình Kỳ lần nữa, huy sái ra ức vạn đạo huyết sắc quang mang đánh tới Thôi Hằng, lại lệnh cho mười vạn Huyết Thần Binh bao vây Thôi Hằng lại, muốn trực tiếp vây giết.
"Chuyện đã đến nước này, còn muốn trốn sao? !" Tiên Chủ nghiêm nghị quát: "Ở lại cho ta!"
"Ồn ào!" Thôi Hằng hừ lạnh một tiếng, hai ngón tay phải chập lại thành kiếm, bỗng nhiên vung lên trời cao.
Chỉ một thoáng, một đạo kim sắc kiếm quang ngưng tụ ở đầu ngón tay của hắn, khí tức khủng bố như tồn tại từ trước khi từ khai thiên tích địa khuếch tán ra.
Đạo kiếm quang này giống như là tượng trưng cho khởi nguyên của tất cả, cũng tượng chưng cho kết thúc của vạn vật, trong nháy mắt khi nó ngưng tụ, tất cả mọi thứ xung quanh đều bị chôn vùi thành hư vô.
Keng!
Một tiếng kiếm reo khó mà diễn tả bằng ngôn từ từ trong hư vô vang lên, trong chốc lát đã truyền khắp toàn bộ thế giới Tiên Thổ.
Cho dù tu vi cao thấp, cho dù có linh trí hay không, tất cả đều nghe được một tiếng kiếm reo này, sau đó toàn thân run rẩy, kinh hãi nhìn lên trên bầu trời.
Đây là Đạo Sinh Kiếm.
Là một trong số tiên thuật mà Thôi Hằng nắm giữ.
Dưới uy năng của đạo kiếm quang này, cho dù là ức vạn đạo huyết sắc quang mang hay là mười vạn Huyết Thần Binh đều như là gà đất chó sành, bị quét sạch sành sanh, hóa thành hư vô trong nháy mắt, không còn tồn tại.
Thậm chí Tiên Chủ còn chưa kịp phản ứng thì đạo kiếm quang này đã vọt tới trước mặt hắn, trong lúc kinh hãi, hắn định dùng Huyết Thần Tiên Đình Kỳ ngăn cản.
Nhưng cái gọi là Tiên Vực di bảo này đối mặt với Đạo Sinh Kiếm Quang thì dường như một tờ giấy mỏng, không có được chút tác dụng phòng ngực nào, lập tức bị xuyên thủng.
"Sao có thể như vậy được? !" Tiên Chủ kinh hãi muốn chết, hắn không nghĩ tới sẽ là kết quả này, càng không nghĩ tới Thôi Hằng lại có thực lực mạnh mẽ như vậy.
Sau khi Tiên Vực vỡ vụn, tất cả cường giả Chân Giới Đệ Thập Nhất Cảnh trở lên đều không biết tung tích, mà không có Tiên Vực pháp tắc hoàn chỉnh thì cũng không thể đột phá đến Chân Giới Đệ Thập Nhất Cảnh.
Sao lại đột nhiên xuất hiện một tồn tại cực kỳ mạnh mẽ khó tin như vậy được? !
Chỉ tiếc, nghi hoặc của hắn vĩnh viễn không có được câu trả lời.
Dưới tình thế cấp bách, Thôi Hằng hoàn toàn không có lưu thủ.
Uy lực của Đạo Sinh Kiếm cực kỳ mạnh mẽ, trong nháy mắt khi tiếp xúc đến Tiên Chủ thì lập tức triệt để giết chết hắn, hình thần câu diệt.
Giữa thiên địa lập tức trở nên hoàn toàn tĩnh mịch, vô số cường giả đều cảm thấy kinh hãi gần chết.
Ai cũng không ngờ được là kết cục của một trận chiến này sẽ là như vậy.
Tiên Chủ giống như là một con kiến, bị "Thôi Thanh" đó tiện tay nghiền chết...
Huyết Thần Tiên Đình Kỳ cũng bị một kích chặt đứt.
Đây là lực lượng như thế nào, cảnh giới như thế nào?
Không thể tưởng tượng nổi!
Mà Thôi Hằng ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái, sau khi tiện tay chém giết Tiên Chủ thì trực tiếp đi tới Trung Đô Vương Thành.
Đúng là hắn còn có một ít chuyện muốn hỏi Tiên Chủ nhưng cũng không gấp.
Chờ từ Trung Đô Vương Thành về, dùng khởi tử hồi sinh chi thuật phục sinh là được.
Việc cấp bách vẫn là đi Trung Đô Vương Thành dò xét một chút tình huống.
Nơi đó xuất hiện khí tức của Hồng Phú Quý!
...
Chỗ sâu nhất trong Trung Đô Vương Thành.
Nhân Vương dẫn theo Thái Hồng đi tới một cái cung điện bị cấm chế và trận pháp vây quanh.
Sau khi đi vào tòa cung điện này, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy lại là từng tầng từng tầng cấm chế và trận pháp.
Lặp đi lặp lại chín mươi chín lần như thế, rốt cục hai người mới đi tới sâu trong tòa cung điện này.
Nhưng mà nơi này chỉ có một cái hộp kim loại tinh tế.
Thái Hồng hơi nghi hoặc.
Nhân Vương lại mỉm cười đi qua, chậm rãi mở cái hộp kim loại này ra, lấy hộp ngọc đặt trong đó ra, lại mở hộp ngọc ra, lấy một cái hộp bằng thanh đồng trong đó ra.
"Ngài..." Thái Hồng kinh ngạc nói: "Người đó lại đặc thù như thế này, thế mà đáng cho ngài bố trí che giấu nghiêm mật như vậy."
Từ cấm chế và trận pháp bên ngoài cung điện đến từng tầng hộp như này, tất cả đều bố trí thủ đoạn che giấu khí tức, chỉ vì ẩn nấp.
Phương thức bố trí nghiêm mật như vậy, rốt cuộc là đang giấu cái gì?
Người đó chỉ là Chân Giới Đệ Ngũ Cảnh mà thôi, đáng cho một Chân Giới Đệ Thập Nhất Cảnh như Nhân Vương làm thế này sao?
"Vì ẩn tàng sự đặc thù của hắn, cho dù có bố trí phức tạp gấp trăm lần cũng không quá đáng." Nhân Vương cười nhạt một tiếng, chỉ chỉ hộp ngọc: "Đi theo ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận