Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 993: Trùng phùng sau hai ngàn năm xa cách (3)

Thái Hồng ở lại, chuyện hắn muốn làm chính là giấu diếm chuyện phương thức tu luyện này có vấn đề, đồng thời trợ giúp Nhân Vương diệt Tiên Tộc.
Bởi vì Tiên Tộc biết phương pháp tu luyện Chân Tiên bình thường.
Mặc dù Tiên Tộc sẽ không nói phương pháp tu luyện Chân Tiên bình thường cho Nhân tộc nhưng chỉ cần bọn họ biết chuyện này thì sẽ là một cái tai hoạ ngầm, nhất định phải diệt trừ mới được.
Chu Quân Thiên đồng ý, chỉ cần Thái Hồng có thể hoàn thành những chuyện này thì hắn sẽ dẫn Thái Hồng đến Tiên Vực không trọn vẹn, cũng chỉ dẫn hắn đi lên con đường Chân Tiên bình thường.
Nhưng đây chỉ là lời hứa suông mà thôi, Thái Hồng lại tin tưởng không nghi ngờ.
"Tại sao ta không tin hắn?" Thái Hồng đã co quắp ngồi dưới đất, có chút tự giễu cười nói: “Ngươi đọc trí nhớ của ta, hẳn phải biết trên con đường tu hành, ta chỉ là một phế vật thôi.”
"Nếu như không phải lúc trước Quân Thiên Thượng Tôn chỉ điểm ta đi đến Tinh Hải đĩa thiên hà thì sợ là ngay cả Chân Giới Đệ Tam Cảnh ta cũng không vào được, càng không thể nào thành tựu Chân Tiên như bây giờ.”
"Quân Thiên Thượng Tôn có ân với ta như vậy, tại sao ta phải nghi ngờ hắn? Hơn nữa những gì hắn hứa với ta thì đều thực hiện, chưa hề nuốt lời."
"..." Thôi Hằng nghe vậy thì hơi trầm mặc, những chuyện mà Thái Hồng nói đều là sự thật, nhưng hắn vẫn còn hơi khó tin: "Chu Quân Thiên trăm phương ngàn kế từ Đại Diễn Tinh Tinh Hải đĩa thiên hà, sau đó lại đến phương thế giới Tiên Thổ này, còn có Tiên Vực không trọn vẹn, rốt cuộc hắn muốn làm gì?"
"Ngươi hỏi ta làm chi?" Thái Hồng có chút kỳ quái cười nói: “Ta cũng không biết, ngươi đọc trí nhớ của ta, ta chỉ biết là hình như hắn đang tìm kiếm thứ gì đó nhưng vẫn luôn không tìm được."
"Ừm." Thôi Hằng khẽ gật đầu, đây cũng là kết quả hắn lấy được khi sưu hồn Thái Hồng.
Hẳn là sẽ không tìm được đầu mối gì từ Thái Hồng.
Sau đó, hắn nhìn cái quang kén cực lớn đó.
Lúc này, trạng thái của hai người bên trong đã không giống như ban đầu.
Vốn là khí tức Nhân Vương mạnh hơn xa Hồng Phú Quý, nhưng bây giờ khí tức Hồng Phú Quý đã bắt đầu vượt qua Nhân Vương.
Toàn bộ quá trình đoạt xá bắt đầu nghịch chuyển.
Từ Nhân Vương muốn đoạt xá Hồng Phú Quý biến thành Hồng Phú Quý bắt đầu hấp thu lực lượng của Nhân Vương.
Cùng lúc đó, những quang ảnh văn minh Nhân tộc bên ngoài quang kén cũng trở nên càng rõ ràng hơn.
Giống như là từng cảnh tượng chân thật trong lịch sử tái hiện lại trong vùng hư không này.
Co quắp ngồi ở một bên, Thái Hồng cũng cảm ứng được tình huống này, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Nhân Vương lại thất bại, triệt để xong đời.
Sau một lát
Ầm ầm!
Trong quang kén to lớn bỗng vang lên một tiếng vang thật lớn, giống như là có thứ gì đó nổ tung.
Ngay sau đó, mặt ngoài quang kén bỗng nứt ra một khe hở khổng lồ, kim sắc quang mang chói mắt sáng tỏ từ bên trong tỏa ra, chiếu sáng thế giới nhỏ này.
Hình ảnh văn minh Nhân tộc này cũng theo đó mà sáng lên, dấy lên từng đóa Văn Minh Chi Hỏa, lại có gợn sóng Thánh Đức thủy quang lăn tăn khuếch tán ra, cả hai hoà lẫn vào nhau, chiếu rọi một bóng dáng bên trong quang kén trở nên vô cùng thần thánh.
Sau đó một nam tử trung niên toàn thân đều được bao phủ trong kim quang, người khoác Thánh Đức thủy quang, có Văn Minh Chi Hỏa quấn quanh chậm rãi đi từ trong quang kén ra bên ngoài.
Mà ở trên đỉnh đầu của hắn thì có một cái Ngọc Đỉnh lớn chừng bằng bàn tay đang lơ lửng trên đó.
Nó ẩn chứa nhân đạo chi lực vô cùng mạnh mẽ trong đó, cho dù là Văn Minh Chi Hỏa hay là Thánh Đức thủy quang đều do nó hiển hiện ra ngoài.
Trong nháy mắt khi nam tử trung niên này đi ra ngoài thì cái quang kén cự đại đó lập tức nhanh chóng xuất hiện vết rách lít nha lít nhít, hóa thành vô số vệt sáng bay ra trong nháy mắt, biến mất không thấy gì nữa.
Chỉ còn lại một nam tử thân thể khô quắc ngồi xếp bằng ở dưới đất giống như là gỗ mục, không nhúc nhích, đang thoi thóp.
Chính là Nhân Vương, người muốn đoạt xá Hồng Phú Quý lúc trước.
Thái Hồng nhìn thấy cảnh này thì hai mắt lập tức tối sầm lại, lòng như tro nguội.
Hồng Phú Quý chỉ cảm thấy bây giờ trạng thái của mình tốt đến trước nay chưa từng có, tâm tình cũng vô cùng thoải mái, chỉ hận không thể lập tức ngửa mặt lên trời thét dài cho thỏa thích một phen.
Nhưng khi hắn nhìn thấy bóng người đang đứng cách đó không xa thì toàn thân hắn lập tức cứng đờ, ánh mắt cũng hoàn toàn ngưng trệ, trên mặt lộ ra vẻ khó mà tin được, theo sau đó thì trên mặt lại hiện lên vẻ mừng như điên.
Thôi Hằng cũng nhìn nam tử trung niên đang sững sờ ở tại chỗ này, nở một nụ cười hiền lành, bóng dáng non nớt, quần áo tơi tả trong đầu chậm rãi hợp nhất lại với nam tử trung niên trước mặt này.
Mặc dù lúc trước hắn đã gặp Hồng Phú Quý với dáng vẻ này rồi nhưng mà bây giờ gặp được người thật thì hắn vẫn không tránh được có chút thổn thức.
Đây là lần đầu tiên trùng phùng sau khi xa cách hai ngàn năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận