Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 996: Bổ trời nứt, kéo trời nghiêng, tâm sự chuyện xưa trong động thiên (3)

Mà đối với Thôi Hằng thì sau khi hắn bổ thiên, cái thân phận "Thôi Thanh" này triệt để trở nên chân thực.
Mà phản hồi nhận thức hắn nhận được cũng rất to lớn, tu vi cảnh giới trực tiếp tăng lên một bậc thang.
Thân phận mới hoàn thành, cũng làm cho hình chiếu của hắn từ sáu cái biến thành bảy cái.
Chuyện này không chỉ khiến cho thực lực của hắn tăng lên rất nhiều mà năng lực bảo vệ tính mạng cũng mạnh hơn rất nhiều.
Thu hoạch cực lớn.
Nếu như đã đạt đến mục đích tu hành, Thôi Hằng cũng tán trạng thái Pháp Thiên Tượng Địa đi, khôi phục thành hình thể bình thường, đi tới trước mặt đám người Hồng Phú Quý.
Lúc trước hắn không cho Hồng Phú Quý nhận hắn là bởi vì khi đó hắn vẫn dùng thân phận Thôi Thanh hoạt động, phải giữ gìn tính hoàn chỉnh của thân phận này để nhận phản hồi.
Bây giờ thân phận Thôi Thanh đã triệt để ngưng thực, như vậy thì không cần để ý chuyện này.
Lúc này, cho dù là Hồng Phú Quý hay là Thái Hồng với Nhân Vương đều đang đắm chìm trong rung động thật sâu.
Vừa rồi Thôi Hằng thể hiện ra thủ đoạn với uy lực, cho dù là đối với bọn họ thì cũng rất là mạnh mẽ, thậm chí có thể nói là quá không hợp thói thường.
Quá mạnh!
Đối với chuyện này, Thôi Hằng chỉ cười cười một tiếng, nói với Thái Hồng nói: "Nhân Vương còn chưa có chết, nhưng cũng đã phế đi. Xử lý như thế nào thì ngươi tự quyết định đi. Nhưng mà hắn còn có chút tác dụng với ta, chớ có giết chết hắn."
Nói xong, trước mặt hắn bỗng nhiên xuất hiện một cánh cửa ánh sáng, quay người nhìn Hồng Phú Quý, mỉm cười nói: "Đi theo ta."
Lập tức đi vào cánh cửa ánh sáng đó.
Hồng Phú Quý nghe vậy thì sững sờ, sau đó đi theo, bước vào trong cánh cửa ánh sáng, biến mất không thấy gì nữa.
Chỉ để lại Thái Hồng với Nhân Vương đã thoi thóp nhìn.
...
Thật ra thì cánh cửa ánh sáng đó chỉ là một tầng yểm hộ, nó liên thông đến một cái thế giới độc lập do Thôi Hằng tiện tay mở.
Sau khi Hồng Phú Quý thông qua cánh cửa ánh sáng tới đây thì cũng có chút không kịp chờ đợi dò hỏi: "Ngài, ngài là Thôi tiên sinh, phải không?"
Bởi vì lúc trước Thôi Hằng không có thừa nhận điều này nên hắn cũng không dám tùy tiện nhận.
"Ngươi cảm thấy thế nào?" Thôi Hằng mỉm cười nói.
"Đệ tử bái kiến tiên sinh!" Hồng Phú Quý lập tức cuồng hỉ, vội vàng quỳ gối hành lễ, cung kính nói: “Những năm gần đây đệ tử chưa từng quên lời tiên sinh dạy bảo, vẫn luôn lấy lời tiên sinh chỉ đạo làm mục tiêu cuộc sống, đệ tử cả gan, xin hỏi có thể gọi tiên sinh một tiếng lão sư không?"
Mặc dù hắn vẫn luôn xem Thôi Hằng như lão sư của mình nhưng dù sao chưa từng được Thôi Hằng thừa nhận, cho nên chỉ dám xưng hô tiên sinh, không dám trực tiếp gọi lão sư.
"Ngươi đã nói là chưa từng quên lời ta dạy bảo, cũng luôn xem lời ta chỉ đạo làm mục tiêu cuộc sống." Thôi Hằng đưa tay đỡ Hồng Phú Quý đứng lên, hỏi ngược lại một câu: "Như vậy chẳng lẽ còn không phải là đệ tử của ta hay sao?"
"Lão sư! Đệ tử bái kiến lão sư!" Hồng Phú Quý vô cùng kích động hô, trong lòng vô cùng thỏa mãn, hai ngàn năm, rốt cục mình có thể gọi Thôi tiên sinh một tiếng lão sư.
"Dẫn ngươi đi một nơi." Thôi Hằng mỉm cười nói, sau đó tiện tay vung lên, dẫn Hồng Phú Quý đi vào động thiên thế giới, đi tới trước căn biệt thự ba tầng đó.
"Chỗ này là Tiên Phủ của ngài!" Hồng Phú Quý mừng rỡ không thôi, hắn nhìn thấy vườn rau cách đó không xa với các loại trái cây thịt trứng chồng chất bên trong, không khỏi cảm thán nói: "Không ngờ được là còn có ngày mà ta có thể trở lại chỗ này của ngày lần nữa.”
"Có thể trở về là tốt rồi." Thôi Hằng khẽ gật đầu, tiếp tục dẫn theo Hồng Phú Quý đi thẳng về phía trước, mở cửa phòng biệt thự này ra, cười nói: “Đối với ngươi thì lần này cũng xem như là trở lại chốn cũ chứ."
"Nào chỉ là trở lại chốn cũ." Hồng Phú Quý có chút thổn thức nói: “Nếu như không phải lúc trước ta ngộ nhập nơi này, được lão sư ngài cứu trợ, lại học được đại đạo từ chỗ của ngươi thì sợ là ta đã chết đói đầu đường lâu rồi, làm gì có Hồng Phú Quý như bây giờ chứ..."
Nói đến đây, hắn dừng một chút, sau đó trên mặt lộ ra vẻ hoài niệm, nói với Thôi Hằng: “Lão sư, ta có thể ăn lại loại cháo năm đó một lần nữa không?"
"Ha ha, đương nhiên là có thể." Thôi Hằng nghe vậy thì cười nói: "Hoàng Cân lực sĩ ở đâu?"
Vừa dứt lời thì có một vị đại hán toàn thân vàng óng trống rỗng xuất hiện, quỳ một gối xuống trước mặt Thôi Hằng, cung kính nói: "Bái kiến Tiên Tôn."
"Đi nấu cháo đi." Thôi Hằng hạ lệnh cho Hoàng Cân lực sĩ.
Mới đầu, khi còn ở Tân Thủ Không Gian thì hắn đều sai Hoàng Cân lực sĩ nấu cơm.
Nhưng mà một vị Hoàng Cân lực sĩ đó đã bị hắn điểm hóa thành sinh linh chân chính, ở lại trong Thiên Giới.
Còn vị Hoàng Cân lực sĩ bây giờ là trung cấp hộ pháp mà hệ thống đưa tặng sau khi thăng cấp.
Chính là phiên bản đã được thăng cấp.
Theo lý thuyết thì hẳn là kỹ thuật nấu nướng cao hơn.
Sau một lát, Hoàng Cân lực sĩ đã nấu xong một nồi cháo, mùi thơm nghi ngút.
Hồng Phú Quý trong lòng tràn đầy mong đợi, sau khi nếm thử một miếng thì trên mặt nở một nụ cười, nói: "Lão sư, chính là hương vị này rồi, là hương vị đã cứu ta một mạng lúc trước."
"Cũng là mở đầu cho ngươi thực tiễn đại đạo trong lòng ngươi." Thôi Hằng chỉ chỉ phòng ăn bên cạnh, mỉm cười nói: “Ngồi đi, kể lại cho ta nghe những năm này ngươi đã trải qua những gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận