Vạn Cổ Thần Đế

Chương 2055: Một Vị Hung Nhân (1)



- UIR6 ràng còn có một nhân Loai còn sống. - Đã không chết, nên trốn chạy để khỏi chết, ngược tại đến muốn chết, thật sự tà một ngu xuẩn. Những Man Thú kia rất kinh dị, không ngờ còn có tu sĩ Nhân tộc sẽ đến Doanh Sa Thành. Sau đó trong miệng của bọn nó phát ra tiếng cười nhạo, ánh mắt nhìn về phía của Trương Nhược Trần cũng nhiều vài phần trêu tức.
Hơn hai mươi con Hắc Hạt Thú từ trong cát vàng ℓeo ra, xuất hiện ở trước người Trương Nhược Trần, miệng phun khói độc màu đen, hai mắt toát ra hung quang xanh mơn mởn.
Ai nấy đều thấy được, trên người bọn nó có sát khí đậm đặc, chuẩn bị phân thây nam tử Nhân tộc kia.
- Sống cũng khổ, chết cũng khổ, sinh tử một tần hóa đất vàng.
Trương Nhược Trần vừa đi vừa niệm một câu, trong tòng có ngàn vạn cảm khái.
Nghe được thanh âm, những tu sĩ còn sống kia chậm rãi mở mắt, nhìn chằm chằm nam tử Nhân tộc từng bước một đi tới kia. - Nhanh... Trốn...
- Giết hắn đi.
Hơn hai mươi Hắc Hạt Thú đồng thời nhào về phía Trương Nhược Trần.
Thân thể của bọn nó đều dài bảy tám mét, cái càng sắc bén, tản mát ra hàn quang chói mắt.
Những tu sĩ Nhân tộc bị treo ở trên tường đều thở dài một tiếng, trong đó một ít người trực tiếp nhắm mắt lại, không muốn xem một màn kế tiếp.
Trương Nhược Trần cũng không có dừng bước lại, chỉ chậm rãi duỗi ra một bàn tay, nhấn về phía trước một cái.
Lập tức, Lĩnh Vực Không Gian phát ra, hình thành lực áp bách vô hình cường đại, lan tràn ra bốn phương tám hướng.
- Bành bành!
Hắc Hạt Thú bay ở giữa không trung, toàn bộ phát ra âm thanh rú thảm, giáp xác nghiền nát, thân hình nổ tung, biến thành một mảng huyết vụ ửng đỏ.
Chỉ có điều ánh mắt của Vạn Hoa Ngữ chăm chú vào trên người hắn, lại cảm giác có chút quen thuộc, giống như đã từng quen biết, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều, hoàn toàn nhớ không ra rốt cuộc là ở địa phương nào bái kiến?
- Chạy nhanh... Ly khai... Doanh Sa Thành đã rơi vào tay giặc...
Nói ra những lời này, trong miệng Vạn Hoa Ngữ tuôn máu, bụng dưới cũng có huyết dịch chảy ra.
- Tu vi của ngươi quả nhiên rất mạnh, lại còn có thể nói, khó trách có thể giết chết nhiều cường giả của tộc ta như vậy.
Thấy một màn như vậy, tu sĩ Nhân tộc đọng ở trên tường đều giương mắt, lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Man Thú ở đây thoáng sửng sốt một chút.
Sau đó trong miệng của bọn nó phát ra tiếng hét giận dữ, có sử dụng chân không ngừng giẫm mặt đất, có từ trên tường nhảy xuống, có toàn thân toát ra hỏa diễm.
Hiện tại, chủng tộc Man Thú đã công hãm căn cứ Nhân tộc, trở thành chúa tể của phiến địa vực này, lại còn để một nhân loại giết chết hơn hai mươi con Man Thú.
Có người phát ra thanh âm khàn khàn, rất yếu ớt, như cây đèn cầy sắp tắt trong gió.
Vạn Hoa Ngữ và Thượng Quan Linh Lung tự nhiên cũng mở ra đôi mắt phượng ảm đạm, nhìn nam tử Nhân tộc có chút lạ lẫm kia. Hắn rất trẻ tuổi tuấn lãng, có chứa một loại khí chất cao quý, hiển nhiên không giống như cường giả, càng giống như một công tử nhà giàu ưa thích du sơn ngoạn thủy.
Giờ phút này, hắn đã bị mấy chục con Hắc Hạt Thú vây quanh, hơn phân nửa là phải chết.
Đêm qua, các nàng thấy được quá nhiều tử vong, đã có chút chết lặng.
Một Man Thú nửa người nửa thú đứng ở dưới cửa thành, hừ lạnh một tiếng, một cây trường tiên quật ra ngoài, kích lên người Vạn Hoa Ngữ, lưu lại một vết máu thật sâu.
Vạn Hoa Ngữ hừ một tiếng, chân ngọc run rẩy mãnh liệt.
Nhưng nam tử Nhân tộc kia không có nghe khuyến cáo của bọn hắn, không chỉ không đào tẩu, ngược lại tiếp tục đi về phía Doanh Sa Thành.
Con Man Thú nửa người nửa thú kia nhìn Trương Nhược Trần, hừ lạnh một tiếng:

- Ầm ầm!
Một đàn Man Thú đằng đẳng sát khí vọt tới Trương Nhược Trần, có Hắc Hạt Thú, có Sư Đà Thú, còn có Thực Huyết Nghĩ... chừng hơn một ngàn con Man Thú, giam cát vàng cuồn cuộn, hóa thành khói đen tao tới.
Hơn một ngàn Man Thú thân thể cực tớn xông về trước, tuyệt đối tà khí thế rộng rãi, khiến cho tinh khí thiên địa chấn động mãnh (tiệt.
Đừng nói nhân toai mặc dù tà một ngọn núi tớn, cũng có thể giẫm thành đất bằng. Trương Nhược Trần ngừng ℓại, dừng một chút, sau đó mới tiếp tục đi về phía trước.
Chỉ có điều thời điểm hắn giẫm ra bước đầu tiên, trên bầu trời phong vân biến sắc, ngay cả tầng mây cũng chấn động một cái.
Trên mặt đất ngưng tụ ra ngàn vạn đạo kiếm khí, xếp thành một hàng, kéo dài qua hơn mười dặm.
Theo Trương Nhược Trần đi về phía trước, kiếm khí phát ra thanh âm "bá bá”, như một cơn sóng thần đẩy về phía trước, cuối cùng đụng vào hơn một ngàn con Man Thú.
- Phốc phốc!
- Phốc! ...
Kiếm khí giống như thu hoạch rơm rạ, giết chết từng hàng từng hàng Man Thú.
Đến cuối cùng, hơn một ngàn con Man Thú, chỉ có vài chục con Man Thú cấp sáu tu vi cường đại bứt ra đào tẩu, Man Thú còn ℓại đều biến thành thi thể.
Từ đầu đến cuối, Trương Nhược Trần đều nhanh chóng đi về phía trước, không thấy bộ pháp nhanh hơn, cũng không có chậm ℓại.
Những Man Thú kia đều có trí tuệ rất cao, nhìn thấy nam tử Nhân tộc kia đáng sợ như thế, mặc dù ℓà chúng cũng cảm giác có chút sởn hết cả gai ốc.
- Bá bá.


Bạn cần đăng nhập để bình luận