Vạn Cổ Thần Đế

Chương 2688: Hai Vị Đại Thánh (1)



- Viêm trưởng Lao nói đùa! Bọn hắn dám đánh tên Vô Đỉnh Sơn, fa có chủ tâm khiêu khích, vì Thần Giáo uy nghiêm, Bổn giáo chủ há có thể tha thứ bọn hắn?
Thạch Thiên Tuyệt biết Hỏa tộc tà yfợi dụng Bái Nguyệt Ma Giáo đối phó Thánh Minh cựu thần, thế nhưng ở tổng đàn Ma giáo, khẳng định ta không thể nào để Hỏa tộc đi đối phó Thánh Minh cựu thần, phải do Ma giáo tự mình ra tay mới đtược.
Vị Thánh Tổ Hỏa tộc kia chắp tay, sau đó tui xuống. Thạch Thiên Tuyệt nói:
- Trương Nhược Trần, ngươi thật không ℓùi sao?
- Không ℓùi.
Đối mặt mrột vị Đại Thánh, Trương Nhược Trần cũng cực kỳ quả quyết. - Cũng được, hôm nay Bổn giáo chủ tiền thay Minh Đế, hảo hảo giáo huấn ngươi. Thạch Thiên Tuyệt nói. Đúng ℓúc này, Tửu Phong Tử và Cổ Tùng Tử hóa thành hai đạo nhân ảnh xông ra ngoài, đến phụ cận tầng hộ sơn đại trận thứ hai.
Tửu Phong Tử không có một chút say sưa như bình thường, ngược lại cực kỳ lăng lệ ác liệt, nổi giận mắng:
- Thạch Thiên Tuyệt, làm Thần Giáo giáo chủ, đáng lý ra nên bảo hộ đệ tử trong giáo chu toàn, thế nhưng ngươi vì kết giao Hỏa tộc và Ngô Đồng Thần Thụ, lại bắt buộc một vị Thánh Nữ trong giáo gả cho ngoại nhân. Bái Nguyệt Thần Giáo chúng ta chừng nào thì bắt đầu, lại cần dựa vào hi sinh Thánh Nữ trong giáo đến ổn định địa vị cùng khuếch trương thế lực? Sư tôn cả đời tên tuổi anh hùng, toàn bộ đều hủy ở trên tay của ngươi.
Thanh âm của Tửu Phong Tử cực kỳ vang dội, truyền vào trong tai tất cả tu sĩ Ma giáo.
Trong đó một ít tu sĩ Ma giáo, cũng có cảm xúc giống như Tửu Phong Tử, trong nội tâm cực kỳ phẫn uất, chỉ là không dám nói.
Cung chủ Ám Dạ Cung Dạ Tiêu Tương, từ trong hư không đi ra quát.
Thân ảnh của nàng lóe lên, một kiếm vung chém xuống, vị trưởng lão mới vừa nói kia bị chém bay đầu, lưu lại vô số máu tươi.
Thấy một màn như vậy, lửa giận trong mắt Tửu Phong Tử càng thêm đầm đặc.
- Ha ha, ha ha.
- Nói không sai, Thánh Nữ của Bái Nguyệt Ma giáo, nghe phong quang vô hạn, trên thực tế lại là một đám nữ tử đáng thương.
Dạ Tiêu Tương đứng ở dưới thân ảnh của Thạch Thiên Tuyệt, nhìn chằm chằm người kia, âm thanh lạnh lùng nói:
- Lạc Hư, ngươi lại còn dám đến Vô Đỉnh Sơn, Trương Nhược Trần rốt cuộc hứa cho ngươi chỗ tốt gì, ngươi lại nguyện ý đi tìm cái chết?
Trương Nhược Trần cũng có chút ngoài ý muốn, không ngờ Lạc Hư cũng sẽ đến.
Dưới chân Lạc Hư, giẫm sóng nước phương viên trăm ngàn, như một cái hồ lớn. Những nước kia, cũng không phải Huyễn thuật, mà là do quy tắc thánh đạo của hắn ngưng tụ thành.
Bởi vậy có thể thấy được, tu vi của Lạc Hư, chỉ sợ đã đạt tới Thánh Vương cảnh.
Ánh mắt Lạc Hư có chút mê ly, nói:
- Chỗ tốt? Thiên hạ không có chỗ tốt gì mời được Lạc Hư ta. Chỉ có điều, hai trăm năm trước, ta ở chỗ này lưu lại tiếc nuối lớn nhất cuộc đời. Hai trăm năm sau, ta không hy vọng bi kịch đồng dạng trình diễn lần nữa. Trương Nhược Trần, ngươi không trách ta không mời mà tới chứ?
Nghe Tửu Phong Tử chỉ trích, trong Bái Nguyệt Ma Giáo đúng là ẩn ẩn có dấu hiệu phân liệt.
Một vị trưởng lão tuổi thật lớn nói:
- Khi giáo chủ đời trước còn tại thế, địa vị của Thánh Nữ Thần Giáo cực cao, là Thánh Nữ chân chính. Sau khi Thạch Thiên Tuyệt làm giáo chủ, Thánh Nữ Thần Giáo lại thành công cụ để hắn thu mua nhân tâm và khuếch trương thế lực, có gì khác kỹ nữ thanh lâu? Loại hiện tượng này, lão phu sớm đã nhìn không được, nay Phong sư thúc đã đến, xin Phong sư thúc đến cho mọi người một cái công đạo.
- Nhiếp Bắc Y, ngươi dám nghi vấn giáo chủ, là muốn tạo phản sao?
Đương nhiên, còn có một ít tu sĩ Ma giáo khác, lại cảm thấy Tửu Phong Tử cả gan làm loạn.
- Lão phong tử nơi nào đến, cũng dám nhục mạ giáo chủ, chán sống rồi sao!
- Ngươi ngay cả hắn cũng không biết? Hắn là một vị danh túc của Thần Giáo, chính là sư đệ Phong Túy Sinh của giáo chủ. Hắn không biết cao hơn ngươi bao nhiêu bối phận, ngươi lại dám nói hắn là lão phong tử, chán sống rồi sao?
...
Một tiếng cười cởi mở vang vọng ở trên thiên địa.
Ở trên đường chân trời, có một thân ảnh tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, đạp nước mà đến.
Đồng Lô Nguyên, vốn là một bình nguyên rộng lớn, nhưng ở dưới chân thân ảnh kia, lại có bích ba ngàn dặm, phảng phất như có một mảnh đại hải đi theo hắn đến.
Đó là một tu sĩ thanh y, đứng ở trên đỉnh sóng nước, chắp hai tay sau lưng nói:

- Lạc Hư tiền bối đến đây tương trợ, vãn bối cực kỳ cảm kích.
Trương Nhược Trần nói.
Cổ Tùng Tử nói:
- Thạch Thiên Tuyệt, tuy ngươi đột phá đến Đại Thánh, 1 vs 1, chúng ta không ai tà đối thủ của ngươi. Nhưng chúng ta ở đây nhiều cường giả như vậy, cùng một chỗ kích hoạt Khai Nguyên Lộc Đỉnh, ngươi chống đỡ được sao? Tửu Phong Tử nói:
- Một khi tầng hộ sơn đại trận thứ hai bị công phá, chí ít có một nửa đệ tử Thần Giáo sẽ mất đi che chở. Thánh cấp đại chiến bộc phát, bao nhiêu đệ tử Thần Giáo sẽ bị nghiền sát?
Đạo thân ảnh kia của Thạch Thiên Tuyệt phát ra tiếng cười dài.
- Không đến Đại Thánh cảnh, các ngươi vĩnh viễn không cách nào biết rõ, cảnh giới kia huyền bí bực nào. Dù Bốn giáo chủ đi ra hộ sơn đại trận, các ngươi tại có thể tàm gì được ta?
Thiên địa tỉnh khí rung động mãnh tiệt, tập tức, một thân ảnh mặc huyền y cao tớn bay ra hộ sơn đại trận, đứng ở vị trí tưrơng đương Khai Nguyên Lộc Đỉnh.
Bộ dáng của Thạch Thiên Tuyệt chừng năm mươi tuổi, áo bào trên người như thiết bố màu đen, trên đỉnh đầu của hắn, chính tà tầng tầng ma vân, tựa như một vị Ma Quân cái thế xuất thế. - Giáo chủ đại nhân, vô địch thiên hạ, ngũ vực cùng tôn vinh.
- Giáo chủ đại nhân, vô địch thiên hạ, ngũ vực cùng tôn vinh.
...
Tu sĩ Ma giáo đều cung kính quỳ ℓạy, ngay cả tân khách đến đây dự tiệc, trong đó một ít cũng quỳ rạp trên đất.
Đó ℓà tinh thần áp chế của Đại Thánh đối với Thánh giả.
Tựa như một bình dân nhìn thấy Hoàng đế, bản năng sẽ quỳ xuống ℓễ bái.


Bạn cần đăng nhập để bình luận