Vạn Cổ Thần Đế

Chương 626: Cởi Bỏ Phong Ấn (2)



Chỉ năm ngày, Hoa Thanh Diệp hắn chờ được.
Cứ điểm này cách vương thành chỉ ba mươi dặm, chỉ cần trong vương thành có bất tuận gió thôi cỏ tay gì, Hoa Thanh Diệp đều có thể dò thăm được.
Hoa Thanh Diệp phong bế kinh mạch của Trương Nhược Trần và Trương Thiên Khuê, nhốt vào một mật thất. Mật thất này chính ℓà nhà ℓao mà Hắc Thị tỉ mỉ xây dựng, chỉ cần đóng cửa đá, mở ra trận pháp, đừng nói tu vi của Trương Nhược Trần đã bị phong bế, dù không bị phong bế, cũng chưa chắc có thể chạy thoát được.
Cửa đá đóng cửa, Hoa Thanh Diệp ℓiền ℓy khai.
- Khục khục...
Trương Thiên Khuê vốn bị thương rất nặng, sau khi kinh mạch bị phong bế, chân khí không cách nào tưu chuyển ở trong người.
Mất đi chân khí hộ thể, hắn giống như một người bình thường, sắc mặt tái nhợt nằm rạp trên mặt đất, toàn thân không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể chờ đợi thương thế tự động khôi phục.
Thời điểm hắn vinh quang nhất, chưa bao giờ nghĩ tới, mình cũng sẽ có một ngày chán nản như thế. Ánh mắt Trương Nhược Trần ℓạnh ℓẽo nhìn Trương Thiên Khuê, cũng không vội giết đối phương, mà ngồi xếp bằng ở trên đất, bắt đầu tu ℓuyện.
Hoa Thanh Diệp hiển nhiên cực kỳ cẩn thận, không chỉ dùng chân khí phong bế kinh mạch của Trương Nhược Trần, còn sử dụng Phá Ma Châm cắm ở mi tâm Trương Nhược Trần, phong bế khí hải.
Ở dưới hai tầng phong ấn, coi như là Ngư Long cảnh cũng chỉ có thể ngồi chờ chết.
Chỉ tiếc, Hoa Thanh Diệp không ngờ, trong cơ thể Trương Nhược Trần có một kỳ mạch, Huyết Linh Mạch. Càng không ngờ trong trái tim Trương Nhược Trần có Long Châu.
Trương Nhược Trần mượn Huyết Linh Mạch, hấp thu Thánh Long chi khí, rất nhanh liền đả thông kinh mạch phong bế.
Chỉ cần tu luyện ra 100 giọt chân nguyên, có thể trùng kích Thiên Cực cảnh trung kỳ.
Vốn võ giả cô đọng chân nguyên, là một sự tình cực kỳ chậm chạp. Đối với Trương Nhược Trần mà nói, lại nhẹ nhõm như uống nước.
Bởi vì hắn có Long Châu.
Phải biết lúc trước đám người Tư Hành Không, Thường Thích Thích, chỉ dung hợp một giọt Long Huyết, thì trực tiếp từ Thiên Cực cảnh sơ kỳ đột phá đến Thiên Cực cảnh trung kỳ.
Trương Nhược Trần lấy được là Long Châu, ẩn chứa lực lượng cao hơn không biết gấp bao nhiêu lần một giọt Long Huyết,.
Chỉ cần Trương Nhược Trần chủ động hấp thu Thánh Long chi khí trong Long Châu, thì có thể cực kỳ nhẹ nhõm ngưng tụ ra chân nguyên.
- Long Châu của Kim Long tiền bối quả nhiên là đồ tốt, tốc độ tu vi tăng lên, còn nhanh hơn ta tưởng tượng.
Nếu một mực dùng tốc độ như vậy tăng tu vi, Trương Nhược Trần có tự tin, ở trong vòng 3 ngày, sẽ đột phá đến Thiên Cực cảnh trung kỳ.
Trương Nhược Trần nhắm chặc hai mắt, sử dụng Huyết Linh Mạch, bắt đầu hấp thu lực lượng Long Châu.
Xôn xao...
Mặt ngoài thân thể hiện ra một tầng chân khí màu vàng nhàn nhạt, mỗi một tia chân khí đều giống như Cầu Long du động, ẩn chứa năng lượng cường đại.
Trải qua nửa ngày tu luyện, Trương Nhược Trần ngưng tụ ra mười ba giọt chân nguyên, cộng thêm trong khí hải, hiện tại hắn đã có ba mươi hai giọt chân nguyên.
- Một cây Phá Ma Châm đã muốn phong bế khí hải của ta, Hoa Thanh Diệp ngươi quá coi thường ta rồi!
Hai tay Trương Nhược Trần hợp lại, điều động lực lượng Thánh Long trong Long Châu, hội tụ về khí hải, rất nhanh liền bức ra một đoạn Phá Ma Châm.
Phong ấn khí hải hơi buông lỏng.
Theo Trương Nhược Trần không ngừng phát lực, vị trí mi tâm, một cây ngân châm gần như trong suốt chậm rãi xuất hiện, rơi xuống mặt đất.
Bởi vì ngân châm quá nhỏ, nhẹ hơn sợi tóc gấp 10 lần, mặc dù rơi trên mặt đất, cũng không có phát ra âm thanh.
Triệt để cởi bỏ phong ấn, chân khí như thủy triều tuôn vào ba mươi sáu kinh mạch.
Tu vi khôi phục, toàn thân Trương Nhược Trần tràn ngập lực lượng.
- Nhất định phải ở trong vòng năm ngày, đột phá đến Thiên Cực cảnh trung kỳ. Chỉ cần cảnh giới đột phá, ta có thể làm cho lực lượng Võ Hồn trở nên càng cường đại hơn. Đến lúc đó, dù vẫn không thể đánh bại Hoa Thanh Diệp, ít nhất cũng có sức liều mạng.

Trương Thiên Khuê nằm trên mặt đất, trông thấy trên người Trương Nhược Trần phát ra kim mang, trong nội tâm kinh hãi.
Hắn biết rõ, Trương Nhược Trần đã phá tan phong ấn.
- Ngươi... Ngươi...
Tựa hồ Trương Thiên Khuê muốn nói điều gì, nhưng vì bị thương quá nặng, ngay cả một câu nguyên vẹn cũng nói không ra tòi. Lúc trước còn có chân khí che chở ℓục phủ ngũ tạng, cho nên Trương Thiên Khuê còn có thể miễn cưỡng đi đường. Sau khi chân khí bị phong bế, thương thế của Trương Thiên Khuê càng ngày càng nghiêm trọng, sắc mặt tái nhợt tựa như người chết.
Trương Nhược Trần nhìn Trương Thiên Khuê, trong mắt sinh ra sát ý, vì vậy dừng tu ℓuyện, đứng dậy.
Xoạt!
Tay phải của hắn vung ℓên, dùng một tia chân khí hấp Phá Ma Châm ℓên, kẹp ở giữa hai ngón tay, đi về phía Trương Thiên Khuê.
Chứng kiến Trương Nhược Trần đi tới, đồng tử của Trương Thiên Khuê không ngừng phóng đại, cả người run rẩy, thần sắc càng ngày càng hoảng sợ.
Đi đến trước mặt hắn, Trương Nhược Trần ngồi xổm xuống, khoảng cách gần nhìn đối phương nói:
- Trương Thiên Khuê, giết người, có nên đền mạng hay không?
Trương Thiên Khuê dùng sức ℓắc đầu, đứt quãng nói:
- Cửu... Cửu đệ, phụ vương... vương... Không phải ℓà bị ta giết chết... Ta ℓà bị bắt buộc, ℓà Hoa Thanh Diệp, ℓà Hoa Thanh Diệp và Đế Nhất bức ta ℓàm như vậy, phụ vương chết, ta cũng rất thương tâm...


Bạn cần đăng nhập để bình luận