Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 115. THỤ THI KHÓA HỌNG

Chương 115. THỤ THI KHÓA HỌNG


[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

Hơn nữa tôi còn bảo Lưu Văn Tam tìm giúp bốn loại gia tiên còn lại, chế thành các loại âm cụ khác nhau dùng trong đỡ âm linh.

Cáo, chồn, nhím, rắn! Phân biệt ứng với hồ thuật, hoàng thuật, bạch thuật và liễu thuật!

Trong những công cụ mà bà nội để lại cho tôi, áo khoác da mèo là hắc thuật, găng tay tiên xám là khôi thuật, trấn sát phù là phù thuật, kéo và cân số mệnh thì đều là mệnh thuật!

Nguồn gốc của Âm sinh cửu thuật đến từ những loài động vật khác nhau, hồ hoàng bạch liễu khôi, đối ứng với ngũ gia tiên, hắc thuật đối ứng với huyền miêu. Trấn sát phù thì là dùng hỗn hợp máu chó đen và chu sa để vẽ phù.

Kéo và cân số mệnh, thì là dùng máu cá chép để ngâm.

Trong tục ngữ, có cách nói cá chép hóa rồng, máu của nó là máu rồng nhỏ.

Kéo dùng để cắt đứt mối liên hệ giữa âm thai và xác mẫu, cân số mệnh cũng là dùng để cân mệnh của âm thai.

Bắt buộc phải dùng máu cá chép ngâm xong, mới có thể sử dụng.

Nếu không, kéo thông thường không cắt đứt dây rốn của âm thai được, cân bình thường cũng không cân nổi âm thai!

Mấy loại này đã bảy thuật trong số chín thuật.

Hai thuật cuối cùng, một loại là dùng gà trống trên sáu năm tuổi, dùng lông đuôi chấm máu mào gà, có thể phá mẫu tử sát, đoạn hai mạng của xác mẫu và âm thai! Đây gọi là sát thuật, bị dồn đến đường cùng không còn cách nào khác mới được dùng.

Có điều sau khi dùng xong, cũng coi như làm người ta hồn phi phách tán, khả năng sẽ có báo ứng trời phạt.

Thuật cuối cùng thì là máu của bà đỡ âm linh.

Nếu như âm thai gần chết nhưng chưa chết, hoặc bà bầu còn một hơi thở cuối cùng, thì có thể cứu mạng người.

Sau khi sử dụng, bà đỡ âm linh sẽ bị rút ngắn mười năm tuổi thọ.

Hai thuật này không cần chuẩn bị, cũng chẳng cách gì chuẩn bị trước được, vì máu để lâu là mất tác dụng.

Lần đó trước khi đến nhà họ Cố đỡ âm linh, tôi từng nghĩ đến việc kỹ thuật không đủ, lấy trang bị bù.

Thời gian này tôi cũng chẳng thể coi là chăm học, nhưng giờ cũng chẳng đến nỗi muộn!

Bảy thuật trên người, thêm hiểu biết chút ít về phong thủy và cốt tướng xem mặt, khiến sự tự tin của tôi tăng vọt!

Tôi bèn đi tìm Lưu Văn Tam, hỏi lão bao giờ thì có thể tiếp tục ra sông Dương được?!

Giờ đã qua nửa tháng rồi, dưới sông Dương còn có bao nhiêu mẹ góa con côi không lên được bờ, bất kể là quý nhân hay là dân thường, chúng tôi cũng chẳng thể cứ nhìn bọn họ chịu khổ mà không quản được đúng không?

Lưu Văn Tam và Hà Thái Nhi đần người luôn.

Tiếp đấy, Lưu Văn Tam nhâm nhi hết nửa chai Nhị Oa Đầu, vỗ vai tôi nói rất tốt, đàn ông là phải cầm lên được, thì cũng đặt xuống được!

Tôi chỉ cười cười, không tiếp lời.

Lưu Văn Tam trầm ngâm một lát, lão cũng liếm liếm mép, nói lão cũng sắp nhàn đến gỉ sét cả người rồi, nửa tháng nay sông Dương cũng có hai lần nước lớn, chắc là không vấn đề gì, có thể xuống xem xem!

Sau đó, Lưu Văn Tam bèn đi gọi điện thoại.

Liên hệ với những quý nhân trong thành phố tìm lão đỡ âm linh kia.

Bao nhiêu năm nay, Lưu Văn Tam tìm bà nội tôi rất nhiều lần, vượt xa con số mấy lần cần đỡ âm linh như thế này.

Vấn đề nhiều hơn, kỳ thực nằm ở chỗ có rất nhiều xác chết đã thành xác lâu năm!

Không dễ vớt.

Vớt lên rồi cũng dễ xảy ra chuyện.

Con gái Trần mù, Thanh Nhi, cũng là xác chết lâu năm, cũng may là có ngao sói và bản thân cô ta cũng không muốn tác quái, chứ không tôi chắc chắn không có bản lĩnh có thể đỡ âm linh cho Trần Viễn Quy.

Tuy rằng tôi có tự tin, nhưng cũng chẳng muốn đâm đầu vào chỗ chết.

Qua tầm một tiếng đồng hồ, Lưu Văn Tam vui vẻ đến nói với tôi, lão đã liên lạc được với một gia đình trong thành phố đồng ý trả thù lao cao.

Có điều, xác chết không ở lưu vực sông Dương tại thành phố Khai Dương, mà phải qua khu thượng du của sông Dương!

Hơn nữa ngoài việc đỡ âm linh, Lưu Văn Tam còn hỏi tôi có một việc nữa cần xử lý cùng, nếu được thì nhà đó sẽ trả số tiền thù lao trên trời, tận bảy con số! Hỏi tôi có làm không?

Lúc đó tim tôi gần nhảy lên tận họng, bảy con số, tôi với Lưu Văn Tam chia đôi mỗi người cũng được ít nhất năm mươi vạn, thêm với chỗ tiền gửi ngân hàng của tôi, mua một căn nhà thừa đủ luôn!

Chỉ cần không phải là đốt nhà giết người, có việc gì mà không làm được?

Lưu Văn Tam mới bảo với tôi, là cần tôi điểm mộ.

Người nhà đó đón đương sự về xong, thì muốn tìm một nơi yên nghỉ tử tế, tránh việc nhà cửa không được yên.

Nếu như phong thủy của huyệt mộ tốt, thì cũng có thể gia tăng chút khí vận.

Tim tôi hơi đập nhanh chút, tôi có xem qua phong thủy nhà họ Cố, rồi chó ngáp phải ruồi mà thay đổi được long mạch sắp chết của núi Nội Dương.

Điểm mộ cũng là một việc trong phong thủy, đơn giản hơn nhiều so với việc thay đổi long mạch xây nhà phong thủy.

Món tiền này tôi kiếm chắc rồi.

Chỉ hơn một tiếng trôi qua, gia đình mà Lưu Văn Tam liên hệ, đã cho một con Mercedes Big G đến đón chúng tôi.

Chúng tôi không đi thẳng, mà tới đường Hàng Giấy trước, Lưu Văn Tam gọi Trần mù đi cùng.

Vớt xác đỡ âm linh còn cần người dẫn đường âm, thiếu Trần mù bọn tôi cũng không làm ăn gì được.

Bởi vì khoảng cách xa, không có cách đem theo cái xe ba bánh rách nát của Trần mù, lão cũng không định dẫn theo ngao sói, nên để ngao sói ở lại trông nhà, rồi cùng với chúng tôi rời đi.

Lúc bắt đầu xuất phát, là giữa trưa.

Đợi lúc đến khu lưu vực thượng du sông Dương, đã là sáu giờ chiều.

Trời bắt đầu vào đông, lạnh không chịu nổi.

Đón chúng tôi ở bên bờ sông, là một người đàn ông gần ba mươi tuổi, có một khuôn mặt cương nghị, trên mặt có một vết sẹo, giới thiệu lẫn nhau với Lưu Văn Tam, hắn tên là Hứa Đức Sưởng, làm nghề buôn bán đồ gia dụng bằng gỗ quý.

Hứa Đức Sưởng lần lượt bắt tay chúng tôi, sau đó vẻ mặt buồn bã chỉ một vị trí trên mặt sông.

Đây là chỗ ngoài thành phố, bờ sông cỏ mọc um tùm, chỗ này cỏ nước càng nhiều.

Ánh mắt tôi vừa hướng ra, tim liền hơi đập mạnh một cái.

chỗ đó có một mảng bầu nước lớn, còn có cả rau nghể, ẩn hiện bên trong là hai xác chết trôi nổi...

Nếu như tôi nhìn không nhầm, thì một trong hai là xác nổi của một người đàn bà mang bầu lớn.

Cái xác còn lại, sao trông giống như một cái xác nam đứng ở trong nước vậy?

Cái xác nam đó ôm lấy cổ của xác nữ...

Thụ thi ôm mẫu tử sát?

Mặt tôi hơi biến sắc, vụ này sợ là không đơn giản.

Sắc mặt Lưu Văn Tam cũng rất nghiêm trọng, nói một câu: “Hứa tiên sinh... Vợ anh bị thụ thi dìm chết? Chuyện này, anh có nói với tôi đâu?”

Sắc mặt Hứa Đức Sưởng có đôi chút không tự nhiên, sau đó cười khổ một tiếng, nói: “Lưu tiên sinh, trước khi tôi tìm đến anh, cũng từng tìm qua người vớt xác ở thành phố Trường Bình chúng tôi.”

“Bọn họ vừa nghe đến chuyện vợ tôi bị thụ thi dìm chết, là đều không đồng ý ra tay.”

“Thêm việc vợ tôi còn mang bầu, bọn họ càng nói là, không bao giờ có người chịu vớt, bảo tôi đừng có mong mỏi nhiều. Người vớt xác tuyệt đối không ai muốn vớt xác mẫu tử.”

“Bọn họ có thể giúp tôi trấn xác, đánh chìm vợ tôi xuống đáy sông Dương, để cô ấy khỏi đi hại người, nhưng không có bản lĩnh và cũng không dám vớt cô ấy lên.”

“Tôi cũng chật vật mãi mới tìm được anh và La âm bà, nghe qua một số chiến tích của hai người các anh, tôi cũng sợ lỡ nói ra, các anh từ chối thẳng không chịu tới.”

Cách nói của Hứa Đức Sưởng rất khiêm nhường, liên tục xin lỗi tôi và Lưu Văn Tam.

Còn nói nếu chúng tôi vớt được vợ hắn lên thật, thì một trăm vạn chỉ là tiền đặt cọc, hắn có tiền, ra được giá!

Chỉ khổ một nỗi chẳng có người làm được chuyện này...

Tôi nghe mà nhịp tim cứ tăng tốc liên tục.

Lưu Văn Tam nheo mắt, châm một điếu thuốc, lão im lặng mất mấy phút rồi mới nói một câu: “Không phải bọn tôi không muốn giúp, thụ thi hại người, chuyện này cũng có cách nói, nếu như đưa vợ anh lên thật, thì không phải chỉ đưa mỗi mình vợ anh là xong.”

“Vợ anh, e là không trong sạch.”

Lưu Văn Tam vừa dứt lời, mặt Hứa Đức Sảng lập tức biến sắc, trở nên vô cùng tím tái.

Rõ ràng, tôi thấy hắn sắp phát khùng lên. Nhưng tiếp đó hắn lại vô cùng ủ rũ.

“Lưu tiên sinh, vợ tôi cô ấy tuyệt đối không...”

Lưu Văn Tam ngắt lời của Hứa Đức Sưởng, cau mày nói: “Ý tôi không phải là chỉ phương diện nam nữ, mà là một chuyện khác.”

“Anh biết vì sao thụ thi lại bị gọi là chết đổ không?”

“Loại xác này thông thường chỉ cầu xin người ta kêu oan cho, không kêu oan được thì sẽ lên bờ tác quái, người vớt xác chúng tôi không thích động đến thụ thi là cũng vì nguyên nhân không muốn dính đến rắc rối này. Mà cũng chẳng nghe nói thụ thi ở dưới nước hại chết người.”

“Thụ thị hại người, có nghĩa là vợ anh chắc chắn có liên quan đến cái chết của nó! Chết đổ như thế là đang tự mình báo thù!”

“Nhưng vợ anh đã chết rồi, mà nó vẫn chưa đổ, đại biểu cho việc, mối thù này vẫn chưa báo xong!”

“Tôi vớt vợ anh lên, thì cũng phải vớt cả chết đổ lên, nó sẽ vẫn còn lấy mạng một người nữa!”

“Người đó sẽ là ai?” Lưu Văn Tam nói xong, ánh mắt cứ lúc lại nhìn qua mặt Hứa Đức Sưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận