Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 148. DƯỚI CHÂN ĐẬP SÔNG DƯƠNG, NGƯỜI VỚT XÁC MẤT CON

Chương 148. DƯỚI CHÂN ĐẬP SÔNG DƯƠNG, NGƯỜI VỚT XÁC MẤT CON


[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

Khu nhà trong của nhà họ Phùng không hề nhỏ, rời khỏi phòng tiếp khách, bước ra trước sân.

Phùng Khuất lại vẫn cứ đi theo chúng tôi, thậm chí còn bê lại hai chiếc ghế.

Cửa phòng tiếp khách đã bị đóng lại, tôi cũng chẳng biết bên trong lúc này đang phát sinh chuyện gì.

Trần mù đột nhiên xua xua tay với Phùng Khuất, Phùng Khuất lúc này mới quay người rời đi.

Tiếp đó, Trần mù châm một điếu thuốc lá cuộn đưa cho tôi, bản thân lão cũng lại châm một điếu lên hút.

Tôi lúc này trong lòng thấy không được tự tại, bèn rít mạnh một hơi.

Trước đây hút thuốc đều rất khó chịu, nhưng loại thuốc rõ ràng trông được làm rất thô sơ này của Trần mù hút vào, hóa ra lại là vị cay nồng vào thẳng trong phổi, kích thích khiến tôi rùng mình một trận, đầu óc tỉnh táo ra nhiều.

“Thập Lục, mày cảm thấy Lưu Văn Tam nói sai rồi đúng không?” Trần mù bất chợt hỏi tôi.

Tôi càng ngại hơn, ban nãy khó khăn lắm mới lái sang được chuyện khác, tôi kỳ thực không muốn nói chuyện này.

Dùng sức rít một hơi thuốc, tôi gật gật đầu.

Im lặng một lát, tôi cũng trực tiếp nói thẳng: “Ngao sói đi theo chú bao nhiêu năm thế, cũng như là con trai con gái chú, lam sao có thể coi như đồ vật để lấy, chú Trần chú còn phải giúp cháu siêu độ cho mẹ cháu, chỉ dựa vào quan hệ của chú cháu mình, cháu bói một quẻ cho chú, không cần phải đánh đổi lớn như thế.”

Trần mù thì lại ngửa mặt nhìn trời.

Lúc này chân trời đã bắt đầu trắng lên, ánh tím đầu tiên bắt đầu dâng lên từ hướng đông.

Trời, đã sáng hẳn.

Trần mù thở dài một tiếng: “Âm dương tiên sinh lại không quan tâm quẻ bói đầu tiên của mình cho đi như thế nào, lão mù đúng là mở mang tầm mắt rồi, mày nói đúng. Hắc tử.”

Ngao sói ư ử một tiếng, hóa ra là đang đáp lời?

Tôi ngẩn ngơ nhìn ngao sói, đối với trí thông minh của nó, lại lần nữa làm mới nhận thức của tôi.

Có điều đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe đến tên của ngao sói.

Hắc tử!

Đúng là tên y như người, đen đến sắp phát sáng cả lên.

Vừa hút thuốc, vừa đợi Lưu Văn Tam ra.

Lại tầm hơn nửa tiếng nữa trôi qua, cửa của phòng tiếp khách cuối cùng cũng được mở ra.

Thần sắc Lưu Văn Tam không khác gì lúc trước, bước ra ngoài xong liền lên tiếng gọi tôi, gật đầu nói: “Thập Lục, về thôn với chú Văn Tam.”

Tôi có đôi chút ngạc nhiên, có điều cũng chẳng nói gì khác, liền gật đầu.

“Thập Lục, ba ngày sau đến tìm chú, đại khái vị trí xây Triều dương trạch chú đã chọn xong rồi, đợi tới tầm mày đến chỉ điểm động thổ xong, là chú cũng có thể theo mày về thôn.” Trần mù đột nhiên cũng nói một câu.

Tim tôi vụt đập điên cuồng lên!

Tiếp đấy Phùng Chí Vinh cũng lại gật gật đầu với Trần mù, hai người bước đi sang một hướng khác.

Cuối cùng, Phùng Chí Vinh rõ ràng cũng nhìn tôi một cái, trong mắt đầy vẻ tán thưởng.

Tôi với Lưu Văn Tam bước ra khỏi nhà họ Phùng, sau lưng có một hàng người khiêng cỗ quan tài kia đi theo chúng tôi.

Bên ngoài đại viện nhà họ Phùng, Hà Thái Nhi ngồi đợi trên chiếc xe ban nãy Lưu Văn Tam và Phùng Chí Vinh đi.

Chúng tôi vào trong khu nhà, bà ta không vào theo.

Lưu Văn Tam lên thẳng xe luôn, tôi cũng lên xe ngồi ở hàng ghế sau, có tài xế lái xe.

Tôi nhìn ra phía sau một cái, cỗ quan tài kia được đặt lên một chiếc xe, đi phía sau chúng tôi.

Lưu Văn Tam vẫn chẳng nói năng gì, Hà Thái Nhi cũng ngập ngừng định nói lại thôi.

Cả quãng đường, bầu không khí trong xe có cảm giác kỳ lạ khó nói.

Đợi lúc về đến thôn Liễu Hà, là vào tầm khoảng hơn bảy giờ sáng.

Người nhà họ Phùng đem quan tài đặt vào trong sân nhà Lưu Văn Tam, rồi mới cáo từ rời đi.

Hà Thái Nhi đi thu dọn đồ đạc, bê một chậu than ra, dựng linh án và xếp bàn ghế.

Lưu Văn Tam mới thở dài một tiếng nói: “Thập Lục, chú Văn Tam giao một việc cho mày.”

“Chuyện gì, chú Văn Tam, chú nói đi.” Tôi vội vàng trả lời.

“Tìm ở xung quanh đây, chọn một chỗ đất mộ đẹp, chú cần chôn bố chú.”

Mặt tôi lập tức biến sắc, kinh ngạc nhìn sang cỗ quan tài, ngẩn người nói: “Chú Văn Tam, bên trong đó.... là bố chú?” Dứt lời, tôi lại ngập ngừng muốn nói lại thôi...

Quan tài bố của Lưu Văn Tam... Không ngờ lại ở trong nhà Phùng Chí Vinh lâu như vậy?

Trong chuyện này sợ là vấn đề không nhỏ...

Trong đầu tôi có quá nhiều nghi vấn, nhưng lúc này Lưu Văn Tam rõ ràng không chuẩn bị nói nhiều thêm nữa, tôi cũng ngại không hỏi nhiều thêm.

Hít sâu một hơi, tôi nói: “Chú Văn Tam, chú có sinh thần bát tự của bố chú không?”

Lưu Văn Tam gật gật đầu, lão đi vào trong nhà, rất nhanh đã lại đi ra, đưa cho tôi một mảnh giấy vừa viết xong.

Tôi cúi đầu nhìn một lượt, trên đó viết: “Năm Mậu Tý, tháng Quý Hợi, ngày Giáp Thìn, tuổi chuột, giờ Mão.”

“Vong mạng năm Mậu Tý, kỵ táng núi Quý Đinh Nhâm Bính Tỵ Hợi, nếu như chôn vào đó, sẽ liên lụy con cháu chết đột tử, phạm dâm dục, đời sau dâu vợ sẽ ngoại tình không dứt...”

Tôi lẩm nhẩm nói xong câu này, mí mắt của Lưu Văn Tam liền giật giật mấy phát.

“Thập Lục, mày xem chuẩn một tý, đừng có chôn nhầm chỗ. Dù gì mày cũng là con nuôi chú, nhỡ chú Văn Tam mà xảy ra chút vấn đề gì, chẳng phải cũng liên lụy đến mày sao.” Giọng nói của Lưu Văn Tam có hơi khàn khàn.

“....”

Tôi cười khổ một cái, sau đó nghiêm tục nói: “Chú Văn Tam, chú yên tâm, cháu nhất định sẽ chọn mộ tử tế, Tý Ngọ Dần Sinh Cấn Khôn, hai núi trước con cháu trường thọ có tiền, hai núi giữa thi đỗ khoa giáp, hai núi sau đinh tài song toàn, chú Văn Tam chú muốn chọn chôn ở chỗ nào?”

Lưu Văn Tam im lặng một lúc, rồi thần sắc lão bất chợt có vài phần thương cảm.

Thở dài một hơi, nói: “Thập Lục, chú Văn Tam mày nửa đầu đời quá kiêu căng nóng nảy, đắc tội với không ít người, cũng phạm vào quá nhiều cấm kỵ, dẫn đến việc con trai chú chưa tròn ba tuổi, đã mất mạng ở sông Dương.”

“Sau chuyện đó, chú ngày ngày uống rượu, hồ đồ ngu ngốc, cũng chẳng giữ bất cứ phép tắc nào, thần sông của sông Dương không lấy được cái mạng này của chú, nhưng nó cũng chẳng thả con trai chú ra.”

“Kỳ thực, nếu con trâu sắt đó đâm vào đập thật, khiến đập sông hủy hoại, chú Văn Tam cũng vui vẻ đấy. Như vậy thì không chừng con trai chú có thể lên bờ được.”

“Chỉ có điều, như thế sẽ phải chết quá nhiều người, chú cũng không làm được.”

“Mày cứ chọn cho chú Văn Tam chỗ thêm đinh đi, chú Văn Tam vẫn cứ muốn thêm đứa nối dõi cho nhà họ Lưu.”

Tôi hoàn toàn không ngờ được, lúc này Lưu Văn Tam lại đem chuyện con trai lão ra kể.

Đối với tôi mà nói, nghe ngoài ý muốn.

Nhưng trong lời nói lại không che đậy được sự hối hận và đau buồn.

Cùng lúc này, Hà Thái Nhi vốn đang bày biện linh đường, đột nhiên lại khóc, chửi Lưu Văn Tam một câu: “Tại sao năm đó không phải là ông đi chết?”

Sau đó bà ta liền lao vào trong phòng, rầm một cái đóng cửa lại.

Tôi ngập ngừng muốn nói, nhưng cũng chẳng biết phải mở lời thế nào.

Lưu Văn Tam phẩy phẩy tay, nói: “Đi tìm chỗ đặt mộ đi, bố chú treo quan cũng gần hai mươi năm rồi, cũng nên nhập thổ rồi.”

Quay người bước ra khỏi sân nhà Lưu Văn Tam.

Tôi vừa thuận theo hướng mũ phán quan bước đi ra sau núi, trong đầu vừa suy nghĩ lung tung hỗn loạn.

Trong quan tài là bố của Lưu Văn Tam, việc này tôi không ngờ tới.

Còn cứ tưởng chỉ là người vớt xác sông Dương đời trước.

Nhưng không ngờ, đây lại là thứ truyền thống vừa làm cha vừa làm thầy.

Nếu như vậy, mảnh cổ ngọc mà tôi đang đeo, liền cảm thấy rất nặng.

Ngoài ra, tôi cũng nhớ rất rõ, ban đầu khi tôi qua chỗ Hà Thái Nhi kiếm đồ cúng tam sinh đi giúp Lưu Văn Tam, nguyên văn lời của Hà Thái Nhi cũng nói.

“Thần sông của sông Dương là cái thứ không ra gì, đến giờ vẫn còn đè con trai tôi dưới chân đập sông, không cho nó lên.”

“Lưu Văn Tam từng thề độc, cả đời này sẽ không bao giờ cúng thần sông nữa, lão vớt xác ở sông Dương, đổi lấy tiền thật bạc thật, tôi thủ ở bên bờ sông Dương, chỉ để đợi một ngày nào đó có thể nhìn thấy được xác chết của con trai tôi...”

Lúc đó tôi còn tưởng, con trai của Lưu Văn Tam, ở một nơi nguy hiểm nào đó trên sông Dương, đã trở thành một loại xác chết đáng sợ nào đó.

Nên mới khiến đến lão cũng không vớt lên được!

Lúc đó tôi hoàn toàn không ngờ rằng, nói là bị đè dưới chân đập, thì đúng là ở phía dưới chân đập sông Dương thật!

Thế này, nếu như đập sông không đổ, thì làm sao có thể thấy được?

Thảo nào ban nãy Lưu Văn Tam lại cảm thán như thế.

Tôi lúc này mới cảm thấy, e là chuyện này cũng khiến Lưu Văn Tam đưa ra quyết định lớn...

Một người cả đời không tuân thủ phép tắc, chỉ muốn được nhìn thấy con trai có thể lên khỏi mặt nước.

Khó khăn lắm, trâu sắt đâm vào đập, có thể có một cơ hội!

Nhưng lão chỉ có thể lựa chọn buông bỏ.

Bởi vì bên dưới con đập đó, là rất nhiều mạng sống vô tội!

Nhìn có vẻ như lão không tuân thủ quy tắc, nhưng trong tâm gã có thiện ác, quyết không bất chấp sinh tử!

Vậy liệu tôi có cơ hội có thể giúp chú Văn Tam, đưa con trai lão lên bờ không?

Tôi vẫn luôn tin rằng, nếu trong Trạch kinh đã có bố cục trâu sắt như vậy, không thể nào không suy đoán ra chuyện trâu sắt đâm vào đập sông được.

Hoặc đây cũng là nguyên nhân khiến khi đó ông nội tôi không động tay kéo bỏ cánh cửa cống trong núi Nội Dương.

Hơn nữa, đập sông xây sửa bao nhiêu năm, bên dưới đập sông, cũng chắc chắn có thể xuống dưới được, chỉ là vẫn còn không biết khó khăn nằm ở chỗ nào.

Tôi cũng quyết định, sau khi thay Lưu Văn Tam chọn mộ an táng bố lão xong, sẽ chủ động hỏi lão chuyện liên quan đến con trai lão!

Sau đó xem xem, liệu có thể giúp đỡ được gì không.

Trong chốc lát, tôi đã tới sau núi mũ phán quan.

Cũng vào lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng gọi của Hà Thái Nhi.

Tôi dừng chân, quay đầu lại.

Hà Thái Nhi vội vàng chạy lại, tròng mắt bà ta vẫn còn hơi đỏ, có thể tưởng tượng được đau khổ khóc nhiều đến mức nào.

Hơn nữa trong tay bà ta, hóa ra đang bê một chiếc Định La Bàn!

Chiếc la bàn màu vàng xanh, chắc là chế phẩm bằng đồng, năm tháng lâu rồi, nên có vết gỉ đồng.

Tôi cũng kinh người.

Hà Thái Nhi lấy cái la bàn này ở đâu ra?

Nhận lấy xong, tôi do dự một chút, rồi hỏi Hà Thái Nhi cái la bàn này ở đâu ra?

Hà Thái Nhi do dự một lát mới nói: “Trong cái bọc đồ của Mã Bảo Trung, dì với Văn Tam mở ra xem qua, có điều không lấy bất cứ thứ gì, hôm nay cần điểm mộ, dì nghĩ, cái la bàn này mày chắc chắn dùng được...”

Mặt tôi lập tức hơi biến sắc.

Giải thích của dịch giả:

Khoa giáp: Cuộc thi chọn người tài làm quan thời phong kiến. Trong câu mang ý chỉ người theo con đường học hành quan lại.

Đinh: chỉ nhân khẩu giới tính nam. Thời cũ chỉ nhân khẩu giới tính nam mới được tính suất chia đất đai, đóng thuế khoán, đi lính... và nhiều quyền lợi nghĩa vụ khác được liệt kê chi tiết tại google =))

PS: Vốn mình không định giải thích về từ “đinh” này, nhưng vì chợt nhớ đến một chuyện, đại khái là khi đó mình tranh một job dịch phim, trong bài test có “đinh nam” và một số từ liên quan đến thời kỳ cũ, bạn chấm bài test gạch bài của mình bảo “đinh” là cái quái gì? Mình bảo lại bạn ấy là bạn về xem trong các quyển gia phả hay là chuyện phân chia đất ruộng là biết. Sau đó mình với bạn ấy cãi nhau. Kết là mình cho cty bạn ấy vào blacklist, còn bạn ấy chắc cũng block mình luôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận