Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 150. LỖI CỦA TÔI, NGƯỜI KHÁC KHÔNG SAI

Chương 150. LỖI CỦA TÔI, NGƯỜI KHÁC KHÔNG SAI


[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

Còn về việc tôi hỏi bà nội hiểu Trạch kinh được mấy phần, có biết bố cục núi nghèo của núi Nội Dương không xong.

Bà nội mới ngừng lại một lát rồi nói, ông nội từng để lại mấy câu nói, đích thực là liên quan đến núi Nội Dương và sông Dương này, nói cách khác, lại là liên quan đến thành phố Nội Dương này.

Đây cũng là một tâm nguyện cuối cùng trước khi ông nội tự nguyện lấy thân mình làm móng đường.

Tôi nghe mà vô cùng căng thẳng và kích động, đây rất rõ ràng, là thời cơ hóa giải mà ông nội để lại!

Nén tất cả suy nghĩ trong đầu lại, tôi không dám ngắt lời bà nội.

Nhưng bà nội lại không nói nữa.

Tôi không nhịn được, liền hỏi tại sao bà nội không nói nữa?

Bà nội thở dài một tiếng rồi mới bảo với tôi, tâm nguyện này tuy ông nội có nói chút ít, nhưng khi đó ông nội đã chẳng còn thời gian, ông nội quyết định dùng mạng sống làm móng đường, để đổi lấy mạng tôi!

Thời cơ hóa giải, cũng nằm trong một trang của Trạch kinh.

Chỉ có điều nội dung của trang đó đã bị xé ra, ông nội mang nó theo người rồi.

Nếu muốn biết, thì bắt buộc phải đào đoạn đường chỗ đầu thôn lên, tìm xác chết của ông nội ra!

Tôi nghe mà đơ luôn.

Mãi không nói nên lời.

Bà nội an ủi tôi mấy câu, nói có những chuyện là số rồi, hoặc việc tôi phá vỡ bố cục của núi Nội Dương, cũng là số mệnh.

Sau này cụ thể sẽ như thế nào, kỳ thực tôi cũng chẳng cần phải đi cưỡng cầu.

Tôi im lặng, sau đó nói từng câu từng chữ với bà nội.

Tuy rằng tôi tin vào số mệnh, nhưng tôi không muốn rất nhiều lúc, cứ phải chấp nhận số mệnh như vậy!

Nếu như thế, để đập sông Dương vỡ thật, thì sẽ có rất nhiều người vì tôi mà chết!

Tôi không thể phủ nhận, có thể tôi tới nhà họ Cố là một sai lầm...

Nếu như tôi không phá vỡ bố cục ở núi Nội Dương, cứ để núi Nội Dương trở thành một ngọn núi chết, thì sẽ không xuất hiện chuyện này.

Nhưng bây giờ tôi cũng đã làm rồi, thì sẽ không thể để những người khác bỏ mạng vì chịu tội thay tôi.

Nói rồi, tôi lại cười cười, lại bảo với bà nội.

Tôi thấy là ông nội làm móng đường bao nhiêu nămthế, tôi cũng đã sống được đến ngày hôm nay.

Biểu hiện của những người dân thôn năm đó, bọn họ không xứng được dùng con đường này, tôi phải đào móng đường lên, đưa xác của ông nội ra!

Sau đó chẳng nói chuyện nhiều thêm nữa, bà nội nói có chuyện phải làm, rồi cúp điện thoại.

Còn tôi thì ổn định lại tư duy, mới phát hiện hóa ra trời đã nhập nhoạng tối rồi...

Từ trong phòng đi ra ngoài, đẩy cửa phòng nhìn một cái, ngoài sân trống trơn.

Rõ ràng là Lưu Văn Tam đã sắp xếp người khiên quan tài đi an táng.

Hít sâu một hơi, sau khi lập đông, trời lạnh đến mức như hít thở cũng có gió tuyết vậy.

Nhưng bây giờ rõ ràng vẫn còn chưa có tuyết rơi.

Cúi đầu suy tính một chút, từ ngày bố tôi xảy ra chuyện đến thời điểm hiện tại, còn tầm khoảng mười ngày, là tôi có thể về nhà.

Tới lúc đó phải đi ra mộ bố tôi cúng tế, cũng chẳng biết bà nội xử lý thế nào rồi.

Rốt cục ai là hung thủ hại bố tôi.

Trần mù còn phải giúp tôi siêu độ mẹ tôi.

Lúc này tôi đã cân nhắc trước sau của sự việc, cuối cùng tôi quyết định những chuyện khác đều tạm đặt qua một bên, con trâu sắt dưới sông Dương, mới là chuyện gấp ngay trước mắt!

Đợi đến lúc tầm hơn tám giờ tối, Lưu Văn Tam mới quay về.

Tôi phát hiện trên vai lão và Hà Thái Nhi đều buộc vải trắng.

Rõ ràng, tâm trạng của hai người đều tương đối nặng nề.

Tôi hít sâu một hơi, mở mồm nói: “Chú Văn Tam, cháu có chuyện cần nói với chú, có thể vào nhà một lát không?”

Thần sắc Lưu Văn Tam có chút ngạc nhiên.

Hà Thái Nhi không hề hỏi thêm, chỉ nói bà ta đi nấu cơm tối.

Vào trong phòng, tôi đóng cửa lại, Lưu Văn Tam châm thuốc, hỏi tôi muốn nói chuyện gì?

Tôi không ngập ngừng và do dự, mở mồm nói ngay: “Nói về chuyện bên dưới chân đập sông Dương, trước đây cháu có nghe dì Thái nói rồi, đè con trai hai người dưới đó.”

Mặt Lưu Văn Tam đột ngột biến sắc.

Đầu mày lão nhíu chặt, lắc lắc đầu nói: “Mày muốn giúp chú?” Tôi gật gật đầu, nói đúng thế.

Lưu Văn Tam nhắm mắt lại, nói:”Trừ phi vỡ đập, nếu không con trai chú không ra được.”

Trong lòng tôi rất mất tự nhiên, bảo Lưu Văn Tam đừng võ đoán như thế, nói với tôi, rồi để tôi đi xem xem, con trai lão rốt cục ở chỗ nào dưới đập?

Nếu như người sau khi đập sửa xong mới xuống, làm gì có chuyện phải đợi vỡ đập mới ra được?

Lưu Văn Tam cứ liên tục hút thuốc, không tiếp lời của tôi.

Cuối cùng lão lại đi thẳng ra ngoài luôn, tôi gọi lão đôi câu, lão mới dừng lại một chút ở cửa, quay đầu nhìn tôi một cái, nói.

“Thập Lục, bị đè dưới đó là con trai chú, chú muốn nó được ra ngoài hơn bất kỳ ai.”

“Trần mù có thể bất chấp mạng sống để vớt con gái lão, lẽ nào chú Văn Tam mày không làm được?”

“Chỉ có điều, bây giờ chưa có cơ hội đó, sau này cũng sẽ rất khó có được, mày bỏ cái ý nghĩ đó đi.”

Nói rồi, Lưu Văn Tam lại dặn dò tôi thêm mấy câu, nói gần đến ngày bố tôi cắt âm rồi, và còn vấn đề con trâu sắt dưới sông Dương cũng phải có cách giải quyết.

Lão bảo tôi đừng nghĩ chuyện của lão, cứ nghĩ xem làm sao có thể giải quyết con trâu sắt trước đã, rồi lại nghĩ xem tới lúc đó về thôn thì làm thế nào.

Cuối cùng đóng cửa lại, tôi vẫn còn nghe thấy tiếng nói nhỏ của Lưu Văn Tam, bảo rằng tôi đừng cho lão hy vọng.

Nếu không tới lúc tuyệt vọng, cả lão lẫn Hà Thái Nhi đều không chịu đựng nổi.

Trong lòng tôi rất không tự tại, Lưu Văn Tam quả quyết rằng con trai lão không ra ngoài được.

Thậm chí còn bảo tôi đừng cho lão hy vọng!

Đại biểu cho mức độ khó khăn trong việc này, đều đã khiến Lưu Văn Tam tuyệt vọng!

Tuyệt vọng đến mức không dám tưởng tượng!

Tôi đích thực cũng chẳng có gì chắc chắn, nhưng đến biện pháp biết được chi tiết cũng không có, thì làm sao mà giúp được?

Suy nghĩ của tôi cũng trở nên phiền não.

Thay quần áo của mình vào, lại cất lại mấy quyển sách lên người, cổ ngọc tôi không lấy xuống, đeo sát trên ngực.

Không lâu sau, Hà Thái Nhi đến gọi tôi đi ăn cơm.

Lúc ăn cơm, Lưu Văn Tam cứ liên tục uống rượu, trước đây lão vẫn chỉ nhấp từng ngụm nhỏ một.

Lần này thì lại mỗi hớp một chén, trong chớp mắt đã uống hết hai cân rượu trắng.

Tôi nhìn mà khiếp vía, Hà Thái Nhi chửi lão mấy câu, bảo lão uống ít thôi, đừng có uống chết luôn.

Lưu Văn Tam không đỡ lời, uống hết rượu, ăn xong cơm, liền về thẳng phòng đi ngủ.

Hà Thái Nhi có chút ngơ ngác không hiểu.

Tôi cũng rất ngại, chẳng mấy hứng thú, đặt đũa xuống xong liền về phòng mình.

Lúc sắp vào, tôi lại phát giác ra có ánh mắt đang nhìn mình.

Quay đầu lại một chút, thì là thần sắc phức tạp của Hà Thái Nhi.

Tôi lại cảm thấy, bà ta dường như đã nhìn ra được chút gì đó thì phải?

Tôi vào phòng nằm lên giường, lăn qua lăn lại cũng chẳng ngủ được.

Cũng chẳng biết mất bao lâu, đột nhiên vọng lại tiếng gõ cửa khe khẽ.

“Thập Lục, mày ngủ chưa?” Tôi bật một phát liền ngồi dậy, mất tự nhiên trả lời một câu vẫn chưa.

Cửa phòng bị đẩy mở.

Hà Thái Nhi vào trong phòng, sắc mặt bà ta hơi có chút tái đi.

Trong lòng tôi có hơi hoảng, bởi vì tôi nói những lời đó với Lưu Văn Tam, nên mới dẫn đến sự thay đổi của Lưu Văn Tam. Lúc này rất chột dạ.

“Dì Thái, có chuyện gì à?” Tôi rụt rè hỏi một câu.

Hà Thái Nhi ngồi xuống cạnh giường, bà ta chằm chằm nhìn tôi, sau đó hỏi một câu: “Mày với chú Văn Tam mày, có phải nói chuyện liên quan đến con trai của dì với lão không?”

Câu nói này của Hà Thái Nhi, khiến mí mắt tôi giật điên cuồng.

Thần sắc của bà ta chắc nịch.

Tôi cũng chẳng nói dối được, liền gật gật đầu, cũng có chút hối lỗi, nói tôi cũng chẳng phải cố ý nói như vậy với chú Văn Tam.

Thần sắc của Hà Thái Nhi rõ ràng cũng có chút thay đổi, trong mắt vụt qua vẻ đau khổ và tuyệt vọng.

Có điều, tiếp đấy bà ta lại trở nên kiên định, sau đó nói một câu: “Chú Văn Tam mày, nhìn trông giống thằng đàn ông, nhưng thời khắc quan trọng thì thành rùa rụt cổ.”

“Ngoài chuyện này ra, cũng chẳng có gì khiến lão phải mượn rượu giải sầu đến mức say như lợn chết để trốn tránh.”

“Lão sợ không chịu đựng nổi? Dì Thái mày không sợ!”

“Mày thu xếp thu xếp, dì Thái với mày đi ra đập, chỉ vị trí cho mày!”

Rõ ràng, trong mắt Hà Thái Nhi đúng là có hy vọng.

Có điều, nó cũng chẳng mấy kiên định, ngược lại chỉ giống như cầu may.

Tim tôi đập điên cuồng, cũng hít một hơi thật sâu.

Nói từng câu từng chữ: “Dì Thái, dì yên tâm, cháu nhất định phải tìm ra cách!”

“Chỉ cần có thể cho cháu biết ở chỗ nào, có thể thủ đoạn của người vớt xác không vớt lên được, những phương pháp khác thì biết đâu đấy!”

Tôi chỉ vào chiếc Định la bàn ở đầu giường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận