Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 184. XÁC MẪU TỬ HUYẾT SÁT

Chương 184. XÁC MẪU TỬ HUYẾT SÁT


[[Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng]]

Rất nhiều người trong thôn, thái độ đối với tôi và bà nội, đều chẳng ra gì!

Nếu không, cũng đã chẳng có bao nhiêu người nói, bà nội tôi là thứ tàn dư của xã hội phong kiến, là thứ mê tín chưa bị phá bỏ của Tứ Cựu rồi!

Đời này tôi cũng rất hiếm khi xung đột với người khác.

Cái chết của nhà thợ mổ lợn, khiến tôi không muốn bởi vì những xung đột này mà hại chết người khác.

Tôi cũng nhìn chằm chằm thợ mộc Lưu.

Vốn dĩ đối với lão, trong lòng tôi còn đè nén một nỗi oán hận.

Mắt nhìn đã sắp bộc phát ra rồi.

Cùng lúc này, những người khác bên cạnh lão cũng say khướt chửi bới, rằng.

“La Thập Lục, mày làm màu cái nỗi gì? Mặc một bộ Đường phục đứng ở cổng thôn, để tế mộ cho ai? Làm cho thôn mất mặt khó chịu à?”

“Biết điều thì cút ra khỏi thôn mau!”

“Lại còn thuê xe về, mày tưởng thế này là sẽ có người nhìn mày vừa mắt à?” “Cũng là đứa tốt nghiệp đại học, mà mày sao càng sống càng chẳng ra gì thế?”

Đèn pin trong tay những người đó, cũng chiếu loạn xạ lên mặt tôi.

Làm mắt tôi khó chịu từng đợt, còn có chút quáng gà.

Tôi tức đến sắp nổ phổi, giọng vừa khàn vừa khó nghe, nói một chữ CÚT.

Sau đó tôi mới lạnh băng nói, không muốn bị giống như nhà thợ mổ lợn, thì tốt nhất đừng có đến gây sự với tôi.

Tôi vừa mới dứt lời.

Lập tức đám người đó sắc mặt trở nên khó coi, không dám nói gì nữa.

Nhưng đèn pin trong tay bọn họ vẫn cứ chiếu vào mặt tôi không chịu dịch chuyển.

Cùng lúc này, đột nhiên từ trên xe vọng lại tiếng của Phùng Khuất: “La tiên sinh, cậu tránh ra chút! Đúng là núi nghèo sông ác sinh dân cùn! Tôi mới gà gật có tý, mà đã có đứa đến gây sự với cậu rồi à.”

Tôi lập tức né người ra khỏi đầu xe.

Tạch!

Ánh đèn pha chói mắt đột nhiên sáng lên, bất thình lình lại thêm một tiếng còi nhức óc vang lên.

Đám người thợ mộc Lưu bị chiếu cho vội che mắt lại, mồm thì vẫn tiếp tục chửi bới.

Phùng Khuất vẫn chưa ngừng lại, đột ngột tiếng khởi động động cơ xe vang lên, xe lao vọt lên trước tận mấy mét.

Dọa cho đám người thợ mộc Lưu sợ đến hồn phách đều bay ra ngoài, hét ầm lên rồi lùi chạy tán loạn.

Xe lúc này mới dừng lại.

Mấy người thợ mộc Lưu đỡ nhau bò dậy.

Bộ dạng đừng hỏi lôi thôi lếch thếch đến mức nào, đèn pin rơi đầy đất, quần áo cũng bị chà rách không ít, lông vũ bay đầy trời.

Bọn họ còn chưa đứng vững, ngao sói vốn dĩ đang nhe nanh nhe lợi, cũng lao vút về phía bọn họ!

Phát này, đám người thợ mộc Lưu đúng là bị dọa cho mất vía, hoảng loạn chạy vào trong thôn.

Vừa chạy còn vừa chửi, bảo tôi chặn chó lại! Nếu làm chết người thì tôi cũng chẳng thoát được.

Trong chớp mắt, đám người thợ mộc Lưu đã mất hút.

Lúc này tôi ngược lại chẳng phẫn nộ mấy nữa.

Thậm chí còn cảm thấy tức cười.

Câu nói đó của Phùng Khuất, rất thẳng thừng, núi nghèo sông ác sinh dân cùn.

Đối phó với cái kiểu đó của bọn họ cũng chỉ có duy nhất cách đánh mạnh.

Nếu không, sẽ chỉ khiến bọn họ càng được đà lấn tới.

“Thập Lục, mày đừng đi lên trước nữa, lên thêm tý nữa, là vào trong thôn rồi.”

Đột nhiên, Trần mù bước từ trên xe xuống.

Lão nheo mắt nhìn về phía cổng thôn.

Lúc này, tôi mới phát hiện, chỗ cổng thôn hóa ra bắt đầu có sương mù nổi lên.

Trong nháy mắt, sương mù đã trở nên rất lớn, rất dày đặc.

Cúi đầu xuống nhìn thời gian, lúc này, hóa ra đã đến mười rưỡi rồi...

Phùng Khuất cho xe lùi lại một chút, tôi với Trần mù đều đứng ở trên đường.

Thứ sương mù này không giống như sương mù bình thường.

Đại khái lại qua tầm nửa tiếng, sương mù đậm đặc đến mức gần như giơ tay không nhìn rõ ngón.

Thời gian nhảy qua mốc mười một giờ, đã đến giờ tý.

Hai giờ âm khí nặng nhất trong ngày, là giờ tý, và giờ ngọ chính khắc.

Tôi đang chuẩn bị lên xe đợi nốt hai tiếng cuối cùng trôi qua.

Thì phía trong sương mù, đột ngột vọng lại tiếng bước chân, và còn cả tiếng ho.

Ngao sói đột nhiên lại đứng dậy, lần này, nó không sủa điên cuồng gấp gáp nữa, mà ngược lại lông trên cổ có chút dựng lên, nhìn chằm chằm vào trong làn sương.

Tim tôi đập điên cuồng.

Thần sắc của Trần mù cũng trở nên cảnh giác hơn nhiều.

Phùng Khuất chỉnh đèn pha lên nấc sáng nhất xong, mới lờ mờ nhìn thấy bên trong làn sương có một bóng người.

Đó chắc là một người đàn bà.

Ôm cái bụng to đùng, tóc dường như bị gió thổi cứ đung đưa không ngừng.

Chị ta ở yên đó, đứng một hồi lâu, thân thể vẫn đang hơi run rẩy.

Gió dường như lớn hơn khá nhiều.

Sương mù có hơi tan đi chút ít, tôi mới lờ mờ nhìn thấy mặt của chị ta.

Lúc này chị ta cách chúng tôi chỉ chừng ba bốn mét.

Mặt trái xoan, tầm hơn ba mươi tuổi, sống mũi có hơi lún gãy, mắt rất nhỏ.

Trông chẳng dính dáng gì đến chữ xinh đẹp, ngược lại còn có chút xấu xí.

Sắc mặt chị ta trắng bệch, trên trán đều toàn là giọt mồ hôi to đùng, đầu mày còn có vài phần hung hãn, rõ ràng là do đau khổ mà nhíu chặt lại với nhau.

“Chị... Chị sắp sinh rồi... Sinh không ra được... Đau quá...” Giọng nói của chị ta cũng đang run rẩy xuýt xoa do đau đớn.

“Mày là cháu trai của Lưu âm bà, La Thập Lục đúng không...”

“Cứu... Cứu chị... Giúp chị đỡ đẻ, được không...”

Trong ánh mắt chị ta toàn là sự cầu khẩn, mồ hôi trên trán cũng càng nhiều hơn, nước da cũng càng trắng nhợt thêm.

Tim tôi đập điên cuồng.

Nửa đêm nửa hôm thế này, ở đâu ra có bà bầu xuât hiện trên đường được?

Hơn nữa, bà đỡ âm linh còn có quy tắc nữa, người sống thì tuyệt đối không được đỡ âm linh, đây là cấm kỵ không được phạm vào!

Tôi đang định nói, bảo chị ta bước ra ngoài mấy bước, rồi để Phùng Khuất đưa chị ta đi viện.

Bốp!

Đột nhiên mặt tôi bị ăn một cái tát!

Cái tát đau rát khiến tôi ngẩn ra, kinh ngạc nhìn sang Trần mù.

Chưa đợi tôi nói gì, Trần mù đã trầm giọng nói: “Thập Lục, uống chén rượu người chết đó xong, chú đã bảo rồi, mày sẽ dễ bị quỷ lừa.”

“Sương mù lớn thế này, trời tối thế này, làm sao lại có bà bầu đi ra ngoài được? Lại còn vừa hay đứng ở cổng thôn nữa?”

“Mày lại còn làm sao mà quản cái chuyện này được?”

Mắt của Trần mù ánh lên màu xám trắng.

Lão quay đầu lại, lạnh băng nhìn bà bầu kia, nói một chữ cút!

Lập tức tim tôi đập đánh thịch, gần như nhảy lên đến tận cổ...

Trong chớp mắt, sương mù dường như trở nên đậm đặc hơn nhiều...

Giây phút khi sương mù che khuất khuôn mặt người đàn bà kia.

Tôi bất chợt nhìn thấy, trên mặt chị ta, lại đang mọc ra lớp lông tóc có chút màu đỏ....

Ánh mắt chị ta vẫn rất đau khổ, trong đau khổ, lại còn kèm theo chút oán hận, nhìn chằm chằm vào Trần mù.

“Lão mù, sao lão ác độc thế!”

“Tâm cứng hơn sắt! Lẽ nào lão chưa từng có lúc nào phải cầu cạnh người khác cứu mạng sao?!”

“Kẻ không có tình nghĩa... Thì sống không thọ được...” Lời nói của chị ta, cũng đầy lạnh lùng và tàn độc.

Sương mù che đi toàn bộ khuôn mặt của chị ta.

Tôi bất chợt phát hiện, trên trán Trần mù cũng toàn là mồ hôi.

Lại nhìn sang ngao sói một cái, nó cũng đang cụp đuôi lại, tuy vẫn là bộ dạng hung tợn, nhưng rõ ràng so với lúc trước cứ thấy quỷ quái là nhào lên, thì vô cùng bất thường....

Tim tôi hoàn toàn lạnh ngắt.

Khuôn mặt người đàn bà đó, đang mọc lông đỏ kìa!

Trước đây tuy tôi có từng nhìn thấy lông đỏ, nhưng lúc đó là bạch sát hóa huyết, Hoàng San San từ bạch sát bị chửi cho thành huyết sát...

Lúc này, bà bầu đó lại mọc thẳng lông đỏ!

Chị ta đã ra ngoài tìm người đỡ âm linh rồi... Trong thôn nhà tôi, làm sao lại có mẫu tử sát hung dữ như thế này được?

Bất thình lình, tôi đột nhiên nhớ lại, bà bầu này nhìn hơi quen quen.

Trước đây tôi từng gặp chị ta, chị ta chẳng phải là góa phụ sống ở cuối thôn sao?

Hôm qua lúc gọi điện thoại, bà nội còn bảo tôi về qua đỡ âm linh cho chị ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận