Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 201. XÁC SÔNG TẶNG VỢ

Chương 201. XÁC SÔNG TẶNG VỢ


[[Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng]]

Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay, tôi nhìn thấy gã!

Lúc buổi sáng, gã còn ở trước cổng nhà góa phụ Liêu hát dân ca, nói trước cổng nhà góa phụ nhiều thị phi.

Lúc này gã lại bái lạy bố tôi, lập tức tôi liền cảm giác gã chẳng có ý đồ gì tốt đẹp! Co giò chạy, tôi liền đuổi theo về hướng gã.

Nhìn thì vẻ như khoảng cách chỉ có chút, những xuống khỏi đầu cầu đuổi đến dưới gốc cây liễu, thì đã chẳng thấy bóng dáng thằng điên nhà họ Vương đâu nữa.

Nhưng những thứ trên mặt đất lại khiến đồng tử mắt tôi co mạnh.

Trên thân nến đỏ có vân vàng hình rồng phượng, ánh lửa bập bùng lúc sáng lúc tối.

Ngoài ra, bức tượng kia được cắm phía trước cây nến đỏ, là một tượng người bằng bột sống động như thật.

Một bộ Tú hòa phục với mũ phượng khăn trùm, vải đỏ chỉ thêu vàng, trông đầy nét hỷ sự. Bên dưới khăn trùm đầu lộ ra nửa khuôn mặt, một đôi môi đỏ, làn da trắng mịn, càng toát lên vẻ thanh thoát.

Tiền giấy đỏ ở dưới đất đã gần cháy hết. Bốc lên đầy một thứ mùi cháy khét khó ngửi, lòng tôi càng trầm xuống, đây là những thứ mà thằng điên nhà họ Vương tế bái...

Tôi dẫm tắt nến đỏ, nhặt tượng người lên. Chạm vào tay bèn là một cảm giác lạnh buốt, khiến toàn thân tôi đều nổi da gà.

Nhìn quanh tứ phía, cũng chẳng biết thằng điên nhà họ Vương trốn ở chỗ nào, hay là bỏ chạy thật rồi.

Lúc này, Lưu Văn Tam đã vớt bố tôi từ dưới sông lên.

Tôi vội vàng đi lại về phía cây cầu.

Lưu Văn Tam vẩy vẩy bỏ nước trên người, rồi mới mặc lại chiếc áo khoác lên người.

Xác chết của bố tôi bị dây thừng buộc chặt, ngoài ra, trên đỉnh đầu, xương mặt, hai vai, đều bị đóng đinh gỗ đào trấn xác!

Làn da ánh màu xanh và đôi mắt nhắm chặt của bố, trông lạnh lẽo khác thường.

Thậm chí tôi còn có một thứ cảm giác, bố tôi có thể mở mắt ra bất cứ lúc nào!

“Oán khí của chết đổ nặng lắm, trấn xác rồi mà vẫn còn âm như thế, sợ là cũng có liên quan đến việc lão bị quật mồ.”

“Thập Lục, mày vừa chạy đi làm gì thế?”

Lưu Văn Tam nghi hoặc nhìn tôi hỏi.

Việc này rất rõ ràng, lão ban nãy ở dưới nước không nhìn thấy thằng điên nhà họ Vương.

Sắc mặt tôi hơi có chút bất an, đem chuyện ban nãy ra kể một lượt, cũng đem bức tượng người ra đưa cho Lưu Văn Tam.

Lưu Văn Tam đỡ lấy xong, lão chậc lưỡi nói: “Thằng điên nhà họ Vương này, là điên thật hay điên giả vậy? Lòng dạ nó, không được tốt cho lắm.”

Kỳ thực trong lòng tôi cũng có chút suy đoán, nhưng lại không hiểu những vấn đề ở bên trong, hỏi Lưu Văn Tam đây rốt cục là có ý gì.

Lưu Văn Tam trầm ngâm một lát rồi mới trả lời, nói việc tế bái của thằng điên nhà họ Vương này, còn được gọi là xác sông cưới vợ.

Nếu gặp phải xác dưới sông oán khí không tan thật, nếu như không thể vớt xác, không thể kêu oan, đồng thời lại không thể trấn xác được, thì có thể dùng phương pháp này, tặng vợ cho nó.

Như thế, xác sông sẽ vĩnh viễn không lên bờ nữa.

Cho dù có dữ, thì cũng chỉ ở dưới nước, ít nhất không có nguy hại gì đối với người ở trên bờ, hiệu quả kỳ diệu của phương pháp này có thể dùng cho xác chìm, xác nổi, chết đổ, bất cứ loại xác nào cũng đều có hiệu quả.

Rất nhiều năm trước, người ở bên bờ sông Dương từng làm như vậy một thời gian.

Phải nhấn chìm xuống sông xác nữ có tuổi tác và dung mạo tương đối đẹp, hoặc là người sống.

Bởi vì xác nữ phải dùng loại vừa mới chết, hoặc là xác chết không thối rữa, người sống cũng phải là con gái tuổi còn xuân.

Phong tục này, đầu tiên nhất bắt nguồn từ một trong hai con sông mẹ, Huyền Hà.

Đây không chỉ là việc hao tài tốn của, mà càng là một loại hủ tục, sau đó dần dần bị hóa giải diệt trừ, người vớt xác cũng nhờ thế mà nhiều lên.

Lòng tôi lạnh ngắt.

Lưu Văn Tam không biết mâu thuẫn giữa bố tôi và thằng điên nhà họ Vương. Đối với những năm thời đó, đàn bà chẳng có mấy tự do, cũng một nửa là dạng vật phẩm phụ thuộc. Đối với gã mà nói, bố tôi là kẻ cướp vợ gã, nhưng đối với mẹ tôi mà nói, thì lại là có thể sống cuộc đời của một người phụ nữ bình thường.

Tôi cũng đem đầu đuôi câu chuyện ra kể với Lưu Văn Tam.

Lưu Văn Tam nghe vậy mới gật đầu, sau đó lão bảo tôi yên tâm, việc tặng vợ cho xác sông này chưa xong hết quy trình đâu.

Theo lý mà nói, phải đem xác nữ hoặc là người nữ nhấn chìm xuống sông, mới coi như hoàn thành nghi thức. Lúc này mới vừa đốt tượng người thì đã bị làm đứt đoạn, hơn nữa xác chết bố tôi đã lên bờ rồi, tính toán của gã coi như thành công cốc.

Nhưng cái cục khí đè trong lòng tôi vẫn chẳng thở ra được. Nếu như quy trình được hoàn tất, bố tôi sẽ chỉ có thể ở lại dưới sông Tiểu Liễu, bố chắc chắn cũng coi như là đã tái hôn, đối với mẹ tôi mà nói, liên hệ giữa hai người cũng coi như đã bị cắt đứt.

Tôi đã có cảm giác, thằng điên nhà họ Vương này có vấn đề rất lớn.

Lưu Văn Tam nhắc tôi cõng bố tôi về nhà trước, có chuyện gì, để Trần mù xem qua xác chết đã rồi nói sau. Xác chết lên bờ, coi như là chuyện trên cạn, Trần mù có thể quản.

Tôi cõng xác bố tôi lên, cái cảm giác tiếp xúc lạnh cứng kiểu đó, khiến lòng tôi không ít bức bối.

Đợi về đến trong sân, tôi mới phát hiện có mấy người đàn ông ở trong thôn, chính là mấy người lúc trước khiêng quan tài của góa phụ Liêu, đang đem quan tài của mẹ con Thanh Nhi và Trần Viễn Quy khiêng vào trong một căn phòng, bà nội tôi đứng ở bên cạnh canh chừng.

Còn về chiếc quan tài đen và chiếc chuông báo tang hàng mã ban nãy, đã không còn ở trong sân nữa, rõ ràng là bị vứt đi rồi.

Ngao sói vẫn chưa về, Trần mù cũng lại không có đây.

Tôi gọi bà nội một tiếng, bà nội vội vã đi ra, bà nhìn xác chết của bố tôi, nước mắt không ngừng rơi.

Mấy người đàn ông kia đặt xong quan tài, chào bà nội tôi một câu, rồi vội vã rời đi, rõ ràng là bọn họ sợ hãi.

“Lưu âm bà, Trần mù đâu?” Lưu Văn Tam mở mồm hỏi.

Tôi đem xác chết đặt xuống nền đất trong gian chính, bà nội mới trả lời, nói ban nãy Trần mù đột nhiên nói phải ra ngoài xem xem, sợ là xảy ra chuyện gì bất trắc, rồi đi luôn.

Lưu Văn Tam gật gật đầu, cũng dặn dò tôi, bảo tôi cứ ngủ một giấc nghỉ ngơi.

Đợi Trần mù quay về thì điều tra sau, xác chết đã ở đây rồi, chắc chắn sẽ cháy nhà ra mặt chuột.

Bà nội lấy ra một tấm vải trắng, phủ lên cho bố tôi, nước mắt bà vẫn cứ rơi không ngừng.

Tôi gật gật đầu, lúc này cũng chẳng còn tâm trí đâu đi tìm lão góa.

Nhìn có vẻ, khả năng thằng điên nhà họ Vương là hung thủ đã rất lớn, đợi Trần mù xem xong xác chết, lấy được manh mối, là tôi có thể tìm tận mặt gã!

Bất kể là lão góa hay thằng điên nhà họ Vương, chắc chắn đều không thoát được!

Đương nhiên, nếu như không phải là lão góa, thì cũng có thể bớt được chút phiền phức.

Hai ngày một đêm này, đã sớm khiến người tôi mệt mỏi không chịu nổi, lúc này tôi đều cảm giác đầu óc hơi có chút quay cuồng muốn ngất.

“Chú Văn Tam, nhà cháu chỉ có mấy phòng này thôi, chú qua ở tạm với cháu?” Tôi hỏi một câu.

Lưu Văn Tam châm một điếu thuốc, lại mò ra nửa chai rượu nhấp đôi ngụm, nói một tiếng được.

Bà nội tôi khép hờ cửa, tôi với Lưu Văn Tam về phòng.

Tôi nằm lên giường, lăn qua lăn lại, mãi một lúc vẫn chẳng thấy buồn ngủ. Còn Lưu Văn Tam, lão có uống rượu, chẳng mấy chốc đã ngủ mất.

Có lẽ là do quá bức bối ngột ngạt, có quá nhiều chuyện phát sinh, nên tôi liên tục nằm mơ.

Giấc mơ này lại rất kỳ quái, tôi mơ thấy một ông già mặc Đường phục, quay lưng về phía tôi, ngồi trên đầu cầu ở sông Tiểu Liễu nhìn vào thôn Tiểu Liễu.

Tôi thì đứng ở vị trí cổng thôn.

Nguyên cả thôn Tiểu Liễu nhìn trông chướng khí mù mịt, quỷ quái hoành hành, dân thôn đi về qua lại cũng mặt mày hung hãn trợn mắt nhìn tôi.

Không chỉ là do bài ngoại, mà giống như bản chất bọn họ là hung ác như vậy.

Núi nghèo sông ác ra dân cùn, câu nói này không sai.

Sau đó, giấc mơ lại đổi sang một cảnh khác.

Tôi vẫn cứ đứng ở cổng thôn, dưới chân biến thành đường bê tông.

Trên cầu của sông Tiểu Liễu, không còn ông già mặc Đường phục đó nữa.

Chỉ còn lại một bộ quần áo không, bị treo trên một cành cây, cắm ở bên bờ sông, bay bay theo gió.

Dân thôn đi lại trên đường, ăn mặc đẹp đẽ hơn không ít, cũng có thần thái, chỉ có điều dưới đáy ánh mắt bọn họ, vẫn có vài phần hung ác bị che dấu.

Trong lòng tôi vô cùng ngột ngạt, trong mơ cứ khóc mãi, nước mắt liên tục rơi.

Trên người đột nhiên có chút gió lạnh thổi qua, tôi hơi rùng mình, mở mắt ra.

Trong phòng ánh sáng tối mờ, cánh mũi ngửi thấy một thứ mùi cháy khét khó ngửi.

Tôi giật mình, vội vàng bật người dậy, chạy ra phía ngoài phòng.

Đẩy cửa ra, cảnh tượng trước mắt lại khiến da đầu tôi tê rần.

Trong sân nhà tôi, cỗ quan tài đen xì kia lại quay về rồi! Bên trên là lớp vôi quét trắng nhởn, phía trước quan tài đặt hai cây nến đỏ lớn.

Xác chết của bố tôi dựng phía trước mặt quan tài, thẳng đứng, âm u kỳ dị khác thường!

Đôi mắt bố đã mở ra, bên trong tròng mắt đen xì xì, con ngươi lõm hẳn vào trong.

Trong tròng mắt vẫn đang có nước chảy ra, vết nước chảy qua làn da tái xanh, dưới ánh nến đung đưa, giống như đang khóc vậy....
Bạn cần đăng nhập để bình luận