Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 211. HÔN SỰ NÀY ĐÁNG PHẾ

Chương 211. HÔN SỰ NÀY ĐÁNG PHẾ


[[Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng]]

Ban đầu tôi nhận được từ Trương Cửu Quái “Cốt tướng”, Kim toán bàn, cùng với một chiếc xương bàn tay.

Cốt tướng tôi đã học được non nửa kiến thức bề mặt, Kim toán bàn cũng đã được sửa lại.

Sở dĩ tưởng rằng xương bàn tay kia là của Trương Cửu Quái, cũng là bởi vì, chẳng ai lại có thứ sở thích kỳ quái là mang bàn tay của người khác theo người cả? Thế phải rợn người đến mức nào.

Lúc này nhìn thấy bàn tay bị mất của ông nội tôi, tôi mới hiểu. Đây e rằng chính là bàn tay của ông nội tôi!

Trương Cửu Quái đúng là thần thật!

Mấy món đồ mà ông ta để lại cho tôi, không phải là do đã bói được tới tận hôm nay, nên muốn để cho xác chết ông nội tôi được toàn vẹn?

Tôi cõng ông nội lên, bước về phía trong thôn.

Phùng Khuất thì chỉ huy những người nhà họ Phùng kia lên xe, một số xe đi trước mở đường, một số khác thì bảo vệ tôi.

Thần sắc Phùng Khuất rất ác liệt, cho dù bông băng đầy mặt, khí thế vẫn không giảm.

Trong mắt dân thôn chỉ còn lại sự oán hận và hung ác, càng giống với bộ dạng hung hãn trong giấc mơ kia của tôi...

Đặc biệt là, bên đường lại bắt đầu có sương mù lốm đốm nổi lên.

Làn sương mù này nổi lên, bất ngờ lại còn cho tôi một thứ cảm giác khác.

Giống như mỗi lần Trần mù dẫn đường âm, trong làn sương đều sẽ xuất hiện những thứ người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ vậy!

Hơn nữa, dường như tướng mặt của tất cả dân thôn đều biến thành ba nhọn sáu mòn!

Trong lòng tôi lại rất bình lặng, bình lặng hơn bao giờ hết!

Tất cả những thứ này, vốn đều là bộ dạng từng có của thôn Tiểu Liễu.

Nửa mạng sống của ông nội vẫn chẳng thay đổi được gì, chỉ là khiến cho bọn họ có cuộc sống tốt, chứ không thay đổi được gốc rễ.

Núi sông mà ác người tốt khó làm, cứu bệnh cứu nạn cũng chẳng cứu được mạng nghèo.

Qua khỏi sông Tiểu Liễu, rất nhanh đã về đến đến nhà tôi.

Ở cổng nhà, Phùng Bảo và Phùng Khuất đang chờ sẵn, những người nhà họ Phùng mà bọn họ đưa đến lúc trước, thì càng canh phòng cẩn mật khu nhà tôi.

Trong sân đang thắp hương, xác chết của bố tôi đang đứng bên cạnh cỗ quan tài của Trương Thủy Linh, giữa hai người cách một cái chậu lửa đang cháy đùng đùng.

Ánh lửa chiếu lên trên mặt bố tôi, tuy bố không có biểu cảm gì, chỉ là một bộ mặt của người chết, nhưng bộ dạng lại toát lên một cảm giác ghét bỏ.

Trần mù đứng phía trước hai người, trong tay cầm ba nén hương, đang lẩm nhẩm niệm một tràng dài huyền bí khó hiểu.

“Không vong đối cung là cô hư, nam mất ngày Giáp Dần, giờ Hợi, chính vào cô hư, nam làm hại nữ.”

“Nữ mất ngày Giáp Dần, giờ Hợi, chính vào cô hư, nữ ắt phòng chồng.”

“Mệnh họ tuy hợp nhưng hôn không hợp, sau tất sẽ bỏ! Mà nam nhi họ La có vợ cùng mất, âm minh có phối.”

“Hôn sự này đáng phế!”

Giọng điệu của Trần mù, rõ ràng mạch lạc, hơn nữa còn toát ra vẻ nghiêm khắc.

Tôi nghe mà tim đập nhanh, lúc về tới, vừa hay gặp Trần mù đang giải quyết chuyện của bố tôi và Trương Thủy Linh, đúng vào thời khắc then chốt!

Phương pháp giải quyết của lão, hóa ra cũng gần giống với thằng điên nhà họ Vương.

Thằng điên nhà họ Vương dùng giờ giấc và mệnh cách để phối hôn cho bố tôi và Trương Thủy Linh.

Còn Trần mù thì tìm ra chỗ bất lợi trong giờ giấc, để phế hôn!

Giây tiếp theo, tôi liền nhìn thấy Trần mù đem một thứ, nhét vào trong ngực áo của bố tôi.

Đấy là một quyển sổ nhỏ hình vuông bìa đỏ, chính là đăng ký kết hôn của bố với mẹ.

Ngoài ra, lão lại đem tờ hôn thú điểm sính âm kia vứt vào trong chậu lửa.

Chỉ có điều lửa tuy cháy đùng đùng, nhưng tờ hôn thú kia lại mãi không bị đốt cháy.

Trong lòng tôi có một dự cảm không lành.

Ngoài cổng người tuy đông, nhưng lại cũng yên tĩnh đến đáng sợ. Tiếng lửa cháy lách tách, cũng rõ nét đến khác thường.

Trần mù đột ngột quát lên một tiếng: “Tiểu nữ nhà họ Trương, cửa nhà họ La mày quyết không vào được!”

“Bị người hại chết, thì đi tìm người báo thù, gả cho chú lại trùng hôn, thì mệnh tất sẽ phân! Nhà mày tuy nghèo khó, nhưng cũng không thể có ý nghĩ chết xong chiêu tài để giúp đỡ bố mẹ mày!”

“Còn lằng nhằng đeo bám, cẩn thận mẫu sát đến nhà, giết người diệt hộ!”

Câu nói bất thình lình này của Trần mù, khiến tôi rùng mình thất kinh.

Trương Thủy Linh nhà họ Trương, hóa ra là muốn vào nhà tôi làm vợ bố tôi thật!

Chỉ có điều, giây tiếp theo, tiếng lách tách trong chậu lửa càng lớn hơn, tờ hôn thú kia trong chớp mắt đã bị cháy hết.

Quan tài cũng đột ngột có hai tiếng răng rắc vang lên, một góc quan tài hóa ra đã nứt ra.

Lửa trong chậu dần tắn hẳn, chỉ còn lại một đám tro tàn đen xì.

Trên trán tôi không ít mồ hôi, còn Trần mù lại hô một câu: “Vợ chồng nhà họ Trương, khiêng quan tài về đi, tìm một chỗ mà chôn, rồi không cần quản việc khác nữa.”

“Thị phi uẩn khúc, nó tự biết phán đoán, sẽ tự mình báo thù.”

Lúc này tôi mới định thần lại, trong gian nhà chính bên cạnh sân, còn có Lưu Văn Tam, bà nội tôi, cùng với một đôi vợ chồng ngoài bốn mươi tuổi.

Tôi nhận ra, hai người kia đích xác là bố mẹ của Trương Thủy Linh.

Trong ánh mắt họ toàn là nỗi đau buồn, bước đến bên cạnh quan tài, còn nói lời cám ơn với Trần mù.

Tiếp đấy Trần mù lại gọi Phùng Bảo một tiếng, Phùng Bảo lập tức sắp xếp mấy người nhà họ Phùng đi vào khiêng quan tài.

Lúc bọn họ rời khỏi sân, tôi lách người vào trong nhường đường.

Lúc hai vợ chồng nhà họ Trương nhìn thấy tôi, trợn to mắt, đầy vẻ giật mình.

Còn phía trong nhà, bà nội tôi thì đang ngồi trên một chiếc ghế, không ngừng run rẩy, mãi không đứng dậy nổi.

Lưu Văn Tam gật gật đầu với tôi.

Tôi lại có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi, thái độ của vợ chồng nhà họ Trương, không hề gây chuyện với nhà tôi, khiến tôi thấy may mắn.

Nhưng càng nhiều hơn lại là nỗi nghi ngờ lo lắng.

Con gái chết rồi, xác chết ở nhà tôi bị điểm sính lễ âm với bố tôi, bọn họ lẽ nào không thấy hận?
Bạn cần đăng nhập để bình luận