Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 212. NGƯỜI LIÊN QUAN

Chương 212. NGƯỜI LIÊN QUAN


[[Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng]]

Cho dù bà nội tôi chắc chắn sẽ giải thích, nhưng dù gì người cũng mất rồi.

Trong thời gian tôi suy nghĩ, Trần mù đã đem xác chết bố tôi vào lại trong gian chính, chọn đặt ở góc tường phía sau cửa, như thế này, lúc mở cửa ra, bố tôi vừa vặn bị cửa che mất không nhìn thấy nữa.

Tôi cõng xác chết ông nội đi vào trong gian chính, đặt ông xuống.

Ở chỗ cửa ra của sinh khí, xác chết được tắm trong sinh khí long mạch quá nhiều năm, không chỉ không còn luồng khí âm u, mà cũng đã hóa cứng từ lâu, cho dù là được tôi cõng cả một đoạn đường như thế này, nhưng ông vẫn giữ nguyên động tác ngồi xếp bằng như cũ.

“Bà nội, cháu đưa ông nội về rồi.”

Tôi gọi bà nội một tiếng, bà nội vẫn cứ ngồi trên ghế, nước mắt giàn giụa, thân người liên tục run rẩy.

Lưu Văn Tam bước lại vỗ vỗ vai tôi, tán thưởng tôi mấy câu, nói tôi làm tốt lắm.

Trần mù ngẩn ngơ nhìn ông nội tôi, tôi có thể thấy được vài phần tôn kính và cảm xúc trong thần sắc của lão, thậm chí lão còn hơi hơi cúi người về phía ông nội tôi, rõ ràng là đang hành lễ!

Trước đây tôi đã biết, Trần mù chắc chắn có quen biết với ông nội tôi, nên lúc này cũng chẳng cảm thấy bất ngờ.

Hít sâu một hơi, tôi trực tiếp hỏi thẳng: “Chú Văn Tam, hai vợ chồng nhà họ Trương, không làm ầm lên ở nhà sao? Mọi người giải thích là hai người họ liền tin luôn?”

Thần sắc của Lưu Văn Tam lúc này mới biến đổi, trên mặt lão có vài phần tức giận, rồi mới nói: “Mày đừng có nhắc nữa Thập Lục, lúc ban ngày, tý nữa thì làm chú Văn Tam mày tức chết.”

Vốn dĩ Lưu Văn Tam định bảo bà nội tôi kể, nhưng lại nhìn thấy trạng thái tinh thần của bà không được tốt, nên mới tiếp tục kể đầu đuôi cho tôi nghe.

Lúc này tôi mới biết, hồi ban ngày, những người dân trong thôn trước tiên là vào nhà tôi làm ầm lên một trận, còn đưa theo không ít trẻ con.

Nguyên nhân gây ầm ĩ, chính là chuyện Trương Thủy Linh nhà họ Trương gần đây mất tích không biết đi đâu, bài hát mà bọn trẻ con hát, khiến bọn họ nghi ngờ nhà tôi mưu hại Trương Thủy Linh.

Bản thân xác chết và quan tài lại đều đang ở trong nhà tôi, lập tức khiến đám dân thôn phẫn nộ dâng trào, nói phải bắt tôi và bà nội đền mạng, còn nói tôi lòng dạ độc ác, giết Trương Thủy Linh để phối âm hôn cho bố tôi.

Lúc đó xung đột rất ầm ĩ, dân thôn còn đập bỏ điện thoại của lão.

Tôi lập tức liền phản ứng lại, nguyên nhân vì sao khi đó tôi gọi điện cho Lưu Văn Tam, đầu dây lại toàn tiếng chửi bới ồn ào.

Sau đó bà nội gọi điện nhưng lại không nói năng gì, bà làm gì có cơ hội mà nói.

Lưu Văn Tam tiếp tục kể, tuy rằng có Phùng Bảo và Phùng Quân ở đấy, nhưng dân thôn đúng là quá đông, một khi đã động thủ, sợ là sẽ gây ra thương tích, nên chỉ biết kéo dài thời gian.

Sau đó hai vợ chồng nhà họ Trương đến, đám dân thôn bảo bọn họ đến nói lý và báo cảnh sát, nhưng bọn họ lại nói tin tưởng nhà tôi sẽ không hại con gái bọn họ, sau đó nói chuyện riêng với bà nội tôi, cuối cùng đuổi đám dân thôn đi.

Lúc đám dân thôn rời đi, còn nói hai vợ chồng nhà họ Trương trúng phải bùa ngải nhà tôi, không biết phân biệt tốt xấu.

Tôi cũng càng thấy nghi hoặc, mất tự nhiên hỏi: “Nhà cháu với nhà họ Trương có quan hệ gì, mà khiến bọn họ mất con gái rồi vẫn cứ tin tưởng nhà cháu?”

Lưu Văn Tam lại nhìn qua xác chết ông nội tôi, nói: “Nghe bà nội mày nói, thì năm đó ông cụ nhà họ Trương chết oan, thành xác rất dữ, suýt nữa thì lấy mạng cả nhà bọn họ, ông nội mày trấn xác táng xác, còn sửa nhà cho nhà họ Trương, chứ không thì sớm đã chẳng còn nhà họ Trương rồi.”

Tôi nghe thế mới bừng tỉnh ngộ.

Lúc này, bà nội tôi cuối cùng cũng không còn tiếp tục rơi nước mắt nữa.

Bà đứng dậy nói một câu: “Thập Lục, sau này ông nội mày với bố mày, đều không được chôn ở thôn Tiểu Liễu, đây không phải là chỗ an sinh, năm đó ông nội mày tính ngang bướng! Cứ nhất quyết ở lại đây.”

Lưu Văn Tam cũng ừ một tiếng, sau đó nói: “Dao sắc chặt đay rối, trừ họa trừ tận gốc, chuyện này làm gì đã xong được.”

“Thập Lục, ban nãy chú Văn Tam mày nghe Trần mù kể rồi, thằng điên nhà họ Vương đấy đúng là tâm tư ác độc, loại người này hoặc là lấy ác trị ác, hoặc là đưa nó đi xử theo pháp luật, để ở ngoài kiểu gì cũng thành mối hoạ.”

Tôi gật gật đầu, Lưu Văn Tam nói không sai, bà nội tôi nói cũng có lý.

Thằng điên nhà họ Vương chắc chắn phải trả giá.

Mạng sống của bố tôi, mạng sống của Trương Thủy Linh!

Cùng với sự ngoan cố của đám dân thôn kia, cũng khiến tôi biết rõ, không thể để ông nội tôi và bố tôi chôn ở thôn Tiểu Liễu được.

Đặc biệt là vẫn còn lão góa nữa kìa!

Cũng đúng vào lúc này, Trần mù mới bất chợt mở miệng nói một câu: “Ban nãy lúc chú cắt đứt hôn thú điểm sính kia, cũng tiện thể nói rõ rồi, bảo cái xác nữ đó đừng có nghĩ đến việc bước chân vào nhà họ La, oan có đầu nợ có chủ, nó nên đi báo thù, chứ không phải nghĩ chuyện tìm đường lui cho bố mẹ già.”

“Chuyện của người sống sẽ có người sống xử lý, người chết đừng có làm loạn thêm.”

“Xác chết của nó không có ở trong quan tài, đã đi tìm thằng điên nhà họ Vương kia đòi mạng rồi.”

Tim tôi đập hơi nhanh, lại nghĩ đến cảnh tượng quan tài nứt ra lúc cuối đó.

Hít sâu một hơi nói: “Vậy thì không nên chậm trễ, thằng đó quá nửa vẫn chưa biết cháu đã bò ra ngoài rồi, bây giờ chúng ta qua đó, nói không chừng lại đúng thời điểm nó còn chưa lo xong việc của mình, đánh cho nó trở tay không kịp!”

“Không biết mày đã bò ra ngoài rồi? Là ý gì?” Lưu Văn Tam ngạc nhiên hỏi tôi.

Tôi phản ứng lại, hóa ra Trần mù chẳng kể gì với Lưu Văn Tam cả.

Tôi giải thích đơn giản vài câu, Lưu Văn Tam mới lộ ra chút vẻ kinh hãi.

Bà nội lại đột ngột nói một câu: “Thập Lục, trong cái giếng đó, từng chết người có liên quan tới mẹ mày.”

“Đây cũng là nguyên nhân căn bản vì sao cuối cùng mẹ mày lại rời khỏi nhà họ Vương theo bố mày, cho dù nhà họ Vương không gặp chuyện, nó cũng sẽ đi.”

Lời của bà nội lại khiến tim tôi ngừng đập.

“Bà nội, dưới giếng, là ai chết?”

Nói xong câu này, trong lòng tôi cũng trấn tĩnh vài phần.

Tôi nghĩ tôi đại khái đã rõ, vì sao nhà họ Vương lại sửa tường bao, đẩy bỏ cái giếng đó ra phía ngoài căn nhà rồi!

[Tác giả có lời muốn nói]

Cảm ơn đã thưởng pháo hoa bạo chương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận