Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 215. CỖ QUAN TÀI THỨ BA

Chương 215. CỖ QUAN TÀI THỨ BA


[[Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng]]

Thằng điên nhà họ Vương đều tích oán rất nhiều với tôi và bố tôi.

Đối với tôi mà nói, nhà họ Vương gã đâu chỉ là có huyết hải thâm thù với tôi?

Bà ngoại, ông ngoại tôi chết trong tay bố gã.

Bố tôi chết trong tay gã!

Gã còn định trấn xác mẹ tôi! Chỉ bởi vì thứ dục vọng cá nhân bệnh hoạn đó của gã!

Liên tiếp, tôi ít nhất phải giáng xuống mười mấy đấm.

Lưu Văn Tam mới đến ấn lấy vai tôi, kêu tôi dừng lại, nói có người đến rồi.

Tôi lúc này mới bỏ tay ra, thằng điên nhà họ Vương đã bị tôi đánh thành đầu heo luôn.

Không chỉ mặt mày thâm tím, trước ngực cũng thấm đẫm vết máu, đều sắp không còn hình người nữa rồi!

Gã đã nói không thành tiếng nữa, mà chỉ còn lại tiếng kêu đau đớn và co giật.

Một loạt tiếng bước chân vang lên.

Tôi quay đầu lại, Từ Thi Vũ nhanh chóng bước vào trong hậu viện, phía sau cô ta cũng có không ít cảnh sát đi theo.

“Đường thôn tại sao bị đào một cái hố lớn thế, suýt nữa thì xe cảnh sát không vào trong được.”

“Xác chết ở bên ngoài, là như thế nào?”

Từ Thi Vũ nói rất nhanh, đến khi cô ta nhìn thấy thằng điên nhà họ Vương dưới đất, liền lập tức kêu lên một tiếng, còn lấy tay bịt mồm lại.

Đích thực, thằng điên nhà họ Vương lúc này trông cũng quá thê thảm.

Mấy người cảnh sát ở phía sau cô ta cũng nhanh chóng tới dìu thằng điên nhà họ Vương dậy. Bọn họ sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng, rõ ràng còn có vài phần nghi ngờ nhìn tôi, Lưu Văn Tam cùng với Trần mù. Từ Thi Vũ cũng nhíu mày nhìn sang tôi.

Tôi hít sâu một hơi, kể sơ lược về việc cái chết của Trương Thủy Linh là do thằng điên nhà họ Vương gây ra, cũng bảo với Từ Thi Vũ, xác chết ở bên ngoài, chính là Trương Thủy Linh.

Đại khái ở trong sân giải thích mất gần hai giờ đồng hồ, tôi mới đem tất cả mọi chuyện liên quan tới việc nghi ngờ bố tôi bị sát hại, cùng với việc nghe trộm thằng điên nhà họ Vương nói chuyện, kể rõ ràng từ đầu đến cuối với Từ Thi Vũ.

Thằng điên nhà họ Vương bị cảnh sát áp giải đi. Xác chết của Trương Thủy Linh cũng bị đưa đi, đương nhiên cũng có cảnh sát đi tìm hai vợ chồng nhà họ Trương.

Vốn dĩ theo quy định, tôi đáng ra cũng bị đưa đi phối hợp điều tra.

Có điều Từ Thi Vũ giúp dàn xếp một chút, ý là trong mấy vụ án mạng phát sinh gần đây, tôi có cung cấp manh mối và chứng cứ giúp bọn bọ phá án. Cho dù tôi có chỗ nào khả nghi đi nữa, thì cũng không cần thiết phải đưa đi.

Cô ta đi cùng với tôi, trước khi thằng điên nhà họ Vương bị điều tra ra kết quả, không để tôi đi tới nơi nào khác là được. Để bảo đảm lúc cần hỏi cung tôi, có thể tìm thấy người bất cứ lúc nào.

Đối với kết quả này, tôi cũng chấp nhận.

Từ Thi Vũ cũng nói với tôi, có xác chết của Trương Thuy Linh, thêm việc hỏi cung có thể đủ phá án, thì đều không nhất thiết phải đưa xác chết của bố tôi đi. Dù gì cũng trôi qua một thời gian dài như vậy rồi, manh mối có thể thu thập được gần như bằng không.

Đương nhiên nếu đến cuối cùng vẫn không điều tra ra, hoặc là thằng điên nhà họ Vương không chịu mở mồm, thì bọn họ vẫn cứ phải đưa xác chết của bố tôi đi.

Về việc này, tôi không lập tức đồng ý với Từ Thi Vũ.

Mà đợi sau khi tất cả cảnh sát ngoại trừ cô ta rời đi xong, tôi mới nói thật với cô ta.

Bố tôi đã thành hắc sát, tuy không hung tàn như góa phụ Liêu, nhưng nếu tác quái gây loạn vẫn sẽ lấy mạng người.

Hy vọng bọn họ có thể tìm được chứng cứ xác đáng từ trên người thằng điên nhà họ Vương, rồi xử hắn theo pháp luật.

Từ Thi Vũ nghẹn lời.

Lúc này trời đã sáng rõ, nắng sớm chiếu vào trong sân, hơi có chút chói mắt, có điều cũng khiến lòng người có chút ấm áp.

Cỗ quan tài màu đỏ kia đã hoàn toàn bị đốt cháy thành tro, cho dù là cái gối kê minh ở bên trong, cũng đều đã nứt vỡ.

Trần mù ngắt lời cuộc nói chuyện giữa tôi với Từ Thi Vũ, bảo: “Con bé dương sai, Thập Lục tính tình trung hậu, nếu như có chỗ nào nghi ngờ, nói sau cũng không muộn, mày đi về nhà với bọn chú đã.”

Lưu Văn Tam thì châm một điếu thuốc, bập bập hút thuốc.

Ánh mắt của lão lúc lại soi sang Từ Thi Vũ, được cái cũng chẳng nói gì thêm.

Từ trong khu nhà họ Vương đi ra. Đáng lẽ ra là sẽ lập tức về nhà tôi, nhưng tôi lại dừng bước.

Đi đến góc khuyết hướng Dậu của khu nhà, tới bên cạnh cái giếng, sắc mặt tôi phức tạp nhìn cái giếng đó.

“Có cần tôi tìm người đến mò vớt lên không?” “Đây sợ là vụ án lâu năm rồi, thêm vào việc ban nãy anh nói người nhà họ Vương đều chết rồi, sợ là không có cách nào rửa tội minh oan nữa.”

Từ Thi Vũ đứng cạnh tôi, nói nhỏ một câu, trong lời nói có lẫn chút an ủi.

Ban nãy lúc kể những chuyện kia, tôi cũng không giấu giếm ân oán giữa nhà tôi và nhà họ Vương.

Tôi im lặng một lát, lắc lắc đầu: “Người bình thường, chưa chắc đã vớt lên được.”

Tiếp đấy tôi lại nhìn Lưu Văn Tam một cái, nói: “Chú Văn Tam, có thể phiền chú xuống dưới một chuyến không? Dù gì bà ngoại cháu chết cũng coi như oan khuất.”

Nhưng đúng vào lúc này, Trần mù lại đột nhiên nói một câu: “Mày không cần phải bảo Lưu Văn Tam vớt xác chết lên.”

“Bà ta chắc là không còn ở dưới nữa.”

“Nhà họ Vương tự làm tự chịu, hại chết người, lại sửa nhà, ngược lại khiến cả một gia tộc người chết nhà tan, bà ngoại mày đại thù được báo, đã rời đi từ lâu rồi mới đúng, nếu không thằng điên nhà họ Vương này, không sống được đến hôm nay.”

Trần mù lại ngừng lại một chút, rồi mới tiếp tục nói: “Cho dù là bà ta vẫn còn ở dưới chưa đi, thì bà ta cũng đã là xác cũ lâu năm, chấp niệm của bà ta là phải nhìn thấy nhà họ Vương lụi bại, mày vớt bà ta lên, cũng chẳng có tý tác dụng gì.”

Những lời này của trần mù, bốn chữ ‘tự làm tự chịu’ đó, khiến lòng tôi tĩnh lặng.

Nói một cách khác, đấy chẳng phải chính là nhân quả thiện ác, báo ứng xác đáng sao?!

Bọn họ hại bà ngoại, ông ngoại tôi, cũng vì thế mà sửa nhà, khiến nhà tan người chết.

Tôi hít sâu một hơi, kỳ thực đối với mối thù của ông bà ngoại, ông bà đã tự báo thù từ lâu, tôi đích thực không cần thiết phải đi làm phiền sự yên nghỉ của ông bà.

Không nán lại thêm nữa, về đến trong sân nhà tôi.

Bà nội căng thẳng bước lên trước, nhìn tôi cả người đầy máu, càng không ngừng lo lắng.

Tôi cười giải thích với bà mấy câu, lại nói thằng điên nhà họ Vương đã bị bắt xong, bà nội vui mừng đến mức liên tục dậm chân.

Bà nội bảo chúng tôi nhanh đi ăn sáng, bà hâm nóng lại tận mấy lần rồi, chỉ đợi chúng tôi về ăn thôi.

Lúc Lưu Văn Tam ăn, còn kể một cách sống động về sự nguy hiểm lúc bọn lão đánh đấu với thằng điên nhà họ Vương.

Còn Trần mù thì cứ cúi đầu ăn cơm, ngao sói nằm bò ở đầu sân liếm phần lông tán loạn ở trước ngực và giữa chân.

Đương nhiên, bà nội cũng sắp chỗ cho Từ Thi Vũ ngồi xuống, đối với cô ta, thì lại có chút cảm giác câu nệ, dù gì Từ Thi Vũ cũng là cảnh sát, bà nội tôi cũng chẳng quen mấy.

Ăn sáng xong, Lưu Văn Tam liền đi ngủ, nói lão phải nghỉ ngơi tử tế, trời sập xuống cũng đừng gọi lão dậy.

Trần mù thì bảo, lão phải vào trong thôn chuẩn bị một số thứ, để làm công cuộc chuẩn bị trước khi siêu độ cho mẹ tôi.

Đối với lão, tôi vô cùng cảm kích.

Lão cũng bảo tôi đi nghỉ ngơi, phải ngủ một giấc tử tế, bồi dưỡng tinh thần.

Vậy là, tôi liền bảo Từ Thi Vũ ở nhà tôi tùy ý xem xét, cũng có thể vào trong thôn xem, tôi chắc chắn không đi đâu hết, phải đi ngủ một giấc đã.

Biểu cảm của Từ Thi Vũ rất ngại ngùng, cô ta nói cô ta cũng chẳng muốn đi lại ở trong thôn.

Đến thôn Tiểu Liễu chẳng được mấy lần, nhưng cô ta rất không thích người dân ở đây, thái độ của bọn họ rất ác liệt, nhân phẩm cũng không được tốt, không dễ tiếp xúc mấy.

Nếu bảo cô ta ở trong nhà thật, cô ta cũng hơi thấy sợ, dù gì trong nhà tôi cũng để quá nhiều xác chết.

Tuy rằng cô ta là cảnh sát hình sự, thường xuyên tiếp xúc với xác chết, nhưng làm gì có kiểu tiếp xúc như thế này.

Cô ta hỏi tôi có thể vào phòng tôi không, tôi ngủ cứ ngủ, cô ta ngồi chờ là được.

Tôi thật không ngờ được, Từ Thi Vũ đột nhiên lại nói thế này.

Trần mù thì dùng một ánh mắt đặc biệt nhìn tôi một cái.

Trong lòng tôi lại trở nên mất tự nhiên, lờ mờ đoán ra một chút ít.

Trần mù lại chêm vào một câu: “Thập Lục, chuyện này chắc không có vấn đề gì lớn nhỉ?”

Khóe mắt của Từ Thi Vũ có vài nét vui mừng.

Tôi vội vàng lắc lắc đầu, nói chuyện này chẳng phải vấn đề gì lớn lao, nhưng mà vẫn không tiện lắm, trai đơn gái chiếc, làm sao mà thế được?

Sau đó tôi liền gọi bà nội, nhờ bà giúp dọn một phòng cho Từ Thi Vũ, bảo cô ta đi nghỉ ngơi.

Rõ ràng, Từ Thi Vũ có đôi chút thất vọng, có điều cũng không nói gì thêm.

Tôi về phòng xong, nằm lên giường, rất nhanh đã chìm vào trong giấc ngủ.

Đây có lẽ là giấc ngủ ngon nhất của tôi, gần như không hề nằm mơ, lại còn ngủ rất say.

Đợi lúc tôi tỉnh lại, trời đã tối rồi.

Dụi dụi mắt, ngoài việc lồng ngực vẫn còn chút cảm giác đau ra, đầu óc tôi đã minh mẫn hơn rất nhiều!

Đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Trong sân đèn đuốc vẫn sáng trưng!

Trên bàn trong gian nhà chính bày không ít đồ ăn, bà nội gọi tôi mau ra ăn cơm.

Từ Thi Vũ cũng đã ra ngoài, ngồi bên bàn ăn cơm, tôi lên tiếng chào cô ta, cô ta điềm đạm cười cười.

Ngoài ra, tôi mới phát hiện trong sân bày một cỗ quan tài.

Đương nhiên, quan tài của mẹ con Thanh Nhi và Trần Viễn Quy ở vị trí trong góc nhất, dùng vải trắng đậy lên, hai cỗ quan tài này không nằm trong số kia.

Ở trong sân, vẫn còn ba cỗ quan tài nữa.

Xác chết của ông nội tôi, và còn xác chết của bố tôi, đều đã không còn ở trong gian nhà chính nữa.

Trần mù đang bận bịu ở trước quan tài, đặt một chiếc bàn gỗ lớn, bên trên bày không ít đồ cúng tam sinh, còn có một số đồ vật nhỏ mà tôi không gọi tên ra được, đồng thời còn cả không ít nến hương cùng với tiền giấy.

Tim tôi đập nhanh thêm vài phần.

Một cỗ quan tài là của bố tôi, một cỗ quan tài là của ông nội tôi.

Vậy cỗ quan tài thứ ba, là của ai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận