Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 222. LẤY NGƯỜI PHÁ PHONG THỦY, NHÂN ĐỊNH THẮNG THIÊN

Chương 222. LẤY NGƯỜI PHÁ PHONG THỦY, NHÂN ĐỊNH THẮNG THIÊN


[[Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng]]

Tuy rằng chỉ là thời gian khoảng hai tháng, nhưng những chuyện mà tôi gặp phải này.

Khiến tôi bây giờ không chỉ là cảm giác, mà càng có thể khẳng định, trên thế gian này tự có nhân quả định số.

Cũng giống lúc ban đầu Trần mù dạy tôi, không có quỷ nào vô duyên vô cớ bám lấy tôi.

Sự phát sinh của bất cứ chuyện gì, chắc chắn đều là có nguyên do.

Càng phù hợp với những giấc mơ tôi từng mơ thấy, trước khi đào đường cái, tôi mơ thấy ông nội đứng ở cổng thôn.

Cuối cùng đường thay đổi, ông mất rồi, cổng thôn chỉ còn treo lại một chiếc áo.

Nhưng, đám dân thôn cho dù có được cuộc sống tốt hơn, có được bố cục phong thủy mới, vẫn không thay đổi được bản chất.

Nên mới có chuyện tôi đào đường sau đó.

Đương nhiên, những mối quan hệ trong đây càng giao thoa phức tạp, đối với oán niệm của dân thôn, cảm thấy bọn họ không xứng, đồng thời tôi cũng bắt buộc phải lấy được trang rách của Trạch Kinh trên người ông nội tôi.

Nếu không, tôi sẽ không phá được bố cục phong thủy kia của con trâu sắt trên sông Dương.

Ngoài ra, giấc mơ này cũng khiến gánh nặng của tôi càng nặng thêm.

Tôi miễn cưỡng giơ tay kéo lấy cái rương ở bên cạnh giường, lật lấy Trạch kinh từ bên trong ra.

Tôi cưỡng chế mình tĩnh tâm lại, tiếp tục xem nội dung của Trạch kinh.

Trâu sắt đâm vào đập chắc chắn là một cơ hội, để thay đổi phong thủy của thành phố Nội Dương.

Biến hóa của phong thủy, giống như một bàn tay vô hình, điều động số mệnh sinh tử của người trong cuộc.

Nhìn trông Lưu Văn Tam và Trần mù của hiện tại, dường như người có thể động đến bọn họ không nhiều, nhưng một khi phong thủy của sông Dương thay đổi, thì sẽ không còn chắc chắn nữa.

Cũng giống như gia tộc thợ khiêng quan nhà họ Vương, đều bởi vì nhà ở biến thành hung trạch mà bị diệt khẩu, chuyện phong thủy này, tuyệt đối không được xem thường.

Còn lời nói của thằng ăn mày chó chết ấy, cũng rất kỳ dị.

Tôi bắt buộc phải ngàn lần cẩn trọng!

Đồng thời tôi cũng tin chắc rằng, cho dù tất cả đều có mệnh số, có điềm báo, nhưng người đã chết rồi, làm sao có thể quyết định sự sống chết của những người còn chưa chết chứ?

Huống chi là gã ăn mày chó chết bị tôi và Lưu Văn Tam thiêu cháy nữa?

Đại khái tầm hơn hai tiếng sau, Phùng Chí Vinh mới vội vã bước vào phòng bệnh, sắc mặt ông ta có chút tái nhợt, trên trán vẫn còn rất nhiều mồ hôi.

Ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, thân người ông ta có chút không khống chế được mà phát run, sau đó mới run rẩy mò ra một tờ giấy được gấp phẳng phiu.

Đồng tử mắt tôi co mạnh, tờ giấy này, quả nhiên là trang bị xé ra của Trạch kinh!

Vội đỡ lấy nó.

Phùng Chí Vinh cười khổ nói một câu: “La tiên sinh, xác chết của ông nội cậu, đúng là không dễ động đến, tôi chỉ chạm một cái, mà cỗ quan tài của bố cậu đã rung lên, suýt nữa thì dọa chết tôi, nói lại cũng kỳ, tờ giấy này, là từ trên người ông nội cậu đột nhiên rơi xuống đấy.”

Tôi im lặng, trong lòng khẽ than, bảo Phùng Chí Vinh đừng sợ, có lúc quá hoảng sợ cũng sẽ sinh ra ảo giác, tôi đã dùng Định la bàn trấn xác của bố tôi rồi, bố sẽ không gây ra vấn đề gì đâu.

Đợi tôi sắp xếp tỉ mỉ sự việc một chút, rồi sau khi ra viện, tôi sẽ tìm một phong thủy bảo địa để an táng ông nội tôi và bố tôi.

Nói rồi, tôi bèn mở tờ giấy này ra, bên trên đầu trang giấy, có một hàng tiêu đề chữ nhỏ được viết đậm.

“Vạn dặm không núi, quý ở có sông, bố cục giương ô, giúp tụ tam tài!”

Phía dưới bèn là một loạt bức vẽ đơn giản, một con sông nước chảy thẳng tắp, nơi khởi nguồn trên đầu nhất thì là một con sông vắt ngang, xung quanh có sông ngòi nhỏ không ngừng chảy vào, ở giữa thì qua lại không bị cản trở.

Vị trí ở trên đỉnh nhất, là một mặt cắt hơi cong nhẹ, hai đầu hơi hơi cong vào trong.

Trong mặt cắt đó cũng có hang nước, được vẽ hình tượng nước chảy gợn sóng.

Đây không phải chính là chỉ con đập sông Dương sao!

Tim tôi đập nhanh lên không ít, quả nhiên, ông nội tôi xé mất trang sách then chốt nhất trong Trạch kinh!

Muốn đem bí mật này vĩnh viễn đưa theo xuống dưới đất!

Tôi nghiêm túc xem hết bức vẽ, rồi lại đi xem hàng chữ nhỏ ở bên cạnh, theo giải thích ở trên đó, đại khái đây là bố cục phong thủy giương ô, có thể hội tụ Thiên Địa Nhân tam tài chung linh khí. Ô đỉnh đầu sông hội tụ, chủ phú quý lâu dài.

Đương nhiên, bố cục phong thủy này chỉ là khớp với bố cục của đập sông Dương, chứ không phải bức vẽ này chỉ vào đập sông Dương, những nơi khác nếu như có thể xây dựng bố cục phong thủy giống hệt, cũng sẽ có hiệu quả kỳ diệu y chang.

Chỉ có điều khiến đầu mày tôi vẫn cứ nhíu lại là, bên trên đây, cũng chẳng có bố cục phong thủy trâu sắt đâm vào đập.

Tôi hít sâu một hơi, lật tờ giấy này lên, quả nhiên, ở mặt sau vẫn còn có nội dung!

Nội dung ở mặt sau này, là được vẽ thêm lên, vốn dĩ lẽ ra là một mặt giấy trắng, nhưng lại được vẽ lên một con sông dạng ô, bên cạnh sông có một ngọn núi đổ sập, núi chỉ sập mất một góc, trong góc ấy có một con trâu sắt đâm ra ngoài, đồng thời còn có một số hình người nhỏ, trôi nổi trên mặt nước.

Bức vẽ này, chính là vẽ sông Dương và núi Nội Dương! Cùng với con trâu sắt!

Ở chỗ con đập kia, còn có thể nhìn thấy đằng sau được xây dựng rất nhiều kênh nước, nước chảy tràn ra.

Bên cạnh thì là bút tích của ông nội.

“Nước tam tài của sông Dương, tụ thì đáng tiếc, chi bằng tháo xuống đồng ruộng, tạo phúc muôn nhà.”

“Thế nhưng năm tháng loạn lạc sự vật hỗn tạp, có quân phiệt mời ta gia nhập làm tiên sinh xem việc, ta lấy lý do thân thể bất tiện tính cách không phù hợp để từ chối, nhưng dưới trướng hắn lại còn một Kham dư đại sư, nhìn ra những gì ta nghĩ, dùng nước nhấn chìm cả ngàn tù binh, táng vào trong núi Nội Dương, niêm phong chết phong thủy núi Nội Dương.”

“Núi Nội Dương là tiểu long vọng thủy, nhưng ngầm bao hàm trong đại long của thành phố Nội Dương, tiểu long chết khô sẽ dẫn điến biến động của Nội Dương, hoặc là hủy miếu, hoặc là diệt tộc, hoặc là thường xuyên khiến người mất mạng.”

“Phá bố cục cần kéo trâu phá núi, mà nếu phá núi, địa long mạch hồi phục, trâu sắt lại sẽ phá vỡ tam tài thủy, đại cục phong thủy sông Dương sẽ tiêu tan, về lại bần hàn. Tài thủy thành họa hại đến ngàn vạn sinh mệnh.”

“Ta vốn có tâm hóa giải, thế nhưng cháu trai sinh tử bất định, bố cục thôn Tiểu Liễu cũng là hại mạng dân thôn, ta cũng chưa từng nghĩ ra cách phá giải trâu sắt, chỉ đành cứu cháu cứu thôn, vào đất làm móng.”

Những dòng này được viết rất chỉnh tề, rõ ràng được viết ra lúc ông nội quyết định đi làm móng đường.

Tiếp xuống phía dưới thì là một đoạn được viết ngoáy, không được viết bằng bút nữa, mà là viết bằng máu.

Phần cuối cùng là huyết thư!

“Khi ta sắp mất mạng, có ý tưởng đặc biệt, trâu sắt là nơi hội tụ của oán niệm xác chết, xác lính nổi đều là con trai của sông Dương, con trai chết thảm, không người hỏi thăm, mới đẩy trâu đâm đập! Đây là tướng oán khí ngút trời của họ! Hoặc vì không thể tìm người thân của họ, bèn lấy vạn nhà bên sông Dương làm nhà, vớt ngàn xác lên bờ thờ cúng! Cưỡng chế phá bỏ oán hận của họ, trâu sắt chìm xuống đáy, bố cục này lấy người phá phong thủy, nhân định thắng thiên! Vị Kham dư đại sư kia tuyệt đối sẽ không ngờ tới!”

“Tiếc rằng ta đã ở dưới đất, chẳng biết năm nào, mới lại thấy ánh mặt trời....”

“La Trung Lương tuyệt bút.”

Tôi nhìn chằm chằm vào đoạn cuối cùng này, thân người đều kích động đến mức phát run lên.

“Lấy người phá phong thủy, nhân định thắng thiên!”

Bất kể vị Kham dư đại sư kia là ai, dùng phương thức này đối phó với ông nội tôi, kỳ thực cũng là giết người tru tâm.

Y khiến ông nội tôi biết, thành phố Nội Dương sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, không chỉ là núi Nội Dương, mà còn là đập lớn sông Dương sau khi phá giải bố cục của núi Nội Dương.

Thậm chí y còn đặt sẵn trâu sắt, chính là đợi ông nội tôi đi phá bố cục!

Y chắc chắn ông nội tôi phá được bố cục thứ nhất, nhưng không cách gì phá được bố cục thứ hai!

Khiến ông nội tôi hối hận đến chết, hoặc là lại cầu cạnh đến bọn y.

Nhưng chính như ông nội tôi nói, lấy người phá phong thủy, nhân định thắng thiên!

Kẻ đó cho rằng, trâu sắt oán khí ngút trời đâm vào đập, không ai ngăn nổi.

Nhưng nếu như hóa giải oán khí của những xác nổi kia, đưa họ đi thờ cúng, tiễn đi đầu thai, thì lấy ai đẩy trâu?!

Kể cả trâu sắt có ý đâm vào đập, cũng chẳng còn sức lại nổi lên mặt nước lần nữa!

............,,,.........

[Giải thích từ dịch giả] ‘Kham dư’, là một cách gọi khác thời cổ của ‘phong thủy’, tuy nhiên tính chất có chút ít khác biệt so với ‘phong thủy’. Tư tưởng nòng cốt của ‘phong thủy’ là sự hòa hợp giữa con người với tự nhiên, chủ yếu liên quan đến nguyên tắc và phương pháp lựa chọn vị trí, phương hướng và cách thức xây dựng đối với các công trình xây dựng như cung điện, nhà ở, thôn xóm, mộ địa.... Còn ‘kham dư’ lấy trọng tâm là ‘thiên địa’, chú trọng hơn đến việc nghiên cứu địa hình địa mạo, quan thiên tượng tinh sao, sông ngòi thủy lợi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận