Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 240. MẮT DƯỚI GẬM GIƯỜNG, BÓNG DƯỚI CHÂN ĐÈN

Chương 240. MẮT DƯỚI GẬM GIƯỜNG, BÓNG DƯỚI CHÂN ĐÈN


[[Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng]]

Vụt ngoảnh đầu lại, sau lưng tôi lại có một lão đàn ông khom lưng đang đứng, nước da của lão trông giống như lâu không được gặp nắng, trắng bệch bệnh hoạn.

Đôi con ngươi rất lớn, gần như sắp rớt cả ra ngoài, nếp nhăn đuôi mắt rất sâu, mái tóc bù xù cũng chẳng biết đã bao lâu không gội, toát ra thứ mùi khai thối khó ngửi.

Lão ta rất gầy, gầy đến mức trông hệt như một bộ xương khô vậy, trong tay còn ôm một bọc tã, bên trong căng phồng, dường như còn có trẻ con đang cựa quậy.

“Mày là thằng nào? Đứng cổng nhà tao làm gì?” Âm thanh the thé, hơi có chút giống giọng đàn bà, nhưng chung quy vẫn đầy sức đàn ông.

Thần sắc của lão có vài phần cảnh giác nhìn tôi.

Tim tôi suýt nữa thì từ cổ họng nhảy ra ngoài.

Người dọa người, dọa chết người, làm gì có người bình thường nào trước khi mở mồm, lại phả hơi vào tai người khác từ phía sau thế?

Người này tuổi tác không đến mức quá lớn như thế, không giống như ông nội của Từ Thi Vũ, đây là bác cả của cô ta?

Mí mắt tôi hơi giật, đang định mở miệng, thì Từ Thi Vũ lại đứng dậy.

Cô ta mím môi, nhìn thẳng vào gã đàn ông già kia, giọng nói hơi có chút lạnh lùng.

“Bác cả.”

Tiếp đấy cô ta lại giới thiệu với tôi: “Đây là bác cả của tôi, Từ Đại Mẫn.”

Từ Đại Mẫn ngạc nhiên mất hai giây, rồi trên mặt bèn xuất hiện nụ cười có vài phần thâm thúy.

“Thi Vũ à, rất nhiều năm chưa về rồi nhỉ, càng lớn càng xinh gái, mày cuối cùng cũng nhớ đến việc về nhà rồi cơ.”

Giọng điệu của Từ Đại Mẫn không còn the thé như trước nữa, nhưng vẫn cứ toát ra chút vẻ đàn bà.

“Đây là bạn trai của mày à? Vào nhà ngồi đi. Tao với ông nội mày hai hôm nay còn cứ nhắc mày kia kìa.”

Lão ta lại ngắm tôi một lượt từ trên xuống dưới, rồi mới bước tới trước cổng mở cửa.

Từ Thi Vũ khẽ lắc đầu với tôi.

Tôi hiểu ra ý của cô ta, cũng chẳng mở miệng nói gì thêm.

Chủ yếu là phải xem xác chết của bố mẹ cô ta, rồi lại xem xem bác cả và ông nội cô ta có vấn đề gì không, không cần thiết phải tốn nước bọt đi giải thích nhiều.

Nhưng trong lòng tôi cũng có vài phần nghi hoặc, Từ Đại Mẫn tại sao lại ôm một đứa bé?

Nhà bọn họ theo lý mà nói chỉ có một ông cụ già, và thằng già độc thân là lão, cũng chẳng nghe Từ Thi Vũ kể còn có ai khác nữa.

Vô thức, tôi lại cúi đầu xuống ngắm cái bát tráng men kia. Xung quanh bên trên lốm đốm đầy vết tích màu đỏ đen, đều là vết máu sau khi để một thời gian dài.

Tiếng cót két vang lên, cổng nhà bị đẩy mở.

Từ Thi Vũ khẽ gọi tôi một tiếng, cũng bước lại khoác lấy tay tôi, kéo tôi vào trong sân.

Thân người tôi hơi cứng đờ lại một phát, rồi cũng thả lỏng ra.

Trong sân không có đèn, ánh sáng bắt nguồn từ trong gian nhà chính để ngỏ cửa, bên trong có một cái giá ba tầng, châm rất nhiều nến, ánh lửa âm u cứ lung lay qua lại.

Sau khi vào trong sân, tôi lại càng cảm giác xung quanh người lạnh buốt ra, giống như tứ phía đều có người đang lén lút nhìn tôi vậy.

Đặc biệt là cái cảm giác như có mũi nhọn chĩa sau lưng lại càng mãnh liệt, trong lòng có một thứ cảm giác nóng nảy không sao kiềm chế được. Cho dù là tôi, cũng vô duyên vô cớ mà xuất hiện thứ tâm trạng kiểu ấy.

Hung trạch ám tiễn bắn người ác này, quả nhiên là không thể xem thường!

“Bác cả, ông nội chắc ngủ rồi à? Muộn thế này rồi, đừng gọi ông dậy nữa, cháu với bạn trai cháu ngủ tạm ở nhà một đêm, ngày mai cháu có chuyện muốn nói, bác cũng đi nghỉ ngơi trước chứ?” Đúng vào lúc này, Từ Thi Vũ lại mở miệng nói khẽ.

Từ Đại Mẫn quay đầu liếc tôi và Từ Thi Vũ một cái, nói một câu: “Ông nội mày xem chừng cũng ngủ rồi, người già lớn tuổi, không tiện đi gọi dậy, cứ ngủ ở nhà một đêm cũng được.”

Từ Thi Vũ cúi đầu, nhìn chằm chằm bọc tã trong tay Từ Đại Mẫn mất mấy giây.

Từ Đại Mẫn lùi lại hai bước, lão lại cười cười: “Nhà hàng xóm uống rượu, nhờ bế đứa bé, ngày mai là đưa đi.”

Lão ta quay đầu liền vào trong một căn phòng ở bên cạnh gian chính.

Tôi cảm giác thấy chỗ nào cũng bất thường, Từ Đại Mẫn nhìn lên trông quá u ám, làm gì có người nào đi nhờ lão bế con hộ?

Nhưng tôi cũng không thể vô cớ sinh sự, Từ Thi Vũ hạ giọng xuống khẽ nói một câu: “Đợi ngủ say rồi, thì hãy tìm trong nhà xem, bác cả tôi tính cách quái đản, cố gắng nói ít thôi.” Giọng cô ta cực kỳ nhỏ, ngoài tôi ra, hơi ra xa thêm hai bước là chẳng nghe thấy nữa.

Tiếp đấy, Từ Thi Vũ kéo tôi vào trong một căn phòng ở phía còn lại.

Cô ta giơ tay thuận theo bờ tường kéo hai phát, tiếng tạch tạch vang lên, rõ ràng là công tắc kéo của đèn kiểu cũ, bây giờ dưới nông thôn cũng vẫn còn không ít công tắc loại này.

Kết quả ánh đèn không sáng lên.

Tôi mò điện thoại ra mở đèn pin lên, trong phòng bố trí rất đơn giản, sát tường có một chiếc giường, một cái tủ quần áo cũ, một chiếc bàn học, trền bàn còn đặt một cây nến đã cháy dở mất một nửa.

Tôi bước qua châm lửa, trong phòng mới có ánh nến sáng lên.

“Ông bác cả này với ông nội cô có thói quen không dùng đồ điện, tôi ban nãy chú ý đến rồi, trong gian chính cũng không có đèn.” Trong lúc nói, tôi giơ ngón tay chỉ lên phía trên đỉnh đầu.

Trần nhà của căn nhà cũ này cũng đã rách nát, khiến người ta có cảm giác sẽ sập xuống bất cứ lúc nào. Chỗ chụp đèn vốn lẽ ra dùng để lắp bóng đèn, thì trống không, rõ ràng là cố ý không lắp bóng đèn.

Từ Thi Vũ bước đến bên giường ngồi xuống, cô ta im lặng hồi lâu, rồi mới trả lời: “Bác cả và ông nội tôi, thân người đều rất kỳ quái, bây giờ tuổi tác cao rồi, không chừng càng kỳ quái hơn cũng nên, nói chung là đợi lúc nữa xem xem xác chết của bố mẹ tôi có còn ở đây không, rồi anh lại xem xem bọn họ có vấn đề gì không.”

“Chôn bố mẹ tôi xong, sau này tôi sẽ không về đây nữa.”

“Ừ.” Tôi gật gật đầu, trong căn nhà ám tiễn bắn người ác này, Từ Đại Mẫn và ông nội Từ Thi Vũ có thể sống được lâu như thế, thêm việc có hàng xóm nói từng nhìn thấy bố mẹ Từ Thi Vũ ra ngoài.

Trong đây vấn đề tuyệt đối không nhỏ, có thể ít dính dáng đến thị phi, thì cứ ít động chạm vào.

“Dự là tầm nửa sau đêm, đợi bọn họ đều ngủ say rồi, tôi sẽ đưa anh qua phòng bố mẹ tôi.”

Từ Thi Vũ lại nhỏ giọng nói một câu: “Anh có cần nằm xuống ngủ một lát không?”

Tôi lắc lắc đầu.

Từ Thi Vũ lại đứng dậy đến trước cửa sổ bên cạnh cửa, cô ta đưa tay kéo rèm cửa sổ lại.

Căn nhà kiểu cũ như thế này, cửa sổ đều giáp với cửa ra vào, đối diện với sân.

Trong lúc lơ mơ, tôi lại cảm giác mí mắt hơi nặng dần. Chẳng biết tại sao, lại có chút buồn ngủ thật.

Trong lúc mơ hồ, tôi véo mình một cái, cảm giác đau điếng chỉ giúp tôi tỉnh táo lại chừng hai giây, rồi cái cảm giác buồn ngủ ấy lại càng mãnh liệt hơn.

Thậm chí mắt đã sắp không mở ra nổi, có cảm giác chỉ muốn nằm vật ra ngủ luôn.

Việc này khiến tôi vô cùng kinh hãi.

Ở một nơi thế này, làm sao có thể nói ngủ là ngủ ngay được?

Cắn mạnh vào da trong miệng, dùng sức giật một cái, lập tức trong khoang miệng đầy mùi máu tanh.

Lập tức tôi liền tỉnh táo lại.

Từ Thi Vũ lúc này đã mơ mơ màng màng bước về phía giường, cô ta ngã thẳng ra giường, bịch một cái rồi chẳng động đậy nữa.

Việc này phải gọi là gặp quỷ rồi, trong căn phòng này chắc chắn có vấn đề!

Tôi đang định ra kéo Từ Thi Vũ dậy, gọi cô ta tỉnh lại.

Thì đột nhiên phát hiện dưới chân dường như bị thứ gì đó kéo một phát.

Bất thình lình một phát thế, da đầu tôi liền tê rần ra.

Dưới gậm giường, có thứ gì vậy?

Tôi hít sâu một hơi, cắn răng cúi đầu xuống nhìn.

Một đôi con ngươi láo liên, đang chằm chằm nhìn tôi!

Đột nhiên, nến còn bị dập tắt, lập tức căn phòng tối om trở lại!

Trong lòng tôi chửi thầm một câu đ-t, đúng là có thứ gì đó.

Trong nháy mắt, tôi đã chẳng còn nhìn thấy gì nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận