Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 250. HỌA HUYẾT QUANG

Chương 250. HỌA HUYẾT QUANG


[[Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng]]

“Ùng!”

Đột nhiên một tiếng sấm lớn vang lên! Ngoài trời mưa đột ngột lớn hẳn lên, đập lộp bộp lên trên đỉnh lều bạt, âm thanh điếc tai. Lại còn kèm với gió thổi, thậm chỉ cho người ta cảm giác lều bạt sắp bị thổi bay cả đi.

Tôi gật gật đầu, đồng thời lại lo lắng cho việc thi công từ đường bên ngoài, mưa lớn như thế này chắc chắn sẽ kéo dài tiến độ.

Mưa tới cũng phù hợp với tướng quẻ hiển hiện, nước lũ chắc chắn sẽ tới, chỉ là không biết thời gian cụ thể là lúc nào thôi.

Hà Tiên Thủy nhìn tôi chằm chằm, gã im lặng phải tới tận mấy phút, rồi cuối cùng mới mở miệng nói: “Cô ta vốn là chết đổ ở dưới sông Dương, oán khí rất nặng.”

“Bị người vớt xác đưa lên bờ xong, người vớt xác đó vốn định giúp cô ta kêu oan báo thù, có điều lại cũng bị kẻ thù giết chết.”

“Oán khí của xác nữ này lại càng nặng, càng sâu hơn, cứ lang thang ở bên bờ sông Dương, thậm chí có lúc còn vào trong thành phố Thường Bình.”

“Oán niệm cực sâu, cô ta sớm đã hóa sát, còn là loại sát nào thì tôi không biết, cô ta chưa từng biểu lộ ra ngoài.”

“Chỉ là trước đây bên bờ sông Dương, có rất nhiều mèo hoang, người vớt xác đưa cô ta lên bờ khi đó, còn đem theo một con huyền miêu.”

“Người vớt xác mất mạng xong, huyền miêu cũng chết ở dưới sông Dương, tôi đoán cô ta chắc là đã mượn mạng.”

“Mấy cậu chắc chắn là lúc đi giúp Hứa Đức Sưởng, nhìn thấy cái xác nữ đó đúng không?” Hà Tiên Thủy đột nhiên hỏi.

Tôi gật gật đầu.

Hà Tiên Thủy mới thở dài một tiếng: “Vẫn là Lưu Văn Tam tài cao gan to, tôi cũng nghe qua chuyện cậu đỡ âm linh, ban đầu tôi cũng không dám nhận đơn hàng này, ngoài việc không có cách nào sắp xếp cho xác mẫu tử Hoàng San San, phần nhiều hơn là do không dám tới đoạn lưu vực sông Dương đó.”

“Nói một câu không sợ bị cậu cười, ở thành phố Thường Bình, tôi đã ba năm chưa xuống sông vớt xác rồi, chính là do sợ gặp phải cái xác nữ đó, nhỡ mà cô ta tìm tôi nhờ kêu oan, sợ là mạng cũng chẳng còn giữ được bao lâu nữa.”

Lời của Hà Tiên Thủy, cũng khiến lòng tôi càng bức bối ngột ngạt hơn nhiều. Tuy rằng gã nói không ít, nhưng chút thông tin ít ỏi này ngoài việc biết cái xác nữ ấy dữ đến li kỳ ra, căn bản chẳng có tác dụng gì cả.

Kể cả cô ta báo mộng cầu tôi đỡ âm linh, nhưng tôi vẫn cứ không dám tiếp xúc với cô ta, chính là bởi vì cô ta quá kỳ dị, tôi sợ làm cái chuyện bao đồng này sẽ xảy ra chuyện lớn.

Bây giờ nghe thêm vài câu, trong đó có một manh mối đối với tôi mà nói then chốt nhất là, cái xác nữ này là bị người ta hại chết!

Chỉ cần giúp cô ta, là tôi chuẩn phạm vào cấm kỵ của bà đỡ âm linh luôn.

Khi đó xác chết của Hoàng San San không đầy đủ, cũng bị người ta hại chết, tôi phạm cấm kỵ giúp cô ta đỡ âm linh. Thậm chí cô ta đến tình mẹ cũng chẳng còn, không chấp nhận cho đứa bé bị tiễn đi!

Ban đầu cũng là do tôi may mắn, lúc đó cô ta vẫn chỉ là một bạch sát, thêm việc có Trần mù và Lưu Văn Tam nhắc nhở thích đáng.

Nhưng sau đó cô ta bị chửi thành huyết sát, suýt chút nữa thì xảy ra chuyện lớn. Trong việc này chắc chắn cũng có nhân quả liên quan đến việc tôi đi đỡ âm linh.

Cái xác nữ này chắc chắn chết còn oan uổng hơn Hoàng San San, người vớt xác muốn giúp cô ta, còn bị kẻ thù giết luôn kìa.

Một khi tôi ra tay, là không chỉ phải gánh chịu nghiệp quật của việc phá vỡ cấm kỵ, sự nguy hiểm của xác nữ, mà còn có cả bàn tay trong bóng tối kia nữa.

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi cũng quyết định, tôi phải nghĩ cách để cô ta không bám lấy tôi nữa, hoặc là có cơ hội thì trấn áp cô ta!

Chỉ tiếc là trong tay tôi đã không có la bàn nhái còn dư nữa.

Cái cuối cùng mà ông nội để lại, góa phụ Liêu tuy không phải dùng đến, nhưng cũng đã bị bố tôi dùng mất rồi.

Tôi cũng chuẩn bị đợi lúc nữa bàn bạc một chút với Lưu Văn Tam, xem lão có ý tưởng gì hay ho chút không.

Ngừng dòng tư duy định thần lại, tôi nói lời cảm ơn với Hà Tiên Thủy.

Nhưng sắc mặt Hà Tiên Thủy lại rất phức tạp, bảo tôi vẫn cứ phải cẩn thận là trên hết, tốt nhất đừng có lại gần sông mới được.

Tôi lắc lắc đầu nói: “Không đến gần sông cũng không được, nếu như trong ba ngày này cô ta không đến tìm tôi, có thể để tôi xử lý xong việc của sông Dương, mới có thể ít lại gần sông được thật.”

“Chỉ có điều, trưa hôm nay cô ta đã tới tìm tôi một lần rồi, giờ đại âm đột ngột xuất hiện, chỗ đó cách sông Dương phải được một đoạn tương đối, xung quanh cũng chẳng có sông ngòi gì.”

Hà Tiên Thủy càng là đồng tử mắt co mạnh lại.

Tôi thở hắt ra một hơi, nói cũng chẳng còn gì khác nữa, không biết Lưu Văn Tam đã đưa những người khác đi chưa, chúng tôi cũng phải nhanh chóng về nhà họ Phùng, uống cốc trà gừng cho ấm người, đợi ngày mai tạnh mưa xong, gã còn phải theo xuống sông thăm dò tình hình.

Đang định vén mành lên, thì Hà Tiên Thủy lại đột ngột kéo lấy tay tôi.

Gã do dự mất một lúc, rồi mới nói: “Tôi có thể cho cậu một thứ, hoặc giả thời khắc then chốt có thể giúp cậu bảo toàn mạng sống, nếu như cậu có thể dùng đến, thì phải đồng ý giúp tôi một chuyện!”

“Thứ gì?!” Giây phút đó, tim tôi đã nhảy cả lên cổ họng rồi.

Hà Tiên Thủy lại móc từ trong túi ra một mảnh ngọc đen xì xì.

“Cổ ngọc của người vớt xác vớt cô ta lên bờ, cô ta nhìn thấy rồi, hoặc giả sẽ khiến cậu giữ mạng sống được một lần.”

Nhưng Hà Tiên Thủy lại không đưa cho tôi, mà nắm chặt cứng trong lòng bàn tay.

“Anh cần tôi giúp anh chuyện gì?” Trong lòng tôi tuy hồi hộp căng thẳng, nhưng cũng không giành lấy.

Lúc hỏi câu này, tôi cũng rất chú ý quan sát tướng mặt của Hà Tiên Thủy.

Tuy rằng chỉnh thể tướng mặt của gã cho người ta cảm giác láu cá, nhưng lúc này là không có tướng mặt gian xảo nào xuất hiện, chắc không phải đang úp tôi.

“Giúp tôi điểm cái mộ, táng xác chết của anh tôi.” Hà Tiên Thủy cũng chẳng ngập ngừng, trực tiếp nói thẳng ra luôn.

Tôi gật gật đầu: “Được, xong luôn!”

Điểm mộ chôn người, việc này chẳng có nguy hiểm gì, kể cả có chút phiền phức, nhưng so với một vật có thể giúp bảo toàn mạng sống, thì đã chẳng coi là phiền phức nữa rồi.

Lúc Hà Tiên Thủy đưa mảnh cổ ngọc cho tôi, rõ ràng còn có chút tiếc nuối.

Cổ ngọc vào trong tay, lành lạnh buôn buốt, tôi nhìn kỹ một chút, mảnh ngọc này có một chút khác biệt so với mảnh của Lưu Văn Tam, có điều đại để cổ ngọc của người vớt xác, đều gần gần như nhau.

Chỉ có điều là mỗi mạch một mảnh, đời đời truyền lại mà thôi.

Vô thức, tôi hỏi một câu, gã tại sao lại lấy được mảnh cổ ngọc này?

Câu trả lời của Hà Tiên Thủy, lại khiến thân người tôi cứng đờ.

“Người vớt xác đó, là anh trai tôi.”

Ánh đèn lờ mờ bên trong lều bạt, dường như có thể tắt đi bất cứ lúc nào.

Vô duyên vô cớ, sống lưng tôi có luồng khí lạnh ngắt chạy dọc.

Tim càng đập điên cuồng, gần như nhảy cả lên trên cổ!

Hà Tiên Thủy đưa tay lên vỗ vỗ vai tôi, trên người tôi không ít da gà nổi lên.

“Yên tâm, tôi không chỉnh cậu đâu... Anh trai tôi vì cái xác nữ đấy mà chết, tôi cũng chẳng muốn nhìn thấy cô ta lại liên lụy khiến người khác chết, càng không muốn nhìn thấy cô ta hại chết người.”

“Cầm mảnh cổ ngọc này, có thể bảo toàn mạng sống của cậu.”

Nói rồi, Hà Tiên Thủy lật rèm cửa lên, tự mình bước ra ngoài.

Gió lạnh liên tục thổi vào trong, tôi cũng đi theo ra ngoài.

Chỗ lề đường phía không xa có tận mấy chiếc xe đang đỗ, cửa xe đều để mở, còn có người đang vẫy tay về phía bên này, rõ ràng là mấy người vớt xác kia vẫn đang đợi.

Lưu Văn Tam và Phùng Khuất cũng ngồi trên một chiếc xe vẫy tay với tôi.

Vội vã đi qua rồi lên xe, ngao sói cũng đi sát sau lưng tôi.

Chiếc xe này chỉ có ba người chúng tôi và ngao sói, người lái xe cũng là Phùng Khuất.

Xe của chúng tôi đi trên đầu dẫn đường, Lưu Văn Tam thì hỏi thẳng tôi luôn, có phải là hỏi Hà Tiên Thủy chuyện liên quan đến cái xác nữ kia không?

Gật gật đầu, tôi trầm ngâm một lát, cũng chẳng tránh né Phùng Khuất, mà trực tiếp kể tình hình với Lưu Văn Tam.

Đầu mày Lưu Văn Tam nhíu chặt, lão đột ngột nói: “Hà Tiên Thủy đúng là có một thằng anh trai, tên là Hà Dậu Dân.”

“Hà Dậu Dân cũng là một người vớt xác rất lợi hại, mấy năm nay đột nhiên biệt tăm biệt tích, chẳng ai biết nó đi đâu, không ngờ hóa ra là chết rồi?! Lại còn là vì vớt một cái xác nữ, bị kẻ thù của xác nữ hại chết?”

“Chuyện này không đơn giản như thế, chung quy là chắc chắn không được nhận đỡ âm linh cho cô ta! Nhận rồi, thì đấy chẳng phải là đi ứng với điềm báo trong giấc mơ của mày sao? Lại còn rước họa vào thân nữa.”

“Thập Lục, phải tin câu nói đó của ông nội mày, nhân định thắng thiên! Bất kể là chuyện gì cũng đều như thế cả, mệnh chắc chắn không được chập nhận, phải tự mình xoay vòng mà sống.”

“Chú không tin, cái xác nữ này lại dữ được hơn mẹ mày, cùng lắm thì liều với nó, chú không tin là không chém đứt đầu của nó được!”

Nói rồi, Lưu Văn Tam cũng cúi đầu xuống bắt đầu suy nghĩ, dường như là đang tìm cách.

Lời của lão cũng càng cảnh tỉnh tôi nhiều hơn, và còn kiên định một niềm tin, không đỡ âm linh là chủ yếu nhất, có thể trấn được là tốt nhất, kém hơn nữa thì cũng phải khiến cô ta biết được, chúng tôi không dễ nhằn, tốt nhất đừng có đeo bám tôi nữa!

“Chú Văn Tam, chú có thể hỏi thăm một chút trong giới phong thủy của thành phố Nội Dương không? Xem có ai có thể làm được la bàn nhái lợi hại chút?!”

Trong lúc nghĩ ngợi, tôi cũng nói một tiếng với Lưu Văn Tam.

Lưu Văn Tam ừ một tiếng, nói lão sẽ nghĩ cách, có điều việc này tìm Phùng Chí Vinh chắc là sẽ có tác dụng hơn. Dù sao trước đây nhà họ Phùng cũng từng có phong thủy sư giúp đỡ, nhà họ Phùng chắc chắn có đường dây riêng.

Tôi nói được, tôi sẽ đi tìm Phùng Chí Vinh.

Cũng vào lúc này, Phùng Khuất lại vừa hay mở miệng nói một câu: “La tiên sinh, chuyện hai người đáng nói, tôi nghe nửa hiểu nửa không, có điều cũng biết hai người yêu cầu gì rồi, chuyện này tôi đi làm là được.”

Trong lòng tôi vui mừng, gật gật đầu, nói vậy thì cố nhanh chút.

Kỳ thực tôi cũng chẳng biết, la bàn nhái rốt cục phải làm như thế nào mới có thể trấn xác.

Hay là phải làm nhái Định la bàn, đối chiếu theo nó để làm? Nhớ lại cái la bàn nhái ban đầu nhìn thấy, độ phức tạp kém xa so với Định la bàn.

Nghĩ đến đây, tôi cũng nói với Lưu Văn Tam: “Chú Văn Tam, đợi chút nữa về rồi, cháu với chú đi xem xác chết bố cháu, xem có cách gì dùng thủ đoạn khác trấn bố cháu không, có thể lấy lại cái định la bàn nhái đó, thì cũng có thêm một thủ đoạn nữa trong tay.”

Tôi vừa nói xong câu này, thân xe đột nhiên xóc mạnh hai phát, sau đó là một tiếng rầm cực lớn.

Quán tính khiến tôi và Lưu Văn Tam đều bị đẩy lao về phía trước, đập mạnh lên lưng ghế.

Tôi cảm thấy vai phải phát này, giống như rã cả ra rồi...

Đầu Phùng Khuất đập lên trên kính chắn, máu tươi chảy be bét!

Kính chắn phía trước bị vỡ, toàn bộ lõm vào trong một mảng lớn, phía bên ngoài càng là ánh đèn pha chói mắt...

Chúng tôi vừa hay đâm vào một chiếc xe tải lớn từ bên kia đường rẽ sang!

Cùng lúc này, đầu ngón tay tôi cũng đau thấu tim.

Cúi đầu, giơ tay lên. Bắt đầu từ đầu ngón tay cái, trên mỗi đầu ngón tay, đều vững vàng cắm một mảnh vụn thủy tinh!

Tay đứt ruột xót, tôi đau đến mức ý thức suýt nữa thì trở nên mơ hồ.

Tôi dùng tay phải để gẩy bàn tính!

Đặc biệt mảnh vụn thủy tinh trên ngón trỏ và ngón cái cắm càng sâu hơn, lúc đầu tôi cũng là dùng hai ngón tay này đi gẩy hạt bàn tính, khiến chúng dẹp loạn đổi chính...

Tôi vốn cho rằng nhiều nhất là mấy ngày này sẽ gặp vận hạn trước, nếu có phát sinh chuyện gì lớn, thì kiểu gì cũng sẽ có chút điềm báo.

Nhưng không thể nào ngờ rằng, tai họa lại đến một cách nhanh chóng và đột ngột như thế này.

Tôi vừa mới đổi tướng quẻ chưa đầy một ngày, mà đã trực tiếp có họa huyết quang tới luôn!

Cũng vào lúc này, tôi đột nhiên nghe thấy bên ngoài ô cửa sổ ở bên cạnh, có tiếng gõ rất mạnh.

Tôi cố nhịn cơn đau buốt, theo bản năng ngoảnh đầu nhìn một cái, tưởng là người trên xe phía sau tới giúp đỡ.

Kết quả lại nhìn thấy bên ngoài cửa sổ xe có một người đàn bà, khuôn mặt cô ta trắng bệch khác thường, con ngươi cũng trợn to đến kỳ dị, cô ta nắm chặt nắm đấm, đang rầm rầm rầm đập cửa kính!

Đùng một tiếng, lại một tia sét xẹt qua, ánh sáng trắng quá chói mắt, trên trán tôi mồ hôi lạnh liên tục vã ra, theo bản năng nhắm mắt lại một cái!

Cũng trong tích tắc đó, cửa xe lại xoạch một phát mở ra rồi....

Gió lạnh tràn vào trong xe, một bàn tay túm mạnh lấy cánh tay tôi, lôi giật tôi ra bên ngoài!
Bạn cần đăng nhập để bình luận