Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 270. MƯỢN TAY XÁC CHẾT

Chương 270. MƯỢN TAY XÁC CHẾT


[[Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng]]

“Còn về chú Văn Tam, cháu cũng muốn chú làm một chuyện.” Ánh mắt tôi nhìn sang Lưu Văn Tam.

“Thập Lục, mày cứ nói đi.” Lưu Văn Tam hít một hơi thật sâu, vứt nửa điếu thuốc đã rít cháy tới gốc xuống đất.

“Trước khi cháu tiễn âm, chú đánh ngất Hà Tiên Thủy, sau đó bảo những người vớt xác đồng hành còn lại, đưa anh ta về thành phố Thường Bình.”

“Cháu không bảo đảm được giữa cái xác nữ kia và Từ Bạch Bì là ai xử lý ai, nếu như cái xác nữ kia có thể lo cho thân mình mà rời đi, cô ta muốn làm gì đều không liên quan đến cháu, gã Hà Tiên Thủy này muốn đi làm gì, cũng chẳng liên quan đến chúng ta.”

“Nếu như cái xác nữ này không thoát được, thì cũng là do cô ta hại Hoàng tiên của Từ Bạch Bì trước, cái tội này cháu cũng sẽ không gánh hộ.”

Sau khi tôi dứt lời xong, Lưu Văn Tam hơi chau mày chút, hỏi tôi là ý gì?

Hà Tiên Thủy với cái xác nữ này, còn có quan hệ đặc thù gì sao?

Trần mù thì vẫn cứ hút thuốc, châm hết điếu này đến điếu khác, không nói xen vào.

Ánh mắt vốn bình tĩnh của Trương Nhĩ, lại đột ngột vụt qua chút ánh sắc bén.

Lão chằm chằm nhìn vào tôi, nhìn phải tới tận nửa phút, rồi mới nói: “Tôi tưởng cậu sẽ nghe lời của Hà Tiên Thủy, nhu nhược thiếu quyết đoán, cũng tưởng cậu ban nãy sẽ làm việc bao đồng.”

“Không ngờ, là tôi nghĩ nhiều rồi.” Tôi cười cười, trả lời: “Ban nãy tôi đích thực có ý nghĩ đó vụt qua trong phút chốc, bảo gã Hà Tiên Thủy này đừng đi báo thù, oan oan tương báo khi nào hết!”

“Trương tiên sinh giây phút mà ông ngăn tôi lại, tôi liền nghĩ thông suốt rồi, hiện giờ bà nội tôi chưa biết an nguy thế nào, trên người tôi có bao nhiêu rắc rối như thế. Cái xác nữ này rõ ràng cũng đang gài bẫy tôi, cho dù là tôi tiễn cô ta đi rồi, cũng chắc chắn sẽ còn phải dây dưa với Từ Bạch Bì, tôi làm sao có thể tiếp tục thương xót cô ta được?”

“Thù oán nhà cô ta, thù oán nhà họ Hà, là chuyện của bọn họ.”

“Tôi có thể giúp cô ta tiễn âm, có điều mối thù này, tôi sẽ không gánh giúp cô ta.”

Nói đến sau cùng, trong lòng tôi cũng lờ mờ có chút gợn lên.

Tôi còn một câu vẫn chưa nói, đấy là Từ Bạch Bì cũng từng là kẻ tàn nhẫn không tính người.

Nếu như có thể mượn tay cái xác nữ này trừng trị lão, thì chẳng phải trên phương diện khác cũng là thay trời hành đạo sao?

Đương nhiên, nhưng chuyện này tôi không biết kết quả, cũng chỉ có thể tính đến bước này mà thôi.

Lưu Văn Tam vẫn vô cùng hoài nghi, bảo tôi và Trương Nhĩ cũng đừng nói lấp lửng nữa, kể rõ sự việc ra, lão với Trần mù cũng biết được rốt cục phải làm như thế nào.

Tôi lúc này mới đem nguyên văn những lời của Hà Tiên Thủy ban nãy ra tường thuật lại cho Trần mù và Lưu Văn Tam.

Lưu Văn Tam nghe hết xong, đồng tử mắt co mạnh lại, lão cũng chẳng nói thêm gì khác.

Trần mù cũng không tiếp tục châm thuốc nữa, nói lão sẽ cố hết sức kìm hãm, dẫn dụ Từ Bạch Bì qua đây, có điều lão cũng không thể bảo đảm liệu có thể đạt được như yêu cầu của tôi hay không.

Dù gì Từ Bạch Bì cũng không phải là người bình thường, con Hoàng tiên này chết rồi, khả năng lão cũng đã có cảm ứng.

Tôi gật đầu, thành khẩn nói một câu với Trần mù, tất cả đều cẩn trọng là trên hết.

Nếu như không dụ được qua, thì cũng không cần gượng ép, lại nghĩ cách khác là được.

Từ Bạch Bì cho dù có lợi hại, chúng tôi cũng không cần rụt đầu rụt cổ.

Lão mà đúng là dữ như thế thật, chẳng có gì phải kiêng dè, thì đã chẳng chui rúc ở trong con phố cổ đó rồi.

Sau khi làm xong một loạt công tác chuẩn bị, tôi bèn bảo Lưu Văn Tam đi nghỉ ngơi trước, đỡ âm linh và tiễn âm không gấp trong một vài tiếng đồng hồ được, vẫn còn cần phải chuẩn bị.

Chắc là đợi tôi chuẩn bị xong hết rồi, cái xác nữ kia mới sẽ tới, hôm nay chắc chắn là không làm xong được.

Lưu Văn Tam rời khỏi dãy nhà bên, Trương Nhĩ lại nhìn cái sa bàn trên đất một cái, nói nếu đã như thế này, lão cũng đợi xem tôi tiễn âm xong rồi bàn bạc chuyện cái sa bàn này với tôi sau, lão cũng đã nhìn ra được chút ít.

Sau đó Trương Nhĩ cũng ở lại khu nhà bên, bảo người nhà họ Phùng sắp xếp cho một căn phòng khác.

Trần mù thì biểu thị, lão ở cùng một phòng với tôi.

Tất cả đều cẩn thận là trên hết, khó bảo đảm được rằng Từ Bạch Bì sẽ không tới trước. Lão ở bên cạnh tôi, còn có ngao sói bảo vệ, ít nhất cũng có chút ít đảm bảo an toàn.

Lúc này thời gian đã đến nửa sau đêm, tôi tắm rửa qua loa một chút, rồi đi ngủ.

Cả một đêm, cũng chẳng phát sinh thêm biến cố gì khác.

Tôi ngủ một mạch đến tận ngày hôm sau khi trời sáng rõ, lúc tỉnh giấc, Trần mù đã dậy từ lâu.

Lão nói với tôi Phùng Chí Vinh đã phái người tới tìm tôi hai lần rồi, bảo tôi qua hậu viện.

Tôi với lão rời khỏi phòng, thì lại phát hiện Trương Nhĩ cũng đã ở trong sân từ lâu, đang liên tục quan sát bố cục phong thủy trên sa bàn.

Tôi lờ mờ còn nhớ câu nói mà trước đây Trương Nhĩ hỏi ngược lại tôi: “Hai mươi bốn núi tụ về một chỗ, cửu tinh phân bố, khi núi chủ và núi khách xáo trộn, làm sao phân biệt khách với chủ?”

Bố cục phong thủy này huyền bí vô cùng, tôi lúc này đích thực cũng không có tâm trí và thời gian đi ngâm cứu.

Rất nhanh, tôi đã cùng Trần mù đến phòng khách của khu hậu viện.

Ở chỗ giữa sân chính của hậu viện, một con bò vàng già đầu phủ một tấm vải vàng, đang cúi đầu gặm hoa cỏ trong vườn hoa.

Cho dù là mắt bị bịt lại, cũng không làm ảnh hưởng đến việc nó nhai gặm thức ăn.

Ánh nắng hơi có chút ấm áp, chiếu lên trên người tôi, cũng dễ chịu hơn không ít.

Ngoài ra, tôi cũng mới phát hiện Phùng Chí Vinh đã ở trong hậu viện rồi.

Không chỉ là Phùng Chí Vinh, mà Hà Tiên Thủy, Lưu Văn Tam cũng đều ở đây!

Ở giữa gian chính của khu hậu viện... Còn có một chiếc bè tre, trên bè tre đậy một tấm vải trắng ướt nhẹp.

Phía dưới tấm vải trắng, rõ ràng có đặt một thứ gì đó. Cảnh tượng này lại khiến tim tôi đập điên cuồng!

Ngao sói hướng về cái bè tre và tấm vải trắng đó không ngừng sủa điên cuồng. Trần mù quát một tiếng, nó mới ngừng lại.

Cũng vào lúc này, điện thoại của tôi lại reo lên.

Vẫn là cái hình đại diện bát quái, cũng là Mã Bảo Nghĩa gửi tin nhắn cho tôi.

Chỉ vỏn vẹn một câu nói.

“La Thập Lục, gan của cậu, to quá rồi.”

Đầu mày tôi, lập tức liền nhíu chặt lại.

[Tác giả có lời muốn nói]

Hôm nay đăng chương mới chậm một chút, mong mọi người thông cảm. Sáng nay La mỗ lại vào viện rồi....

Ngày mai tiếp tục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận