Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 271. MẶT CÓ TAM SUY, BỊ KHẮC CHẮC THÀNH

Chương 271. MẶT CÓ TAM SUY, BỊ KHẮC CHẮC THÀNH


[[Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng]]

Theo như lời Lưu Văn Tam nói, Mã Bảo Nghĩa sống được lâu, người hung dữ, biết cũng nhiều.

Tôi cũng có sự tính toán, tốt nhất là có thể khiến Mã Bảo Nghĩa giúp tôi một tay.

Nhưng y canh tôi, canh cũng kỹ quá đi. Tin nhắn này, chẳng phải ám chỉ việc tôi lột da sao?

Nếu như thế này, đối với Mã Bảo Nghĩa, tôi lại càng cần phải cẩn trọng. Tư duy của loại người này càng cẩn mật, cũng càng cần phải đối đãi trịnh trọng.

Cất điện thoại đi, tôi bước đến phía trước cái bè tre.

Lưu Văn Tam thần sắc tương đối nghiêm trọng, Hà Tiên Thủy thì mặt hơi có chút trắng nhợt.

Phùng Chí Vinh bước đến trước mặt tôi, ông ta chỉ vào cái bè tre, nói: “Người bên dưới vừa mới đưa bò già về xong, quay ra liền thấy có thêm cái bè tre này, tấm vải trắng sau đó mới được phủ lên.”

Tôi ngồi xổm xuống, lật tấm vải trắng ra, một gương mặt trắng bệch không chút máu hiện ra trước mắt.

Tuy rằng cái xác nữ này bám theo tôi một thời gian rất dài, tiếp xúc cự ly gần cũng không chỉ một lần, nhưng đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn rõ mặt cô ta như thế này.

Dung mạo tầm thường không gì nổi bật, cũng chẳng được coi là dễ nhìn. Dù sao người vớt xác cũng chẳng phải là ngành nghề vinh quang gì, ăn cơm người chết có thể lấy được vợ cũng coi là ngon rồi.

Nhìn tướng mặt cô ta thêm mấy giây, đồng tử mắt tôi co mạnh lại từng đợt.

Tướng mặt của cô ta có vài chỗ tương tự với góa phụ Liêu.

Vị trí bọng mắt phía dưới viền mắt là Cung âm chí, người càng tròn đầy, thì càng khai chi tán diệp, nhiều con cái.

Cô ta cũng không có Cung âm chí, bèn là dấu hiệu của việc số không có con, kể cả bụng chửa lớn như thế này rồi cũng không sinh ra được.

Ngoài ra, nhân trung của cô ta nhỏ hẹp vặn vẹo. Nhân trung kỳ thực đại biểu cho tuổi thọ và phúc khí của cả đời, nếu như nhân trung thẳng tắp, thì sẽ trường thọ, phúc khí bảo hộ con cái, cũng là vượng con cái.

Nếu như không vượng, thậm chí còn nhỏ hẹp đến mức khắc con cái, thì trên cơ bản con cái đều sẽ chết yểu.

Ngoài ra, trên trán cô ta còn có một nếp nhăn dọc, ở chính giữa ấn đường, thứ này trong tướng mặt còn được gọi là Trảm tử kiếm!

Bao gồm hình dạng chỉnh thể trán của cô ta cũng không đầy đặn, cũng là tướng khắc con.

Thường có câu chuyện tốt không quá tam. Trên tướng mặt cũng như vậy, nếu trong tướng mặt có tam suy, thì cái khắc của nó tất sẽ thành!

Tôi nhìn tướng mặt mấy phút, lại có thêm không ít sự lý giải đối với quyển Cốt tướng.

Cái xác nữ này nhân trung nhỏ hẹp, đại biểu cho việc tuổi thọ mỏng manh, chắc chắn sẽ không sống được thời gian quá dài, bụng mang dạ chửa, mà lại là tướng không con cái, suy đoán theo đạo lý này, thì trên cơ bản có thể khẳng định, cô ta sẽ gặp chuyện trước khi lâm bồn, đây cũng là thời gian yếu đuối nhất của một người.

Bất kể chuyện này là do ngoại cảnh, hay do ẩn họa tự thân, đều chắc chắn sẽ rơi xuống người cô ta.

Đắp lại vải trắng lên mặt cô ta, tôi đứng dậy xong mới nói: “Phùng gia chủ, ông bảo Phùng Bảo theo sát bên người tôi là được, dạo gần đây phiền đến ông quá nhiều chuyện rồi.” Giai đoạn gần đây, Phùng Chí Vinh bận trước bận sau, làm gì còn kiểu cách như trước đây nữa? Trong lòng tôi đích thực cũng có chút áy náy.

Phùng Chí Vinh cười cười, rồi mới nói: “La tiên sinh cậu nói thế là làm khách quá rồi, mệnh số của nhà họ Phùng là do cậu sửa, nếu không phải là cậu, dựa vào thủ đoạn của Lý Đức Hiền, thì nhà họ Phùng đã sập từ lâu rồi, việc này có gì mà phiền chứ?!”

“Hơn nữa việc trâu sắt sông Dương, nhà họ Phùng tôi cũng coi như mặc áo cưới được La tiên sinh cậu làm sẵn mà.”

Nói đến đây, trong mắt Phùng Chí Vinh vụt qua ánh sắc bén, thần sắc cũng càng hăm hở.

“Những năm trước, nhà họ Phùng nhà lớn nghiệp lớn quản lý sông Dương, có được cái danh hiệu thổ hoàng đế, bây giờ năm tháng dài rồi, danh tuy còn, nhưng trên thực tế đã ngày càng mỏng manh, hiện nay việc đại sự ở sông Dương, nhà họ Phùng tôi có cơ hội được đứng chắn lên trước! Chuyện này đối với nhà họ Phùng mà nói, danh dự lớn hơn tất cả!”

“Ân tình như thế, đủ để Phùng Chí Vinh tôi an tiền mã hậu, huống hồ nếu như là Âm thuật tiên sinh năm đó, sợ là còn chẳng dùng đến Phùng Chí Vinh tôi.”

“La tiên sinh không cần phải để ý.”

Những lời này của Phùng Chí Vinh, ngược lại khiến tôi chẳng còn gì để nhắc thêm nữa, liền bảo ông ta sắp xếp Phùng Bảo cho tôi dùng.

Tôi lại lệnh Phùng Bảo đi chuẩn bị một loạt đồ cúng tam sinh, bàn cúng linh đường cần dùng cho việc bò già tiễn âm.

Để đề phòng bất trắc, tôi còn bảo Phùng Chí Vinh sắp kín người xung quanh nhà họ Phùng.

Đại khái tầm lúc gần trưa, Trần mù liền một mình rời đi.

Lưu Văn Tam thì liên tục đi theo bên cạnh Hà Tiên Thủy, thần sắc lão bình thản, không lộ ra một chút dấu vết gì, Hà Tiên Thủy cũng hoàn toàn không biết dự định của tôi và Lưu Văn Tam.

Đỡ âm linh đối với tôi mà nói đã là quen quá hóa thường, nhưng đối với người vớt xác mà nói, thì là chuyện hiếm gặp.

Bọn họ vốn định rời đi, nhưng rồi toàn bộ đều ở lại, định hóng hớt ít chuyện.

Chưa đến lúc trời tối, cũng vẫn chưa đỡ âm linh, thì chưa được đưa đồ cúng tam sinh lên, chỉ có thể chuẩn bị linh đường bàn cúng trước.

Cổng chính nhà họ Phùng quá mức ồn ào, xác nữ cũng quan hệ không nhiều với nhà họ Phùng, vậy nên bèn ra chỗ cổng sau của hậu viện nhà họ Phùng, tìm một khu đất trống.

Ở chỗ vị trí đầu đường bày một cái bàn gỗ to rộng, bát hương đã cắm sẵn cây hương bày lên hai bên chiếc bàn gỗ, đây bèn là linh đường trên đầu!

Từ linh đường xuống dưới, vị trí chỗ đi ra trước năm mét, đặt hai chiếc bàn nhỏ đối diện nhau, vị trí hơi thu hẹp vào trong một chút so với chỗ linh đường.

Những chỗ còn lại cũng cứ thế mà làm, giống hệt lần đó ở nhà họ Hứa, sau khi lặp lại chín lần, thì đã dùng bàn nhỏ xếp thành một con đường ngày càng thu hẹp.

Ngay tiếp đó, lại sắp xếp người thuận theo phần đất dưới chân bàn, xếp nến đỏ ra.

Con đường này càng ngày càng hẹp, bèn là từ đường lớn dương gian thông đến cầu Nại Hà, bò già thay thế cho tác dụng của âm thai, tiễn nó đi đầu thai!

Tuy rằng tôi chỉ từng làm qua một lần, nhưng cũng có chút cảm giác mọi việc đều như ý muốn. Thời gian dần trôi, đợi sau khi tất cả đều được chuẩn bị thỏa đáng, thì cũng đã tới ba giờ chiều rồi.

Tôi cũng hỏi Hà Tiên Thủy, gã đã chọn xong tên rồi. Con trai thì gọi là Hà Hữu Trí, con gái thì gọi là Hà Tiểu Vân.

Nhà họ Phùng đã chuẩn bị sẵn tiệc trưa, vậy mà bị kéo dài cho tới tận giờ, mọi người mới đi ăn cơm.

Lúc ăn uống, không ít người đều mồm năm miệng mười hỏi chuyện tôi, đại đa số đều liên quan đến phương diện đỡ âm linh. Lưu vực sông Dương không nhỏ, lên trên nữa còn có Huyền Hà, thậm chí xuống dưới còn có các vùng sông khác.

Vấn đề mà ban đầu Lưu Văn Tam gặp phải, bèn là xác mẫu tử rơi xuống sông Dương nhiều năm nay không ai dám vớt, người vớt xác ở những khu lưu vực khác cũng có những khó khăn tương tự. Bọn họ cũng muốn mời tôi sau khi xong chuyện có thể đi vài chuyến, có thể kiếm thêm một món tiền tài không nhỏ.

Lưu Văn Tam thì không có ý kiến gì. Tôi tuy cũng có chút động lòng, nhưng cũng chỉ có thể lựa lời từ chối.

Qua thêm hai ba ngày nữa, là tôi phải cùng Mã Bảo Nghĩa xuất phát đi tới núi Vô Thổ. Xác chết của bố và ông nội tôi bị vị Kham dư đại sư kia mang đi, còn cả an nguy của bà nội bị uy hiếp, tôi chẳng rảnh rỗi để đi đỡ âm linh được.

Bữa cơm kết thúc, cũng coi như là cơm no rượu say, tôi cũng nhấp môi hai chén. Sau bữa cơm lại đi nghỉ ngơi một thời gian ngắn, ngoài trời hoàng hôn đã dần buông xuống....

Để tránh việc sẽ xuất hiện vấn đề khác, chỗ đỡ âm linh, liền đặt ở phòng khách của hậu viện.

Xác nữ vẫn nằm trên bè tre như cũ, chưa từng bị xê dịch chút nào! Đỡ âm linh cần tuyệt đối yên tĩnh, tôi cũng không để Lưu Văn Tam đi theo.

Trần mù không dẫn theo ngao sói, tôi liền ra hiệu cho ngao sói đi canh con bò già, lúc này đã đứng đợi ngoài cổng sau để tiễn âm.

Thậm chí đến những người khác ở hậu viện nhà họ Phùng, cũng đều bị tôi giải tán.

Tôi mặc áo khoác da mèo, đeo găng tay tiên xám lên, lặng lẽ ngồi trên ghế ở phòng khách, đợi trời tối.

Đợi mãi cho tới tận sau giờ Mão hai khắc, một vành trăng lạnh xuất hiện trên bầu trời đêm.

Đêm nay ánh trăng u ám đến kỳ lạ.

Hơi có vài cơn gió lạnh thổi qua, lại còn có vài bông hoa tuyết rơi xuống! Đông, đã muộn rồi...

Tôi vừa đứng dậy, liền lại có một cơn gió ù ù quét qua, mảnh vải trắng bị thổi lật luôn ra.

Ánh trăng vừa vào đến trong phòng, chiếu lên trên người cái xác nữ.

Lúc ban ngày, mặt cô ta vẫn còn mịn màng, trên người cũng chẳng có gì cả.

Nhưng bây giờ trên trán cô ta, đã lại mọc ra một đám lông nhung màu đen đỏ, đặc biệt là chỗ cẳng tay từng bị ngao sói cắn, lông mao màu đỏ thẫm càng nhiều hơn...

Tôi có chút không rét mà run.

Đây chắc chắn không chỉ là hắc sát, nhìn lên trông cũng có chút ít khác biệt so với loại huyết sát thuần túy như góa phụ Liêu...

Nhưng sự hung ác mà cô ta biểu hiện ra, lại chẳng thua kém chút nào so với góa phụ Liêu!

Lúc tôi có họa huyết quang gặp tai nạn xe, cô ta từng lao tới!

Thứ màu sắc này lại là loại sát nào?!

Trên trán tôi cũng rịn ra chút ít mồ hôi.

Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, tôi rụt rè bước đến phía trước cái xác nữ.

Tôi đưa tay đặt lên trên bụng xác nữ, dưới sự tiếp xúc da, cảm nhận được lại là sự căng cứng, có luồng khí lạnh buốt không ngừng chui vào trong bàn tay tôi.

Cũng vào lúc này, mắt cô ta lại đột nhiên mở ra!

Ánh mắt đờ đẫn nhìn thẳng vào mắt tôi, mắt đối mắt với tôi!

Đám lông mao màu đen đỏ kia thì lại ngày càng nhiều.

Lập tức da đầu tôi tê rần từng đợt, bất chợt nghĩ ra, thứ lông mao màu đen ấy giống thứ gì rồi...

Lông tóc của đám quỷ nước kia, chẳng phải chính là màu đen xì sao?

Tuy rằng quỷ nước lâu năm, lông mao sẽ thành màu trắng, nhưng bây giờ tôi lại chắc chắn mình không nhận nhầm.

Lúc trước Hà Tiên Thủy từng nói, đem mỡ xác quỷ nước đổ vào vùng nước chỗ cái xác nữ này chết, khiến cô ta trở thành mẫu tử sát càng hung hãn hơn.

Sợ rằng trong việc này, cũng không tránh khỏi có liên quan gì đó! Cô ta chắc chắn là huyết sát không sai, mà nhất định là còn phải hung dữ hơn thế nữa!

Tim không ngừng đập điên cuồng, tôi cẩn thận sờ vào Tam nguyên bàn trong túi.

“Mạnh Hân Thư, cô dữ quá, không nén được hung tính của cô, tôi cũng chẳng có cách nào giúp cô đỡ âm linh.”

“Không sinh đứa bé này ra, cô việc gì cũng chẳng làm được! Nếu như bản thân cô không làm được, thì tôi chỉ có thể trấn xác cô trước thôi!” Tôi dứt lời xong.

Đột nhiên, hai chân của Mạnh Hân Thư, lại tự mình tách ra...

Bàn tay ấn trong túi của tôi, lại hết sức cứng đờ, muốn lấy Tam nguyên bàn ra, cũng không làm nổi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận