Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 272. CHẠM ĐẤT MỌC RỄ

Chương 272. CHẠM ĐẤT MỌC RỄ


[[Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng]]

Hơn nữa mắt cô ta cứ liên tục nhìn tôi.

Thậm chí còn khiến tôi cảm giác sau lưng giống như có thứ gì đó đang đứng, trong không khí lạnh lẽo, còn có chút ít tiếng nước rơi giọt...

Lại một cơn gió lạnh thổi qua, tôi rùng mình một cái, bàn tay từ trên túi thả lỏng ra, cái cảm giác cứng đờ kia đã biến mất.

Tôi lau bỏ mồ hôi lạnh trên trán, rồi ngồi xổm xuống giữa hai chân của Mạnh Hân Thư.

Tụt bỏ quần của cô ta ra, cũng lật bỏ áo trên bụng cô ta.

Trên hai chân của Mạnh Hân thư loang lổ đầy vết thương, nhìn lên trông thê lương khác thường.

Trước khi chết, cô ta chắc chắn cũng chịu không ít sự hành hạ, quyết không chỉ đơn giản là bị chết đuối!

Lại đưa tay ấn lên trên bụng của cô ta, tôi mới hít sâu một hơi, hạ giọng lẩm nhẩm: “Sinh hài linh, tránh dương quan.”

“Thai đủ tháng, hồn đã toàn.”

“Đặt hối danh, mười hai tháng.”

“Cống nến hương, đỡ âm linh!”

Lúc hô những lời này ra, lại là cái luồng khí u ám lạnh lẽo ấy chạy dọc thân thể, dẫn đến việc giọng của tôi the thé đến mức chọc thủng trời đêm, trên người toàn là da gà!

Bụng của Mạnh Hân Thư đột ngột động đậy, càng khiến tim tôi đập điên cuồng lên.

Một tay tôi ấn chặt không buông lỏng, tay còn lại thì đi đón lấy chỗ giữa hai chân cô ta.

Tuy tôi đã phạm phải cấm kỵ của bà đỡ âm linh, đỡ âm linh cho xác mẫu tử chết oan, nhưng cũng không thể phạm nhiều thứ hơn nữa! Âm thai không được chạm đất, mới có thể dùng bò già tiễn âm, bắt buộc phải liên tục cảnh giác.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tôi vô cùng thận trọng, hơi thở cũng bị nén xuống cực thấp, nhưng không ngờ rằng, cái âm thai này lại mãi vẫn không ra...

Việc này khiến tôi khó xử.

Số lần đỡ âm linh cũng không ít rồi, nhưng tôi vẫn chưa từng gặp phải tình huống này...

Mồ hôi trên trán càng nhiều thêm, tôi hắng giọng, lại hô lên: “Mẫu tử sát, trời không dung! Âm sai tới, vào vạc dầu! Lục đạo cấm, ngục tỳ sống!”

Những lời này vừa dứt xong, thân người Mạnh Hân Thư đột nhiên lại rung lên đôi phát.

Giữa hai chân cô ta, ló ra một cái đầu trẻ sơ sinh mà trên đỉnh đầu có mái tóc gần như màu đen xì.

Luồng hơi mà tôi nín nhịn vẫn không dám thả lỏng ra, cẩn thận túm lấy cổ nó, kéo ra phía ngoài...

Mấy phút sau, tôi mới lấy được cái âm thai này ra.

Một sợi dây rốn nối liền giữa xác mẫu và âm thai, tôi dùng kéo sắt cắt đứt nó.

Đây là một đứa bé gái.

Càng khiến tôi vô cùng kinh hãi là, làn da khắp người nó đều là màu xanh lẫn với đen, lại lờ mờ còn có chút màu máu.

Tuy đôi mắt nó nhắm nghiền, nhưng lại cho tôi một thứ cảm giác. Sự hung dữ của nó tuyệt đối vượt xa so với Mạnh Hân Thư!

Tôi cẩn thận dùng cân số mệnh cân cho nó, trọng lượng thì cũng không nhiều, năm cân ba lạng.

Trong thời gian này tôi liên tục sợ nó đột nhiên mở mắt ra.

Cái âm thai này chắc chắn không phải tầm thường, mẹ con đều đã hóa sát.

Xác mẫu là huyết sát, âm thai nhìn bộ dạng này cũng dường như nằm ở khoảng giữa đó.

Thêm việc tôi phạm cấm kỵ, nhỡ mà loạn lên, thì phiền phức chắc chắn rất lớn!

Cẩn thận đặt cân số mệnh xuống dưới đất, lại đem âm thai đặt lên ngực của Mạnh Hân Thư, tôi lúc này mới lấy áo khoác hoàng bì ra, viết chữ lên trên.

Tôi đem tên họ Hà Tiểu Vân, bao gồm cả sinh thần bát tự đều viết lên trên.

Rồi mới lại ôm âm thai lên, mặc áo khoác hoàng bì vào.

Làm xong những việc này, tôi mới hít sâu một hơi, đồng thời hô lên: “Thiên kim nặng năm cân ba lạng, tuy rằng không bố, có chú đặt tên, Hà Tiểu Vân!”

“Sinh năm Đinh Dậu, tháng Nhâm Tý, ngày Đinh Sửu, giờ Hợi, tuổi gà!”

“Mẹ tròn con vuông, chúc mừng chúc mừng!”

Hai chân của Mạnh Hân Thư từ từ duỗi thẳng xuống.

Đôi mắt âm thai cũng vẫn nhắm nghiền như cũ không hề mở ra.

Luồng khí nén đó của tôi cũng thả lỏng được ra, một tay ôm âm thai vào lòng, tay còn lại giúp Mạnh Hân Thư mặc quần lên, kéo áo xuống.

Lúc này mới có tay rảnh, lau bỏ mồ hôi trên trán.

Lúc này bụng của Mạnh Hân Thư đã xẹp lại, nhìn lên ngược lại trông gầy yếu mỏng manh.

Lấy điện thoại ra nhìn thời gian một cái, nhoáng một cái, lúc này đã là giờ Hợi chính khắc rồi...

Đỡ âm linh cho Mạnh Hân Thư, hóa ra đã qua hơn hai tiếng đồng hồ!

Đây cũng là lần đầu tiên tôi đỡ âm linh tốn nhiều thời gian như vậy, mà còn không để ý đến thời gian trôi.

Giờ Hợi chính khắc là hai mươi hai giờ, cách giờ tý vẫn còn một tiếng đồng hồ, vẫn còn phải làm một số công tác chuẩn bị nữa, đã có thể đi ra phía ngoài cổng sau rồi.

Cùng lúc này, phía ngoài sân vọng lại tiếng bước chân khe khẽ.

Tôi vụt quay đầu lại, phát hiện người đến gần hậu viện, hóa ra là Lưu Văn Tam.

Dưới ánh trăng, cái đầu trọc lóc của lão lại có chút phản quang.

“Chú Văn Tam, sao chú lại qua đây thế?” Tôi thở phào một hơi.

“Chú nhẩm tính thời gian, lần này đỡ âm linh cũng lâu quá, sợ mày xảy ra chuyện gì, lại tính thấy cũng gần đến giờ rồi nên đánh ngất Hà Tiên Thủy, bảo Phùng Chí Vinh phái người trông chừng.” Đồng tử mắt Lưu Văn Tam cũng co mạnh lại một cái.

Lão nhìn cái âm thai trong lòng tôi, rồi lại liếc cái xác nữ dưới đất một cái, tiếp tục nói: “Phạm cấm kỵ, không có gì sai sót chứ?”

“Mẹ tròn con vuông.” Tôi trả lời xong, thần sắc của Lưu Văn Tam cũng bình thường lại nhiều.

Lão vỗ vỗ vai tôi, trên mặt nở nụ cười.

“Chú Văn Tam biết ngay, Thập Lục mày ổn thỏa!”

Tôi lại chẳng cười nổi mấy, đỡ âm linh tiễn âm, có sự phối hợp của Mạnh Hân Thư, chắc chắn sẽ chẳng có phiền phức lớn biến cố lớn gì.

Phiền phức và biến cố đều ở trên người của Trần mù và Từ Bạch Bì.

Chỉ hy vọng bên phía lão sẽ không xảy ra vấn đề gì! Tất cả đều phải đi theo kế hoạch của tôi mới được!

Lại bảo Lưu Văn Tam gọi thêm hai người nữa, khiêng luôn Mạnh Hân Thư theo chúng tôi rời khỏi hậu viện, ra thẳng phía ngoài cổng sau.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo tuyết trắng bay bay, gió lạnh cũng buốt thấu tận xương.

Phía bên ngoài hậu viện đông nghịt có không ít người đứng, đều đang dài cổ ngóng về phía chỗ tôi.

Tôi bảo người đem bè tre đặt xuống phía dưới cái bàn gỗ vuông lớn chỗ linh đường, vị trí giống với chỗ khi đó đặt Hoàng San San.

Lại lệnh cho người làm đem đồ cúng tam sinh bày lên, lúc này đã gần tới giờ tý, đã có thể chuẩn bị cúng bái rồi!

Một tiếng đồng hồ cuối cùng, thời gian ngược lại trôi đi rất chậm...

Cuối cùng đến trước giờ tý một khắc!

Tôi dắt con bò già tới phía trước linh đường, đặt âm thai lên trên lưng nó, lại đem bờm nó quấn lấy tay của âm thai, cho nắm thật chặt.

Hơn nữa dưới sự sắp đặt của tôi, người nhà họ Phùng cũng bắt đầu châm nến đỏ trên con đường do bàn nhỏ sắp thành.

Lập tức, ngọn lửa leo lét cháy lên, cây hương ở bốn góc linh đường cũng có chút khói nhẹ bốc lên.

Két một tiếng vang lên, là âm thanh từ phía cái bè tre vọng lại.

Mí mắt tôi hơi giật một cái, quả nhiên, thân người của Mạnh Hân Thư cũng cứng đờ ngồi dậy.

Trong đôi mắt trống rỗng của cô ta, toát ra màu đen xì sâu thẳm.

Theo lý mà nói, mặt người chết đáng ra chẳng có bất cứ biểu cảm nào, nhưng tôi lại cảm thấy thần sắc của cô ta rất không nỡ, thậm chí còn có chút thê lương.

Đương nhiên, từ trên người cô ta cũng chẳng có thứ sát khí như của Hoàng San San!

Tuy cô ta hung dữ hơn Hoàng San San, nhưng Hoàng San San thì là không muốn cho âm thai đi, giữa hai người có sự khác nhau về bản chất!

Nếu như Mạnh Hân Thư không muốn âm thai này đi, cô ta đã sớm có thể giết người, khiến âm thai ra đời, chứ không phải đợi đến bây giờ.

Tôi thở hắt ra một hơi dài, xác định mọi thứ đều được chuẩn bị ổn thỏa, mới quay người nhìn thẳng ra phía trước.

Bình ổn lại hơi thở, từ từ quỳ xuống dưới đất, tôi liên tiếp dập đầu lạy sáu lần!

Rồi mới trầm giọng mở miệng hô: “Năm Đinh Dậu, tháng Nhâm Tý, ngày Đinh Sửu, giờ Tý!”

“Ta là bà đỡ âm linh địa giới Khai Dương, La Thập Lục!”

“Sáu khấu đầu, cầu thông âm lộ!”

“Lân nhi sinh vào hôm nay, năm Đinh Dậu, tháng Nhâm Tý, ngày Đinh Sửu, giờ Hợi, tuổi gà!”

“Tên là Hà Tiểu Vân, lấy da Hoàng tiên làm áo khoác hộ âm thai, lấy bò già làm thú cưỡi thông âm lộ, mệnh nặng năm cân ba lạng, có thể đầu thai vào nhân luân!” Từ trầm giọng lúc đầu, giọng nói của tôi vẫn lại trở nên the thé chói tai, vang vọng trong con đường thông âm lộ dưới ánh nến đỏ đung đưa.

Bò già tiễn âm trong hoàng thuật, kỳ thực không chỉ có thể tiễn vào nhân luân, đầu thai vào lục đạo mỗi đạo đều khác biệt.

Phù hợp nhất bèn là nhân luân, tôi không thể nào đưa nó nhập vào đạo súc sinh được, như thế Mạnh Hân Thư chắc chắn sẽ lập tức liều mạng với tôi, còn về chỗ tốt hơn, thì tôi có cái bản lĩnh ấy đâu, hoàn toàn không cần thiết.

Trong ánh nến đỏ đung đưa, sương mù dần dần nổi lên.

Xung quanh vốn đông người, cho dù yên tĩnh không nói chuyện, cũng có vẻ ồn ào, nhưng lúc này lại yên tĩnh lại, không có bất cứ tiếng động nào.

Con bò già giật giật, rồi tiếng bước chân lọc cọc vang lên tại chỗ.

Lúc trước tôi còn buộc một cái chuông trên người nó, phát ra tiếng leng keng thánh thót.

Từ dưới đất đứng dậy, tôi cũng ngửa đầu hô lên: “Giờ tý chính khắc, âm dương luân chuyển!”

“Giờ lành đã đến, bò già tiễn âm!”

Sương mù trong chớp mắt đã đậm đặc đến cực điểm.

Mấy giây sau, trên trán tôi lại rịn ra ít mồ hôi.

Bởi vì con bò già... nó không tiếp tục tiến về phía trước nữa! Tuy rằng vẫn đang dậm dịch tại chỗ, nhưng lại không bước lên trước bước nào!

Đặc biệt là nó cúi đầu, còn phát ra mấy tiếng kêu hơi có vẻ bất an.

Bò thông tính người, đặc biệt là bò già từng này năm tuổi, tính tình và trí lực đều gần như người rồi.

Nó không đi... chắc chắn là có vấn đề. Lẽ nào tôi đã gây ra sai sót gì rồi?

Sương mù ngày càng trở nên dày đặc, cái kiểu dày đặc ấy, đã đến mức giơ tay ra không nhìn thấy ngón.

Rồi sau thời điểm này, lại bắt đầu nhanh chóng tan đi.

Đám người ở xung quanh kia không nhìn ra có vấn đề gì, bởi vì bọn họ không hiểu... Nhưng tôi lại biết.

Phiền phức lớn rồi!

Lưu Văn Tam đi đến bên cạnh linh đường, sắc mặt lão có đôi chút khó coi, hạ giọng xuống nói: “Thập Lục, chuyện gì thế? Có vấn đề gì à?”

Vẫn còn chưa đợi tôi gật đầu, liền đã nghe thấy một tiếng phụt khẽ.

Giống như là có người thổi tắt nến vậy.

Tôi làm gì còn tâm trí trả lời Lưu Văn Tam nữa, vụt nhìn về phía âm thanh phát ra.

Bên trên một cái bàn nhỏ ở chỗ cách ra ngoài tầm mười mét, có một con hoàng bì tử đang nằm bò ra.

Con hoàng bì tử này lông tóc bình thường, có điều ở vị trí mõm lại dính không ít vết máu.

Cái tiếng phụt ấy, hóa ra là do nó vừa mới thổi tắt một cây nến ở bên cạnh cái bàn nhỏ!

Nó ngoảnh đầu lại, đôi con mắt tròn xoe láo liên nhìn qua tôi, đừng hỏi âm u lạnh lẽo đến mức nào nữa.

Trong lòng tôi càng thấy ớn lạnh, dọc sống lưng lập tức túa đầy mồ hôi lạnh!

Giây tiếp theo, bèn là một đám đông hoàng bì tử lúc nhúc không chút kiêng dè chui vào trong con đường thông âm lộ, hoặc là trực tiếp đánh đổ mấy cây nến kia, hoặc là đứng lên trên bàn nhỏ, thổi tắt nến.

Cả người tôi nổi đầy da gà.

Mặt Lưu Văn Tam lập tức biến sắc, lão hạ giọng chửi một câu: “Đ-t, biết ngay là lão mù này không đáng tin!”

“Thời điểm then chốt này, lại đi làm rối tung hết việc lến!”

Con bò già kia cũng sợ hãi, rống lên một tiếng, cả người đều nhấc lên phía trước.

Sau khi rầm một phát chạm đất, cái âm thai liền cộc một cái rơi xuống dưới đất!

Tôi càng kinh hãi, muốn qua đỡ, nhưng đã không kịp nữa!

Âm thai chạm đất... Chạm đất mọc rễ...

Không chỉ là việc bên chỗ chú Trần hỏng, mà cái âm thai này cũng đã chạm đất, không tiễn đi được nữa rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận